Buổi chiều, khi nhân vật phản diện trở về, tôi và những người giúp việc khác chờ sẵn ở để sân đón anh ấy.

Người đàn ông cao ráo, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe rồi đi về phía tôi.

“Chào ông chủ.” Tôi và những người giúp việc khác đồng thanh lên tiếng, nhân vật phản diện lại chỉ nhìn tôi rồi bảo: “Lên tầng với tôi.”

Tôi theo nhân vật phản diện lên tầng, hay nói đúng hơn là vào đến tận phòng của anh ấy.

Người đàn ông cởi áo khoác ngoài rồi vắt lên ghế, sau đó quay sang hỏi tôi: “Căn phòng tôi xếp cho cô cô thấy có được không?”

“Được ạ.” Tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp, người đàn ông thì chỉ gật đầu rồi ngồi xuống ghế.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Tôi cảm thấy bầu không khí thật ngượng nghịu, mà dường như nhân vật phản diện cũng không được tự nhiên cho lắm.

Tôi đưa mắt nhìn anh ấy, không ngờ lại thấy anh ấy vốn đang nhìn tôi.

Sau khi hai mắt chạm nhau khoảng hai giây, anh ấy thản nhiên mà từ từ nhìn sang chỗ khác, nhưng tôi cứ cảm thấy có kỳ đó kỳ lạ.

Cuối cùng, tôi là người phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Vậy còn chuyện phân công công việc cho tôi thì sao ạ?”

Nhân vật phản diện thong thả nói: “Bình thường tôi đi làm thì cô không phải làm gì cả, đợi đến khi tôi về thì cô đi theo tôi, thỉnh thoảng giúp tôi pha cà phê. Buổi sáng dậy sớm, giúp tôi thắt cà vạt, chuẩn bị vài món đồ lặt vặt cho tôi. Đương nhiên còn một số công việc nữa, đến lúc cần thiết tôi sẽ bảo cô làm.”

Ồ, công việc có vẻ thoải mái và nhàn hạ hơn tôi nghĩ nhỉ.

Nhưng mà khi nào anh ấy ở nhà thì tôi sẽ phải đi theo anh ấy sao?

Vậy thì …

Tôi thắc mắc: “Khi ông chủ đi ngủ… tôi có phải theo không?”

Dường như nghe được câu hỏi này, anh ấy đã khựng lại trong giây lát, sau đó thì lại nói với vẻ bình thản: “Không cần.”

Tôi gật đầu: “Vâng.”, nhưng mắt thì lại nhìn vào đôi tai đang đỏ lên của anh ấy.

Sao tự nhiên lại đỏ tai vậy?

Đương nhiên tôi sẽ không nghĩ rằng ông chủ đang xấu hổ hay ngại ngùng gì đâu. Người ta là nhân vật phản diện mà.

Tôi thì có hơi lúng túng một chút, dường như câu hỏi của tôi dễ gây hiểu lầm nhỉ.

“Ông chủ ơi, vậy tôi xin phép ra ngoài nhé!” Tôi muốn chuồn nhanh, nhưng anh ấy lại bảo: “Đợi đã.”

Nói xong anh ấy liền đứng dậy, tay còn cầm thứ gì đó.

Tôi nheo mắt, nhìn vào món đồ trên tay anh ấy.

Ồ! Là hai thanh socola của thương hiệu nước ngoài mà tôi thích ăn!

Mỗi lần ra nước ngoài là tôi lại mua loại socola này, nhưng gần đây luôn ở trong nước nên chưa mua được.

Nhân vật phản diện đi đến trước mặt tôi, sau đó đưa hai thanh socola cho tôi: “Cho cô đấy.”

“Dạ…” Tôi thích lắm nhưng vẫn từ chối cho có lệ, “Loại socola này đắt lắm, tôi không dám nhận đâu.”

“Đối với tôi thì nó không đắt, cô cầm đi.”

Haha, tôi thầm cười trong lòng, nếu anh đã nhất quyết muốn tặng thì tôi cũng không từ chối nữa nha.

Tôi xòe hai tay, lễ phép như trẻ con nhận được quà: “Cảm ơn ông chủ ạ.”

“Ừm.” Nhân vật phản diện mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

Làm ơn, đã là nhân vật phản diện thì đừng có đẹp trai, đã đẹp trai thì đừng có cười như vậy, làm khổ người ta quá mà. Khuôn mặt anh ấy lại còn đúng gu tôi nữa chứ, tôi suýt nữa đã rung động rồi đó!

