Phần 17-20
17.
Lúc trước tôi có gặp Hạ Thanh Trầm một hai lần, lúc ấy chỉ cảm thấy cô ấy rất quen mắt, nhưng tôi không thể nhớ ra đã gặp cô ấy ở đâu.
Hôm nay gặp, cô ấy vì dị ứng nên đeo khẩu trang, kẹp tóc mái lên lộ ra cái trán trơn bóng, một đôi mắt hoa đào nhìn như bay ý cười dịu dàng, cực kỳ giống...
Cực kỳ giống tình nhân của Nguỵ Phong Châu, lúc tôi nằm hấp hối trên giường bệnh, cô ấy đến thay bình truyền nước cho tôi, cười hì hì ghé vào tai tôi nói Ngụy Phong Châu chưa bao giờ yêu tôi.
Lúc đó ngay cả một tiếng cút tôi cũng không thể nói được, chỉ có thể dại ra mở to hai mắt chảy nước mắt.
Sau ngày đó, tinh thần của tôi càng ngày càng không tốt, ký ức cũng rất vụn vặt. Nhớ mang máng ban đêm mình lên sân thượng hóng gió, không biết tại sao lại trượt chân ngã xuống.
Thì ra em gái Hạ Ngôn không chỉ là cô gái muốn cùng Ngụy Phong Châu xem mắt, mà còn là một trong những đầu sỏ gây nên... bức tôi đến tự sát.
Nhưng tại sao......
[...chỉ hận mình buông tay quá sớm. Lúc trước giới thiệu Thanh Trầm cho Ngụy gia để xem mắt lại không biết đến về sau, nếu như tôi kiên trì một chút thì sao? Thậm chí rằng, nếu như tôi có thể vì bản thân mà dũng cảm hơn thì sao?
Nếu như, ngay từ đầu không cho cô ấy cơ hội thích tên cặn bã kia thì sao? Huống hồ chuyện Ngụy Phong Châu đã làm... Không thể nói là không có lỗi của tôi. Tất cả đều là lỗi của tôi.......]
Trong đầu ong ong chỉ còn lại những lời trong nhật ký.
Là Hạ Ngôn giới thiệu Hạ Thanh Trầm cho Ngụy gia... Hạ Thanh Trầm chính là y tá nhỏ hại tôi sinh non...
Tại sao? Tại sao?
Tại sao ngay cả cậu ấy cũng...
Thì ra chuyện cũ tôi đã không muốn nhắc lại, cũng có sự tham dự của cậu ấy.
Tôi cứ tưởng HạNgôn sẽ khác... Tại sao ngay cả cậu ấy cũng gạt tôi?
Xẹt - -
Tia chớp chói mắt cắt qua bầu trời tối đen, mưa như đạn dày đặc nhanh chóng đánh sâu vào con đường đá vỡ, giống như giọt nước mắt lớn.
"Tiểu Thụ, trời mưa rồi, chúng ta mau vào thôi." Hạ Ngôn thân mật gọi tên tôi, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, tựa như chỉ là một thiếu niên ngây thơ mười tám tuổi, trong lòng chỉ có người yêu của cậu ta.
Nước mưa táp vào mặt lạnh thấu xương, tôi đứng ở nơi đó kinh ngạc nhìn cậu ấy, ngực giống như bị một khối đá lớn vô hình đè nặng.
"Tiểu Thụ, cậu làm sao vậy?"
"Anh cứ từ từ mà dỗ chị dâu, em đi vào trước." Hạ Thanh Trầm cười mập mờ, đi sượt qua vai tôi, tôi nhịn không được rùng mình một cái, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay.
"Chúng ta đi vào nhà nói, được không?" Một tay Hạ Ngôn giúp tôi che mưa trước mắt, tay kia nhẹ nhàng ôm tôi, muốn kéo tôi vào trong phòng.
"Đừng chạm vào tôi. " Tôi nhẹ nhàng giơ tay đẩy cánh tay cậu ấy ra.
"Làm sao...... Làm sao vậy?"
"Không có gì, tôi đổi ý rồi cứ như vậy đi."
