Ta là hoàng hậu của Tiêu Cảnh Chương. Hắn bãi bỏ lục cung vì ta, cả đời không cưới phi tần nào cả. Ta tưởng rằng hắn yêu ta, cho đến lúc phát hiện những bức thư hắn viết cho một nữ tử ngoài cung. Hắn gọi nàng ấy là thê tử, nói rằng không muốn thâm cung giam hãm sự tự do của nàng ấy, nhưng nàng ấy mãi mãi là thê tử duy nhất trong lòng hắn. Ta bệnh nặng một trận, uống rượu Mạnh Bà, quên hết mọi tình ý. Sau đó, Tiêu Cảnh Chương tựa như nổi điên, hỏi ta có từng yêu hắn không. Ta lắc đầu: “Ta chỉ nhớ, thứ ta yêu nhất là tự do.”