Sau khi rời khỏi phòng nhân vật phản diện, tôi đang định về phòng mình thì lại thấy nam chính ở trên tầng ba.

Anh ta vừa bước ra từ phòng đọc sách, chắc là vừa đọc sách xong.

Nhìn thấy tôi, anh ta thân thiện nở nụ cười.

Tôi cũng mỉm cười lại, “Chào cậu chủ.”

Nam chính gật đầu rồi đi xuống tầng.

Tôi nhìn theo, lại nhớ đến chuyện sáng nay anh ta nghe thấy mấy lời không hay, thế là tôi bèn đuổi theo.

“Cậu chủ!” Tôi gọi nam chính lại.

Anh ta dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi bước xuống cầu thang, đi đến trước mặt anh ta rồi bảo: “Cậu chủ, nghe nói cậu chủ học ở trường đại học quốc gia phải không ạ?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Cậu chủ học giỏi thật đấy!” Tôi muốn khích lệ và khen ngợi anh ta thay cho lời an ủi: “Thi vào đại học quốc gia khó lắm, tôi ngưỡng mộ cậu chủ thật đấy! Từ nhỏ tôi đã rất khâm phục những người thông minh học giỏi rồi.”

Nam chính tiếp tục nở một nụ cười thân thiện, mắt lại nhìn vào bàn tay tôi, hay đúng hơn là nhìn vào hai thanh socola mà tôi đang cầm.

Đây là loại socola tôi thích, nhưng tôi chỉ do dự trong đúng một giây, sau đó thì liền đưa ngay một thanh cho anh ta: “Loại socola này ngon lắm đó ạ.”

Nam chính nhìn vào thanh socola mà không nói gì.

Anh ta… chê nó hả?

Nghĩ như vậy, tôi bèn bảo: “Loại socola này rất đắt, chất lượng cũng rất tốt, cậu chủ cứ yên tâm ạ.”

Lúc này nam chính mới mỉm cười mà nhận lấy. “Cảm ơn.”

“Không có gì ạ.” Tôi lại chuyển chủ đề cho cuộc nói chuyện đỡ ngượng nghịu: “À, cậu chủ có sở thích gì không? Như là xem phim nghe nhạc hay là đọc sách, đọc truyện.”

“À… Tôi thích đọc sách, cũng có nghe nhạc nữa.”

“Cậu chủ thích nghe nhạc sao?” Tôi hỏi, “Vậy cậu chủ có thích ca sĩ nào không?”

Nam chính đáp: “Không đặc biệt thích ai cả, nhưng mà tôi thường hay nghe nhạc của ca sĩ Bình An.”

“Ca sĩ Bình An sao?” Tôi thấy hơi phấn khích, dù gì người ta cũng nghe nhạc của tôi mà.

Sau đó tôi lại nghĩ: Mặc dù không hẳn là hâm mộ mình, nhưng anh ta cũng hay nghe nhạc của mình. Vậy nếu mình dùng thân phận ca sĩ Bình An để nói chuyện với anh ta, không biết anh ta có vui vẻ hơn chút nào không nhỉ.

Chắc là có ha, bình thường mọi người cũng khá vui khi được gặp người nổi tiếng mà nhỉ.

Nhiệm vụ của tôi là kéo nam chính ra khỏi con đường hắc hóa. Vì vậy, tôi cảm thấy không chỉ phải bảo vệ và giúp đỡ, mà còn phải thân thiết một chút với nam chính, cho anh ta sự động viên và cổ vũ, có như vậy thì mới khiến anh ta vui vẻ thoải mái, tránh xa khỏi con đường hắc hoá được.

Nghĩ đến đây, tôi liền chào nam chính rồi trở về phòng mình. Sau đó, tôi bèn nhờ hệ thống kia tra ra tài khoản mạng xã hội của anh ta.

Nhấn vào tài khoản ấy, tôi thấy nam chính chỉ theo dõi hơn chục người, mà trong số đó có cả tài khoản [Ca sĩ Bình An] - tài khoản chính thức của tôi.

Chà, xem ra anh ta có ấn tượng tốt với thân phận thật của tôi đấy.