Đồng tử cậu ấy co rụt lại, nắm chặt bả vai tôi, "Cậu còn gì không hài lòng cứ việc nói ra, tôi... đều có thể sửa, chúng ta đã hứa hẹn rồi, loại chuyện này sao có thể đổi ý chứ?"
"Cậu trọng sinh đúng không?"
"Tiểu Thụ, cậu xem nhật ký của tôi rồi... đúng không?"
"Cậu đương nhiên không phải người điên, bởi vì tôi cũng giống như cậu, ở trong thân thể này không phải Tiểu Thụ mười mấy tuổi ngây thơ ngây thơ, mà là một Thẩm Yên Thụ bị người làm hại mất đi hết tất cả thậm chí cái mạng này..."
Trong con ngươi màu hổ phách của Hạ Ngôn giống như có thứ gì đó đang nhanh chóng chết đi. Cậu ấy cứng ngắc, há miệng cố gắng phát ra chút âm thanh, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
"Tôi hận bọn họ, lại không có cách nào trả thù bọn họ, bởi vì hiện tại Ngụy Phong Châu và Hạ Thanh Trầm chỉ có mười mấy tuổi, chuyện sau này có thể sẽ phạm phải sai lầm họ hoàn toàn không biết gì cả, cũng không thể cầm đao đâm chết hai người bọn họ vì chuyện chưa xảy ra!"
"Tiểu Thụ"
"......Tôi vốn tưởng rằng ở bên cậu là bắt đầu lại từ đầu, nhưng nếu cậu cũng đã trải qua tất cả, thậm chí đã tham gia vào bi kịch, tôi nhất định không thể đối mặt với cậu đươc. Từ hôm nay trở đi mỗi lần tôi nhìn thấy cậu, nhìn thấy em gái cậu, tôi đều sẽ nhớ tới đoạn hồi ức đau khổ kia, nhớ tới những thứ tôi đã mất đi... Hạ Ngôn, buông tha cho tôi, tôi chỉ muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới."
Xa xa chân trời truyền đến tiếng sấm nặng nề, mưa càng lúc càng lớn.
Cuồng phong cuốn theo roi nước mưa quất vào người, chất lỏng lạnh như băng từ trên mặt Hạ Ngôn không ngừng chảy xuống, cả người cậu ấy nặng nề hòa tan trong trận mưa to này.
Hạ Ngôn khó khăn mở miệng, giống như đã dùng hết tất cả sức lực, "Có thể... cho tôi một cơ hội nữa không?"
"Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt thương hại hay áy náy của cậu, tôi đều trở lại địa ngục đó."
Tôi thấp giọng nói: "Đời này đối với cậu mà nói cũng là một khởi đầu mới, quên tôi đi, tôi cũng sẽ buông bỏ cậu, giống như buông Ngụy Phong Châu."
Hạ Ngôn giống như mất hết sức lực bị tôi dễ dàng đẩy lảo đảo.
Tôi đẩy cậu ta, rồi chạy đi, tôi chạy....chạy..., phía sau còn có tiếng gọi, hai chân dần dần tê dại, nặng nề mất đi tri giác, tựa như cơ thể không phải của mình, nhưng tôi vẫn chạy, tôi muốn chạy đến tận cùng thế giới này, nơi đó không có bất kỳ người nào liên quan đến quá khứ của tôi, chỉ có bóng tối vô biên yên tĩnh lại an toàn.
Hạ Ngôn, cậu có biết vì sao giờ phút này tôi cảm thấy tuyệt vọng, nản lòng thoái chí như thế không?
Bởi vì tôi không định lấy anh ra để luyện tập...
Bởi vì ngay từ đầu tôi đã...... thật sự bắt đầu yêu anh rồi....
Bạn đã gửi
18.
Trên trời rơi xuống một tầng nước nhỏ, trời bắt đầu mưa.
Bỗng nhiên nhớ tới, đêm tôi rơi xuống lầu cũng là một đêm mưa như vậy, sân thượng vừa ướt vừa trơn.