Tôi vui vẻ mỉm cười mà không biết rằng, sau khi về phòng mình, nam chính đã ngay lập tức vứt thanh socola mà tôi đưa vào sọt rác.

“Socola? Rất đắt?” Nam chính nhếch miệng, “Cô đang khoe khoang à? Khoe khoang là mình được ăn socola đắt tiền? Hừ! Thứ nhà quê!”

“Lại còn dám bắt chuyện với tôi? Cô nghĩ cô là ai chứ? Một đứa giúp việc mà dám coi tôi như bạn bè mà nói chuyện à? K.h.ố.n k.i.ế.p!”

Nhìn sang thanh socola bị vứt trong sọt, nam chính lại nhận ra đây quả là một hãng socola đắt tiền ở nước ngoài.

Anh ta nghĩ: Sao một đứa nhà quê như cô ta có tiền mua loại socola này chứ?

Chẳng lẽ…

Chợt nhớ đến vừa nãy, Bình An đi ra từ phòng của nhân vật phản diện, nam chính cũng đã đoán được thanh socola từ đâu ra rồi.

Anh ta siết chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lời: “Anh trai… Anh đối xử tệ với tôi như vậy mà lại tặng đồ cho đứa giúp việc xấu xí đó?”

“Ha, hai người cũng xứng đôi lắm đấy!”



Buổi tối, tôi dùng tài khoản chính thức của mình để đăng bài viết, thông báo rằng trong bảy ngày tới, vào mỗi bảy giờ tối, tôi sẽ gọi video cho một fan bất kỳ để nói chuyện với họ.

Bài viết vừa đăng lên thì đã nhận được rất nhiều lượt tương tác và hưởng ứng từ người hâm mộ.

Tôi cầm điện thoại, chờ đợi bình luận từ một người.

Không phải chờ nam chính, chỉ là chờ một người hâm mộ lâu năm của tôi thôi.

Khoảng vài phút sau, người hâm mộ ấy đã bình luận.

[Bình An là vợ của tôi: Anh rất mong chờ hoạt động này. Hy vọng trong bảy ngày tới, anh sẽ có cơ hội để được gọi video với vợ.]

Đọc được bình luận này, tôi bất giác tủm tỉm cười.

Bình luận này cũng nhanh chóng nhận được lượt thích và bình luận khác. Lý do là vì phần lớn fans của tôi đều biết đến tài khoản [Bình An là vợ của tôi] này.

Từ khi tôi mới ra mắt, [Bình An là vợ của tôi] đã luôn ủng hộ tôi. Khi tôi chưa có người hâm mộ và gặp khó khăn trong sự nghiệp, anh ấy cũng an ủi và giúp đỡ tôi rất nhiều.

Ví dụ như khi tôi ra album đầu tay, anh ấy đã bỏ tiền ra mua 10.000 bản cho tôi.

Là 10.000 bản đó!

Khi ấy tôi mới chỉ là một tân binh đến từ một công ty giải trí bình thường, cho nên được một người hâm mộ ủng hộ như vậy, tôi thật sự rất bất ngờ.

Và đương nhiên, nhờ có doanh số 10.000 bản mà tên album của tôi đã xuất hiện trên các BXH âm nhạc, tên tuổi của tôi cũng được mọi người biết đến nhiều hơn.

10.000 bản album, số tiền mà [Bình An là vợ của tôi] bỏ ra đương nhiên chẳng hề nhỏ. Tôi thật sự không biết tại sao ngay từ khi mới ra mắt, mình đã có một người hâm mộ giàu có đến vậy rồi.

Ban đầu tôi thầm nghĩ, liệu [Bình An là vợ của tôi] có phải một cậu ấm nhiều tiền nào đó yêu thầm tôi từ hồi đi học không. Dù sao hồi cấp ba tôi cũng được khá nhiều bạn nam theo đuổi.

Tuy nhiên, hỏi tuổi thì mới biết [Bình An là vợ của tôi] hơn tôi bốn tuổi liền. Khoảng cách bốn tuổi không lớn, nhưng tôi nghĩ chắc chắn anh ấy không yêu thầm tôi đâu. Dù sao khi tôi mới vào cấp ba thì anh ấy cũng đã là sinh viên đại học rồi.

Lúc này, tôi không trả lời bình luận của anh ấy mà trực tiếp nhắn tin: [Cũng vài ngày không nhắn tin với nhau rồi, dạo này anh có bận lắm không?]

Tôi thường hay nhắn tin với [Bình An là vợ của tôi] và một vài người hâm mộ lâu năm khác. Tuy nhiên, tôi chỉ biết tuổi của anh ấy chứ không biết tên anh ấy là gì. Tôi có hỏi nhưng anh ấy không nói, cho nên tôi chỉ có thể gọi anh ấy là “anh” thôi.

[Bình An là vợ của tôi: Anh cũng không bận lắm. Dạo này vợ chuẩn bị ra MV mới chưa?]

Anh ấy thường gọi tôi là “vợ”, chuyện này khá bình thường vì các fans của tôi cũng hay gọi tôi như thế, cả fan nam và fan nữ luôn.

[Dạo này em hơi bận, cho nên chắc phải mấy tháng nữa mới ra MV mới được.]

[Ừm, anh sẽ đợi vợ. Vợ có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh nhé!]

[Vâng, cảm ơn anh.]

Sáng hôm sau.

Tôi dậy sớm, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt rồi nhanh chóng sang phòng của nhân vật phản diện.

Đương nhiên, tôi không thể quên đeo chiếc vòng cổ mà hệ thống đưa cho.

Từ trước tới giờ tôi chưa từng làm người giúp việc cho ai bao giờ. Lần đầu tiên làm người giúp việc cho nhân vật phản diện, thế mà tôi cũng khá nhanh nhẹn.

Tuy nhiên, đến khâu thắt cà vạt thì tôi hết nhanh nhẹn rồi.

Tôi cũng biết thắt cà vạt, nhưng tôi chỉ biết tự thắt cho mình chứ chưa thắt cho ai bao giờ.

Cẩm chiếc cà vạt trên tay, tôi quàng lên cổ nhân vật phản diện rồi bắt đầu loay hoay.

Mùi hương nhẹ nhàng mát lạnh thoảng qua, dễ chịu đến nỗi suýt chút nữa tôi đã hít một hơi. Hơi thở ấm áp lại phả lên đỉnh đầu khiến cho tôi hơi ngứa, hương vị nam tính của người đàn ông như đang bao trùm lấy tôi vậy.

Bỗng nhiên, bàn tay ấm áp của anh ấy chạm vào bàn tay tôi. Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.

“Nhìn đi, tôi dạy cô thắt.” Giọng nói dịu dàng vang lên, bàn tay ấm áp của anh ấy cầm bàn tay tôi, cẩn thận tỉ mỉ dạy tôi cách thắt cà vạt.

Tôi chăm chú quan sát, phớt lờ sự hiện diện của người đàn ông để tập trung ghi nhớ cách thắt.

Xong xuôi, tôi lại ngó lơ trái tim đang loạn nhịp của mình mà đi xuống tầng, chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh ấy.

Bữa sáng đã được các đầu bếp làm sẵn, tôi chỉ việc bê ra bàn và pha cho anh ấy thêm cốc sữa.

Lúc anh ấy ngồi xuống bàn ăn, tôi có hỏi: “Vậy bây giờ tôi xin phép lui xuống được không ạ?”

“Không, cô ở đây.” Anh ấy bảo, “Ngồi xuống ăn sáng đi.”

“Dạ?” Tôi nghĩ mình nghe lầm.

“Ngồi xuống đây ăn sáng với tôi, tôi không thích có người đứng bên cạnh khi mình đang ăn sáng.”

“Vậy thì tôi đi ra chỗ khác…”

“Ngồi xuống đi.” Câu nói tưởng chừng như một câu ra lệnh nhưng lại rất nhẹ nhàng.

Tôi cảm thấy kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi xuống.

Trong khi đó, ở sau bức tường - nơi tôi không nhìn thấy, nữ chính đang nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ. Sau đó, sự ghen tỵ ấy lại biến thành một thứ cảm xúc kỳ lạ, khiến người khác không thể nào hiểu nổi.

Những ngày sau đó, tôi vẫn làm việc như bình thường, buổi tối thì gọi video với một số người hâm mộ.

Hôm nay, tôi quyết định chủ động nhắn tin cho nam chính, để anh ta trở thành “người hâm mộ may mắn” của tối hôm nay. Chỉ là không biết anh ta có muốn nhận sự may mắn này hay không.

…………………………………….

Tại phòng của nam chính.

Nam chính đang học bài thì nhận được một tin nhắn.