Cúi đầu nhìn, bước chân lơ lửng, đồng tử tôi cấp tốc co rút lại, theo bản năng ngã về phía sau, nặng nề ngã xuống sàn nhà ẩm ướt cứng rắn.
Tôi kêu lên một tiếng, đầu óc một mảnh hỗn độn. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ lại làm thế nào tôi đến được nơi này.
Sau khi tôi cãi nhau với Hạ Ngôn vào một ngày giông bão, một mình chạy ra khỏi nhà, xuyên qua một đoạn đường thật dài, xông lên quốc lộ không có một bóng người.
Cuối đoạn đường đó nối liền với khúc cua quốc lộ Bàn Sơn, mãi đến khi lao ra mới phát hiện, phía bên trái có một chiếc xe con màu đỏ lao tới, trong trời mưa tối tăm xe không có đèn, hơn nữa... là ảo giác của tôi sao? Hình như cái xe đó cũng không có ý định dừng lại...
Thì ra trong phim truyền, vào tình thế cấp bách con người có thể có những hành động vô hạn đều là lừa gạt. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, con người ta tay chân sẽ luống cuống, như nhũn ra cũng không thể động, giống như toàn thân máu thịt đều đọng lại ở một chỗ, có thể hoạt động chỉ có một đôi tròng mắt.
Tôi trơ mắt nhìn chằm chằm chiếc xe cứ lao vọt đến trong mưa.
Tôi không bị rơi xuống đất như trong tưởng tượng, vì một đôi tay đột nhiên xuất hiện hmạnh mẽ đẩy tôi ra.
Chủ nhân của đôi tay kia đã nằm ở một bên quốc lộ cách đó không xa, mái tóc nhỏ màu đay trộn lẫn với màu đỏ chói mắt, thân thể lấy một góc độ mất tự nhiên trải trên mặt đất, mềm mại như một vũng bùn.
Chiếc xe màu đỏ kia không giảm tốc độ, không dừng lại, chỉ để lại một cái đuôi đỏ tươi.
Máu chảy qua nước mưa không ngừng pha loãng ở trên quốc lộ uốn lượn ra một dòng chảy màu đỏ nhạt, tôi dùng cả tay lẫn chân dọc theo nó bò về phía Hạ Ngôn.
Không biết là do quá lạnh hay là quá sợ, môi tôi đang không ngừng run rẩy, đặc biệt là sau khi thăm dò hơi thở của Hạ Ngôn.
Còn sống, còn sống.
Còn sống thì có hy vọng, tôi đứng lên kêu to cứu mạng, nhưng trên quốc lộ yên tĩnh không có bóng dáng xe cộ, một chiếc cũng không có.
Trong nhà Hạ Ngôn, nhà anh ấy nhất định có xe. Tôi dùng toàn bộ sức lực còn sót lại kéo anh ấy tới nơi an toàn ven đường, sau đó vừa chạy về nhà anh vừa gọi xe cấp cứu.
Tôi cảm thấy trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tôi phải nhanh chóng lái xe tới đón anh, tôi muốn anh sống sót.
Trong nhà trống rỗng. Xe không có ở đây, cũng không có ai ở đây.
Lúc chạy về bên cạnh anh trên quốc lộ mới xuất hiện đèn xe sáng, là bạn của Hạ Ngôn được mời đến sinh nhật.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi, bọn họ ba chân bốn cẳng khiêng anh lên xe. Thân thể Hạ Ngôn ở trong lòng tôi dần dần lạnh đi.
Thì ra nhìn một người chết là chuyện khổ sở như vậy.
Nhất là khi người đó là anh.
Tôi ngơ ngác ngồi ở một chỗ, máu toàn thân tôi cũng chậm rãi đông lại.
Ngày thứ hai mươi ba sau khi anh gặp chuyện không may, tôi nằm trên giường ký túc xá, không đi học.
Sống lại hai năm tới bây giờ, tôi vẫn cảm thấy ý nghĩa của cuộc sống mới chính là rời xa người tổn thương tôi kiếp trước, thi đậu đại học, có một tương lai hạnh phúc, không gả cho người không thích tôi.