Mở ra xem và thấy được tài khoản của người gửi, anh ta không khỏi ngạc nhiên.

Ca sĩ Bình An?

Anh ta nhớ đến mấy ngày trước, ca sĩ Bình An đã đăng bài viết về chuyện gọi video cho người hâm mộ.

Xem tin nhắn mình được nhận thì đúng là vậy, anh ta thấy Bình An thông báo rằng anh ta là người hâm mộ được chọn trong buổi tối hôm nay.

Thật ra cũng không hẳn là anh ta hâm mộ Bình An, chỉ là vì những bài hát của cô rất hay, anh ta thường xuyên nghe và rất thích. Hơn nữa cô cũng rất xinh đẹp, đâu có ai lại không thích cái đẹp đâu chứ.

Quan trọng là ở cuối tin nhắn, cô còn bảo rằng nếu ngại thì có thể không lộ mặt trên video cũng được.

Vì thế, sau khi suy nghĩ một lát, nam chính đã trả lời tin nhắn của Bình An, đồng ý gọi video với cô.

Vài phút sau, lời mời gọi video được gửi tới, nam chính tắt camera của mình rồi nhận cuộc gọi.

Màn hình bên kia hiện lên, Bình An xinh đẹp rạng rỡ nói lời chào: “Chào bạn, mình là ca sĩ Bình An, rất vui được gặp bạn.”

“Ừm, chào cô. Tôi đã nghe rất nhiều bài hát của cô và rất thích chúng. Rất vui vì hôm nay có thể trò chuyện với cô.” Nam chính lịch sự nói, nghe tưởng chừng như nhiệt tình nhưng thực chất chỉ là mấy lời xã giao.

Tuy nhiên, hiện tại anh ta quả thật có hơi kích động một chút. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nói chuyện với một người nổi tiếng mà mình có thiện cảm, hơn nữa đối phương còn rất xinh đẹp và thân thiện nữa.

“Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình nha. Bạn tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tôi tên là Trạch Anh, năm nay hai mươi tuổi.”

“Ồ! Tôi cũng hai mươi tuổi đó! Vậy thì xưng cậu tớ đi ha!” Bình An tươi cười và tỏ ra bất ngờ khi biết hai người cùng tuổi.

Trạch Anh cũng mỉm cười.

Bình An lại hỏi: “Vậy hiện tại cậu đang đi làm hay đi học?”

“Tôi… Tớ đang học đại học.” Trạch Anh đáp.

“Cậu học trường gì vậy?” Bình An lại giả vờ hỏi bâng quơ.

Trạch Anh nói thật: “Tớ học trường đại học quốc gia.”

“Woa! Trường đại học quốc gia - nơi tập trung các học sinh xuất sắc đó!” Bình An lộ vẻ ngưỡng mộ, không hề khoa trương mà rất tự nhiên.

Biểu cảm này của cô khiến cho Trạch Anh bật cười, hiển nhiên cô đã khiến cho anh ta vui vẻ.

Đương nhiên, ai chẳng thích được khen, được một cô gái xinh đẹp nổi tiếng khen thì lại càng thích.

Bình An hỏi tiếp: “Nhưng mà học ở trường đại học quốc gia, cậu có áp lực lắm không?”

Nghe thấy hai từ “áp lực”, Trạch Anh khựng người lại.

Sau đó, anh ta nói: “Việc học cũng không áp lực lắm, nhưng có đôi khi phải nỗ lực và cố gắng rất nhiều.”

Ngừng lại một lát, anh ta hỏi: “Vậy cậu có áp lực gì không? Như kiểu chạy show, ra bài hát mới hay đại loại như vậy.”

“Thỉnh thoảng tớ hơi áp lực một xíu, nhưng có những người hâm mộ ủng hộ nên tớ cũng đã thoải mái hơn nhiều.”

Trạch Anh nghe vậy thì chỉ đáp: “Ừm.”

Bình An lại nói tiếp: “Nhưng mà thỉnh thoảng ở nhà, tớ có hơi áp lực.”

Thật ra gia đình Bình An rất hạnh phúc, không có vấn đề gì cả. Nhưng để Trạch Anh cảm thấy hai người cùng cảnh ngộ, cho nên Bình An đã nói dối: “Quan hệ giữa tớ và chị gái không tốt lắm, khi ở cạnh chị ấy khiến tớ rất áp lực, mệt mỏi.”

Sự thật là Bình An không có chị, cô chỉ có một người anh trai thôi.

Trạch Anh ở phía bên này đương nhiên không biết, mà quả thật anh ta cũng đã cảm thấy trường hợp giữa mình và cô hơi giống nhau. Mặc dù cảm giác này cực kỳ ít ỏi, nhưng những áp lực tích tụ lâu ngày đã khiến cho anh ta cảm thấy ngột ngạt.

Vì thế, anh ta bèn kể ra những áp lực trong lòng mình: “Tớ có một người bạn cũng có hoàn cảnh gần giống cậu.”

Trạch Anh không nói là mình mà mượn danh xưng “một người bạn”: “Cậu ấy có một người anh trai, quan hệ giữa hai người họ cũng không tốt. Anh trai còn cậy mạnh mà chèn ép, bắt nạt cậu ấy, thậm chí còn muốn đuổi cậu ấy ra khỏi nhà để một mình thừa kế tài sản.”

Bình An cau mày: “Hả? Sao mà quá đáng vậy?”

“Đúng! Thật là quá đáng!” Trạch Anh siết chặt nắm đấm, “Vậy mà người con gái mà cậu ấy thích lại thích anh của cậu ấy. Lúc nào cậu ấy cũng bảo rằng anh trai kia là người tốt, anh trai chỉ muốn tốt cho cậu ấy. Thật là nực cười!”

Bình An đương nhiên biết Trạch Anh đang nói đến nữ chính. Lại nhớ đến trong nguyên tác, Trạch Anh vì ghen tuông mà hắc hóa, thế nên cô thử hỏi: “Cậu bạn của cậu vẫn còn thích bạn nữ kia lắm hả? Sao không thử đổi đối tượng crush đi?”

Trạch Anh im lặng một hồi lâu, sau đó mới bảo: “Tớ không biết.”

Thật ra anh ta vẫn còn thích nữ chính, nhưng không thích đến mê muội không thể bỏ được. Chẳng qua anh ta cảm thấy không cam tâm, không muốn từ bỏ người đầu tiên mình thích, càng không muốn để người đầu tiên mình thích thành đôi với anh trai mình.

Anh ta cũng muốn hơn thua với anh trai, anh ta không chấp nhận được bản thân cứ liên tục thua cuộc trước anh trai nữa.

Nếu đến ngay cả chuyện tranh giành một người phụ nữ mà anh ta cũng thua, vậy thì anh ta sẽ cảm thấy mình thất bại thảm hại.

Thế rồi bỗng nhiên, Trạch Anh lại hỏi Bình An: “Cậu có cảm thấy lời cô gái kia nói đúng không? Rằng anh trai kia chỉ vì muốn tốt cho bạn tôi chứ không có ác ý gì.”

“Đương nhiên là tớ không đồng tình rồi! Đâu phải tất cả anh em trên đời này đều yêu thương nhau đâu? Nếu bạn cậu đã bị anh trai bắt nạt và chèn ép, vậy thì đúng là người anh trai kia có ác ý rồi. Còn cô gái kia thích người anh trai, cho nên cô ấy mới cảm thấy anh trai kia tốt.” Bình An ăn ngay nói thật.

Trạch Anh nghe vậy thì cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. “Vậy cậu đứng về phe cậu bạn bị bắt nạt kia sao?”

Bình An chỉ do dự trong một giây, sau đó liền dõng dạc đáp: “Đúng, tớ đứng về phía cậu bạn ấy.”

Nhưng chỉ là tạm thời thôi. Bình An không đồng tình với việc nhân vật phản diện chèn ép em trai mình, cho nên cứ đứng về phía Trạch Anh trước đã. Còn mai sau đứng về phía người nào thì cô cũng không chắc, bởi còn phải xem xét cẩn thận cả hai phía đã. Không nên chỉ nghe lời nói từ một phía mà đưa ra một kết luận hay quyết định quan trọng.

Trạch Anh lại cảm thấy vui vẻ, bởi từ khi bố mẹ mất, đây là lần đầu tiên có người đứng về phía anh ta.