Cho dù tôi có ý nghĩ muốn yêu một người một lần nữa, nhưng sau khi phát hiện anh ấy có liên quan đến chuyện kiếp trước, tôi đã quyết định lui về phía sau một bước.
Tôi thật sự rất muốn một cuộc sống bình yên an ổn, tôi cũng thật sự sợ.
Hiện tại con đường thênh thang thông tới cuộc sống lý tưởng này đang bày ra trước mắt, tôi lại không hiểu vì sao không bước nổi bước chân?
Hạ Ngôn giống như tôi, trọng sinh đến thế giới này, cũng có thể có một đời rất dài rất tốt.
Nhưng vì một cô gái mà cam tâm bồi thường tất cả.
Có lẽ...... những lời trong nhật ký nói đều là sự thật? Anh ấy thật sự... coi tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì sao?
Nước mắt tràn ra không ngừng trượt xuống gối.
"Yên Thụ, lại không đi học? Thầy đã điểm danh rồi, cậu đi đâu? " Mở cửa, bạn cùng phòng lầm bầm đi tới vén rèm giường của tôi lên.
Tôi không thèm để ý lau nước mắt nước mũi bừa bãi trên mặt, xoay người xuống giường, "Chanh Tử, đời này gặp cậu tớ rất vui, hy vọng sau này cậu có thể thực hiện tâm nguyện, thuận lợi trở thành nữ phát thanh viên của CCTV!"
"Nói cái gì thế? Phát sốt sao? "Chanh Tử buồn bực sờ sờ trán tôi," Không nóng mà"
"Không có việc gì, tớ ra ngoài một lúc. Sau khi tớ đi, không biết thế giới này sẽ ra sao nữa."
Để ý mới phát hiện, thật ra người thật lòng quan tâm tôi không nhiều.
Ba mẹ ở nước ngoài xa xôi đều có gia đình mới, từ nhỏ cũng rất ít gặp mặt, vẫn gửi nuôi tôi ở nhà cô.
Cô cầm khoản phí nuôi dưỡng kếch xù tuy rằng không bạc đãi tôi, nhưng mọi chuyện luôn không quan tâm, tôi có về nhà hay không cô cũng không hỏi tới, cũng rất ít chủ động quan tâm đến tôi.
Đây có thể cũng là nguyên nhân kiếp trước tôi nhất định yêu một người sẽ không buông tay, khi đó tôi vẫn cảm thấy tình yêu là tranh giành lấy được, nếu như không chịu cố gắng, sẽ không có người yêu tôi.
Ba mẹ Ngụy Phong Châu đều rất thích tôi, làm tôi cho rằng mình thật sự có một gia đình, vì thế tôi càng thêm cố gắng lấy lòng, tranh thủ làm cho tất cả mọi người hài lòng.
Nhưng đều vô nghĩa, đồ không phải của mình chung quy không phải của mình.
Bây giờ mới phát hiện, tôi có thể không làm gì, cũng sẽ có người thật sự yêu tôi.
Nhưng khi phát hiện người kia đã không còn,anh còn không đắn đo đã quyết định vì tôi trả giá cả đời của mình.
Nếu anh có thể, tại sao tôi không thể?
Một lần nữa trên sân thượng của bệnh viện Yakon, tôi trèo lên hàng rào, mở hai tay về phía gió và nhắm mắt run rẩy.
Tôi sợ đau, cũng sợ chết, sợ lần này sẽ không tỉnh lại nữa.
Nhưng tôi càng sợ thế giới này rất tốt rất tốt, lại chỉ thiếu mỗi anh.
Nếu như nói... Hạ Ngôn, em đồng ý cho anh một cơ hội nữa thì sao?
Ông trời ơi, nếu như ông thương tôi, hãy để cho tôi trở lại lớp 11 một lần nữa đi.
Thậm chí trở lại sinh nhật anh ấy, thế nào cũng được, xin nhất định để cho tôi tìm được anh ấy lần nữa.
Trên trời rơi xuống một tầng nước nhỏ, trời lại mưa......
19.
Nhớ lại tất cả, tôi nín thở nhanh chóng ngồi dậy, hoảng sợ quan sát môi trường xung quanh.
Vẫn là trên nóc bệnh viện... Xem ra không có gì thay đổi. Hay là, chỉ có nhảy xuống mới có tác dụng?
Vừa rồi tại sao đầu óc lại đột nhiên đứt đoạn, quên mất mình đang làm gì? Tôi chán nản đấm đầu, bò dậy, muốn vượt qua rào chắn thấp bé lần nữa, đứng ở rìa sân thượng.
Nhưng chỉ một tích tắc đã khiến tôi chùn bước, trong khoảng thời gian ngắn để cố lấy dũng khí lớn như vậy là rất khó khăn. Đè lại bàn tay hơi run rẩy, bản năng sống khiến tôi nhìn đỉnh cây xa xôi dưới lầu, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
"Không dám nhảy sao?"
Một tgiọng nói quen thuộc dội vào tai tôi, làm cho da đầu tê dại.
Tôi lùi ra theo phản xạ, định thần nhìn lại, là một cô gái mặc trang phục y tá.
Chính xác mà nói......
"Chị còn lưu luyến cái gì?"
Hạ Thanh Trầm tháo khẩu trang xuống, trên làn da còn trắng hơn sữa bò một đôi mắt đa tình, nhưng cặp mắt kia lại lạnh lùng khóa chặt tôi.
Sao cô ta lại ở đây? Lại còn mặc đồ y tá? Cô rõ ràng là đang học trung học...
Bụng dưới đột nhiên xuất hiện cơn đau, tôi không nhịn được nắm chặt quần áo, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên người mình mặc quần áo bệnh nhân.
Tôi đã trở lại?!
Trở lại... cái ngày ngã từ trên sân thượng.
"Muốn nhìn tôi chết như vậy sao?"
Có lẽ là không thể tưởng được tôi lại bình tĩnh như thế, cô ta sửng sốt một chút.
"Con không còn, chồng cũng không còn, tất cả những gì chị quan tâm đều mất hết rồi, hạnh phúc trước đây của chị... hoàn toàn làlà do chị âm mưu mà có được..."
Hạ Thanh Trầm tiếp tục vừa nói vừa đến gần tôi, giọng nói dường như có năng lực mê hoặc lòng người.
Đầu tôi choáng váng.
"Cô cho tôi uống cái gì?
"Không uống gì cả, chỉ là mỗi ngày thêm vào một ít *** và *****... Kỳ lạ thật, theo liều lượng mà nói, bây giờ chị nên nên ngớ ngẩn rồi mới đúng."
Cô ta không chút e dè mà nói cho tôi biết sự thật, là do chắc chắn tôi hôm nay sẽ không thể sống sao?
Nhớ lại lúc trước rơi lầu kí ức có hơi đứt đoạn không nối tiếp, chẳng lẽ tôi không phải trượt chân rơi lầu......
Tôi nắm lấy lan can ép người vào đó, quả thật cảm giác tay chân vô lực, nhưng cô ta muốn đẩy một người sống như tôi ra ngoài lan can, làm sao xác định tôi sẽ không giãy dụa chạy trốn chứ?
"Vì một người đàn ông mà cô muốn giết người sao? Tôi có thể ly hôn, tặng hắn cho cô!"
"Nói hay lắm. Cho dù chị đồng ý ly hôn... nói không chừng có người không đồng ý?" trên mặt cô ta nhanh chóng xẹt qua một tia ảm đạm, "Hơn nữa, không phải tôi muốn chị chết, mà là chính chị sau khi sinh non tinh thần thất thường nhảy lầu tự sát. Toàn bộ khoa đều biết chị mỗi ngày hoảng hốt, camera cũng chỉ ghi lại được cảnh một mình chị lên lầu. Ai sẽ nghi cái gì khác chứ?"
"Tôi thật sự không hiểu nổi... vì sao cô nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết?"
"Tôi mặc dù trời sinh đã ghét phiền toái, nhưng thứ tôi muốn nhất định là của tôi. Hơn nữa ngay từ đầu, không phải cô cướp anh ấy đi sao?... Người xem mắt với anh ấy, người được Ngụy gia thừa nhận, rõ ràng là tôi."