Nhưng rồi nhớ đến một vấn đề, tâm trạng của Trạch Anh lại sa sút. Anh bảo Bình An: “Nhưng mẹ của cậu bạn đó đã chen chân vào hạnh phúc của người khác. Ban đầu, bố của cậu ấy cũng là bố của người khác. Từ sau khi bố mẹ cậu ấy mất đi, rất nhiều người muốn nịnh nọt anh trai của cậu ấy, cho nên bọn họ đã nói xấu mẹ con cậu ấy, bảo rằng mẹ cậu ấy là con giáp thứ mười ba. Bọn họ còn cho rằng anh trai bắt nạt cậu ấy là đúng, cậu ấy xứng đáng bị như vậy.”

Nói đến đây, Trạch Anh nở một nụ cười mỉa mai: “Cậu có nghĩ giống như bọn họ không? Cậu có cảm thấy… cậu bạn kia đáng bị như vậy không?”

Trạch Anh nghĩ chắc Bình An sẽ cảm thấy lúng túng. Nhưng không ngờ rằng, cô đã ngay lập tức đáp: “Đương nhiên là không rồi!”

Trạch Anh không khỏi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Bình An trên màn hình.

Cô nói với anh ta: “Mẹ cậu bạn kia phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác là sai, cực kỳ sai. Nói thật, tớ cực kỳ ghét những người như vậy. Thế nhưng cậu bạn của cậu vô tội, cậu ấy đâu thể chọn hoàn cảnh mà mình sinh ra đâu. Người anh trai kia có quyền ghét cậu ấy, có quyền tỏ thái độ với cậu ấy, nhưng không có quyền bắt nạt cậu ấy chỉ vì cậu ấy là con của người phụ nữ kia.”

Bình An thầm nghĩ: Nhưng nếu cậu ta mà làm gì sai thì bị người anh đánh là chuyện bình thường. Ví dụ như làm vỡ bình hoa đáng giá cả triệu đô la kia chẳng hạn.

Trạch Anh đương nhiên không đọc được suy nghĩ của Bình An. Anh ta vẫn đang sững sờ, không nghĩ đến cô lại trả lời như vậy.

Cậu bạn của cậu vô tội.

Cậu ấy đâu thể chọn hoàn cảnh mà mình sinh ra đâu.

Đúng vậy!

Trạch Anh thầm nghĩ: Đúng, mình không sai. Anh ta không có quyền bắt nạt mình!

Có được một người đứng về phía mình, Trạch Anh rất vui vẻ và phấn khởi. Anh ta đang định nói thêm gì đó, nhưng Bình An lại bảo: “Đến giờ rồi, mình phải chuyển sang nói chuyện với những người hâm mộ khác nên xin phép kết thúc cuộc gọi nhé!”

Trạch Anh nghe vậy thì chợt cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh ta vẫn mỉm cười bảo: “Ừm.”

“Vậy thì cậu… hoặc là cậu bạn kia có gì cần tâm sự hay tư vấn thì cứ nhắn tin cho tớ nhé. Bye bye!”

“Ừm, bye bye.”

Trạch Anh nói xong thì Bình An cũng ngắt cuộc gọi.

Tại phòng của Bình An.

Bình An ngồi trên giường mà trầm tư suy nghĩ.

Sau đó một lúc lâu, cô lại bảo hệ thống: [Thật ra nói xem nam chính sai hay là nhân vật phản diện sai cũng khá là khó. Theo những gì tôi biết thì nhân vật phản diện cũng chưa làm gì quá mức với nam chính cả. Chèn ép và có đôi khi đánh đập nam chính là thật, nhưng nam chính hồi bé cũng có ngoan gì đâu. Mẹ nam chính đã là người thứ ba, nam chính lại còn ỷ được chiều mà bắt nạt anh ta nữa. Hơn nữa chuyện anh em trong giới nhà giàu chèn ép nhau cũng không quá hiếm gặp, thế nên là…]

[Thế nên là cô đang đứng về phía nhân vật phản diện?]

[Tôi đâu có nói thế chứ?] Bình An phủ nhận.

[Vậy cô đứng về phía nam chính?]

[Cũng không hẳn là vậy.] Bình An nói, [Tôi hơi nghiêng về phía nam chính một chút, một phần là vì hiện tại anh ta khá đáng thương, hai là vì anh ta là đối tượng hoàn thành nhiệm vụ của tôi, ba là hiện giờ không có ai đứng về phía anh ta, thế nên tôi cho anh ta chút động viên về tinh thần mà thôi.]

Chỉ có vậy, hoàn toàn không vì lý do gì khác

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play