"Vì Ngụy Phong Châu bất chấp tất cả như thế, có đáng không?" ôi tránh buông lời đả kích, bây giờ không nên chọc giận cô ta, hiện tại quá hỗn loạn tôi thật sự không chắc có thể đánh thắng cô ta.
"Chị không phải cũng vậy sao? " Cô ta giảo hoạt nhìn tôi, "Có lẽ chỉ có thể nói rằng tôi thích hợp với anh ấy hơn chị, yêu anh ấy hơn chị."
"Tôi còn một vấn đề cuối cùng." Tôi cố gắng bình tĩnh lại, đè nén run rẩy do thuốc gây ra, nói chuyện đồng thời lặng lẽ tính toán khoảng cách từ nơi này trốn ra cửa, "Chuyện này...... Hạ Ngôn...... biết không?"
"Vốn không muốn nói cho chị biết, nhưng nói ra có vẻ sẽ khiến chị hối hận hơn một chút."
Cô ta cười khẽ vô tội như lúc mới gặp hồi cấp ba,nói:
"Anh họ tôi hình như là muốn cho cô hết hy vọng với Phong Châu, cho nên mới giới thiệu tôi cho Ngụy gia, nhưng sau khi hai người kết hôn, tên phế vật kia tâm như tro tàn, không còn hỏi đến chuyện của tôi nữa. Anh ta vẫn thiếu một chút kiên nhẫn."
"Cô vốn có cơ hội gả cho người ưu tú như anh họ tôi, tôi cũng sẽ thân thiết gọi cô là chị dâu, kết quả thì sao? Không biết nên nói anh họ tôi quá nhu nhược, hay là cô quá xui xẻo, nhất định phải tranh với tôi..."
Hạ Ngôn thật sự không biết gì cả. Mà hiểu lầm ngày đó của tôi, chỉ cần nhẫn nại hỏi anh ấy vài câu, tất cả hiểu lầm có thể tan thành mây khói, giá như tôi tin tưởng anh ấy nhiều hơn một chút...
Bạn đã gửi
Trong lòng chua xót.
"Kế hoạch của cô trăm ngàn chỗ hở... cô điên rồi, chuyện lốn như giết người mà cô..."
Lại là nụ cười kỳ quái này, tôi thấy người đau muốn nứt ra,
"Bây giờ tôi đẩy cô, không phải so với giết chó còn đơn giản hơn sao?"
"Ngụy Phong Châu biết sẽ nghĩ như thế nào?"
Tôi dựa lưng vào lan can, dần dần di chuyển vị trí về phía cửa, miệng còn không ngừng hỏi phân tán sự chú ý của cô ta.
"Bọn họ sẽ không biết, không bao giờ. Cô muôna kéo dài thời gian chứ gì."
Cô ta nhận ra rồi? Tim tôi ngừng đập, lập tức liều mạng chạy về phía cửa. Nhưng phẫu thuật công thêm thuốc làm cho tứ chi tôi như nhũn ra, mặc dù dùng sức cất bước, lại bị cô ta hai bước đa đuổi kịp, đem một cái kim nhọn đâm vào cổ tôi.
"Phiền toái muốn chết, vốn dĩ tôi không cần tự ra tay, bây giờ ném cô xuống, còn phải nghĩ biện cách không cho bệnh viện khám nghiệm tử thi..."
Đáng chết, tôi không thể ngủ, ít nhất lần này, không thể ngủ......
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu......
"Hạ Thanh Trầm, cô đang làm gì vậy?!"
Trước khi lịm đi tôi loáng thoáng nghe được giọng nói của một người đàn ông.
Hạ Ngôn, là anh tới cứu em sao? Làm ơn, lần này, em thật sự muốn gặp lại anh một lần thôi......
20.
"Tiểu Thụ, em tỉnh rồi?"
Mấy ngày nay tôi luôn nửa mê nửa tỉnh, cảm xúc không rõ, qua một hồi lâu tôi mới miễn cưỡng nhận ra chủ nhân của khuôn mặt trước mắt này.
"Ngụy Phong Châu? Tôi đang ở đâu?"
"Em nhận ra anh sao? Cám ơn trời đất. Anh còn đang lo lắng loại thuốc kia sẽ tạo thành tổn thương não không thể chưa được."
Lông mi hắn buông xuống, trong mắt có một chút đau lòng.
"Khi nào thì tôi có thể xuất viện?"
"Đừng nóng vội... Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện gì đã hại em thành như này sao?"
"Bị đuổi học? Vào tù à? Nói thật, tôi không tò mò chút nào, bây giời tôi còn có chuyện gấp, chậm trễ mỗi một phút ở chỗ này đều là lãng phí cực lớn."
Theo như trong nhật ký Hạ Ngôn viết, ở thế giới này, cuộc sống anh chỉ kéo dài được năm năm.
"Hại tôi thành như vậy, không phải anh cũng có phần sao?"
Chắc là là do tôi quá lạnh lùng, hắn giật mình, một lúc lâu mới mở miệng: "Anh cho rằng khi tỉnh lại chuyện đầu tiên em làm là khóc lóc đòi anh một lời giải thích. Anh quả thật có chút khổ tâm."
"Thôi."
"Tiểu Thụ, toàn bộ chuyện này..."
"Tôi hỏi anh, điều tôi nhìn thấy có phải là thật hay không?"
"Là...... Thật. Nhưng mà......"
"Một người trưởng thành không quản tốt cái đũng quần của mình, còn có mặt mũi nói khổ tâm. Sự tình là tôi tận mắt nhìn thấy, nếu dứt khoát thừa nhận, tôi còn coi anh là đàn ông."
Tôi nói thẳng vào mặt hắn, Ngụy Phong Châu ánh mắt đã không còn kiêu ngạo, xoay người điều chỉnh từng chăn cho tôi.
"Tiểu Thụ, nghỉ ngơi thật tốt đi, chờ em tinh thần ổn định chúng ta sẽ nói tiếp"
"Không cần. Tám giờ ngày mai gặp ở cục dân chính, buổi chiều tôi tìm luật sư soạn đơn, chúng ta ly hôn luôn đi."
Buổi tối hôm đó, tôi vụng trộm rút dây truyền nước, ngồi máy bay đi tới cửa nhà Hạ Ngôn, sau đó bấm số điện thoại lúc trước đã nhớ kĩ trong đầu.
Chắc là tại quần áo bệnh nhân trên người, lúc Hạ Ngôn nhìn thấy tôi, miệng há to thành hình chữ O.
"Xin chào, Hạ Ngôn."
"Ơ, Thẩm Yên Thụ? Đã lâu không gặp, sao cậu lại gầy như con khỉ con thế này?"
Tôi cười ra nước mắt, sau khi trở về lần đầu tiên cười, vẫn có liên quan đến anh.
"Bớt nói nhảm, tới tìm anh là có chuyện muốn nói."
Khuôn mặt của Hạ Ngôn ngoại trừ vui sướng ra, còn mang theo một ít kích động tôi chưa từng thấy qua.
"Cậu sao lại bệnh? Nói rõ ràng, sao lại đột nhiên tới tìm tôi? Ngụy Phong Châu...... Không đi cùng cậu sao?"
"Sáng mai ly hôn rồi, Hạ Ngôn, anh nguyện ý ở cùng với em không?"
Tôi ngẩng mặt nhìn chằm chằm anh, không có một tia do dự.
"Thẩm Yên Thụ...... cậu đừng lừa tôi, tôi vẫn là kẻ độc thân đáng thương..."
Tôi nhón chân hôn anh.
Thân thể anh cứng đờ, hồi lâu, mới trúc trắc đáp lại tôi.
"Thẩm Yên Thụ, em nghiêm túc sao? Chúng ta đây là ngoại tình trong hôn nhân đó!"
"Vậy thì ngoại tình là được rồi. Anh ta cắm sừng em một lần, em cắm sừng anh ta một lần, rất công bằng."
"Cho nên," Anh do dự buông tôi ra, "Em chỉ là đang trả thù Ngụy Phong Châu thôi sao?"
"Không phải trả thù anh ta, là thật sự thích anh. Em mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng chúng ta ở bên nhau, sống rất vui vẻ. Người trong mộng kia anh nói, thích em rất nhiều năm, muốn em vừa tỉnh lại đã nhanh chóng đến đây tìm anh."
Tôi cười nheo mắt lại, "Haizz, cũng không biết Hạ Ngôn trong mộng kia, có phải gạt em hay không."
"Anh...... anh, năm đó quả thật có tình cảm với em..." Anh đỏ mặt giả bộ, "Em đừng quá tự tin, ly hôn trước, anh mới có thể cân nhắc theo đuổi em."
Tôi nằm trong lòng anh ngẩng đầu nhìn, Hạ Ngôn cố ý nâng cằm để cho tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh, khóe miệng lại nhịn không được cười thật tươi.
"Thẩm Yên Thụ, tự mình đưa tới cửa, không thể hối hận."
"Ai hối hận ai là con cún con."
Bên hông cánh tay anh ôm chặt hơn một chút.
Đêm nay mọi thứ đều rất đột ngột, Hạ Ngôn hình như bị tôi dọa sợ, nhưng nghe xong ngọn nguồn sự tình, vẫn kiên định lựa chọn tin tưởng tôi.
Về điểm này... tôi quả thật không bằng anh.
Ngày hôm sau, anh cùng tôi đến cục dân chính.
Ngụy Phong Châu nhìn thấy Hạ Ngôn ở bên cạnh tôi, dường như đã hiểu tất cả, không níu kéo nữa. Chỉ nhìn tôi thật lâu, dùng một loại ánh mắt tôi nhìn không hiểu.
Lần này, tôi đã không còn muốn hiểu nữa.
Hạ Ngôn đã trúng tuyển toàn bộ học bổng Stanford, nhưng vì tôi, xin tạm hoãn nhập học, đặc biệt dành thời gian một năm để cùng tôi xin vào trường ở Mỹ, chờ tôi cùng đi du học.
Tôi dọn ra khỏi Ngụy gia, cũng không về nhà cô, thuê một căn phòng ở trung tâm thành phố, ban ngày đến thư viện bên cạnh ôn tập. Mỗi ngày anh đều đến theo tôi học tập, sau đó ở lại nhà tôi luôn, mỗi ngày dùng khăn lông cùng sữa rửa mặt của tôi, thậm chí len lén lấy kem dưỡng mắt của tôi bôi tay, tựa như lúc trước mỗi ngày dùng bút của tôi.
Một năm sau ở California, anh ấy ôm tôi sau lưng ngắm sao.
"Buồn ngủ sao?"
"Có chút."
"Làm chuyện không buồn ngủ nhé."
"Anh này, không thèm để ý tới anh."
"Nghĩ cái gì đó? "Anh cười xấu xa gõ đầu tôi," Ý anh là, làm ảo thuật cho em.
Chọn một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm... Anh sẽ hái xuống cho em."
"Được, vậy em muốn... sao Bắc Đẩu!"
"Ánh mắt không tệ. Xem kỹ rồi... " Hạ Ngôn làm bộ làm tịch giơ tay lên trước mắt tôi, vừa vặn đối diện với vị trí sao Bắc Cực, sau đó dùng sức kéo.
"Em không biết đâu, không hái được thì phải bồi thường em một trăm vạn!" Tôi bĩu môi bất mãn, cái này cũng quá trẻ con.
"Đây rồi."
Anh mở lòng bàn tay ra, bên trong có một chiếc nhẫn lấp lánh anh sao. "Thẩm Yên Thụ, gả cho anh em nhé."
"Cưới... anh?"
Tôi mong còn không được.
"Bổn cô nương miễn cưỡng... đồng ý đó."
Em nguyện ý làm cô dâu của anh, cuối cùng em cũng có thể làm cô dâu của anh rồi.
Hạ Ngôn thân mến, khoảng cách chúng ta rời xa, chỉ còn lại năm năm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT