[Zhihu] - Nữ Phụ Quay Đầu

Chương 6


1 tháng


Rốt cuộc mọi chuyện trở nên như thế này từ khi nào nhỉ?

Người bên cạnh tôi, từng người từng người đều rơi đi mất.

Cho dù tôi có cố gắng gấp bội thì cũng vô ích.

Bọn họ không hẹn mà cùng đứng sau lưng một người khác.

Mà người đó chính là em gái của tôi, Lâm Kỳ.

Mọi thứ thật kỳ lạ, giống như có một bàn tay vô hình điều khiển hết thảy vậy.

Đợt thi đấu vừa rồi tôi không giành được giải nhất mà em gái tôi lại đạt được.

Cũng không phải là năng lực của tôi thua kém Lâm Kỳ, mà bởi vì cô giáo thấy được sự nỗ lực của cô ả, còn nói là cô ả đã khiến cô giáo cảm động.

Em gái tôi luôn chủ động kết bạn với đám bạn thân của tôi, lấy lý do cao cả là muốn đến gần tôi hơn một chút.

Nhưng qua một thời gian ngắn sau, chẳng biết vì sao mà những người bạn ấy lại chủ động xa lánh tôi.

Gần đây trong trường bắt đầu có tin đồn, nói rằng tôi bắt nạt bạn học, còn nói tôi là cô gái ác độc dối trá. Người ta đồn tôi đã từng bị bạo lực học đường, và bây giờ tôi lại bạo lực học đường với chính em gái ruột của mình.

Còn có vài hình ảnh lúc tôi bị bắt nạt rò rỉ ra ngoài, chúng giống như những con dao sắc bén đâm thẳng vào vết thương của tôi.

Mà mấy hình ảnh đó cũng chỉ mỗi mình Lục Chiêu có được…

Tôi chất vấn cậu ta, hỏi lý do tại sao cậu ta lại làm như vậy.

Tại sao mọi chuyện đã qua rồi mà còn phải phát tán mấy tấm hình độc ác ấy lên diễn đàn của trường.

Lục Chiêu đáp…

Những chuyện này đều là báo ứng…

Ai bảo tôi bắt nạt em gái của tôi chứ.

“Thế cô treo ngược người làm gì vậy?”

Bùi Thần nghiêng đầu đứng trước người tôi.

Đúng là tôi đang treo người trên một chiếc đòn bẩy trong phòng thể dục bị bỏ hoang.

Đương nhiên là để nước mắt không rơi xuống được.

Chẳng qua tôi quên mất là Bùi Thần cũng thường tới đây ngủ.

Nhiều ngày ở cạnh nhau khiến tôi và anh ta dần trở nên quen thuộc.

Tôi biết Bùi Thần luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng thật ra là anh ta bị tâm thần.

Tôi biết anh ta cũng rất cô độc nên mới luôn đến tìm tôi.

Không ai chơi với anh ta, bởi vì người khác đều nói anh ta là đồ sao chổi.

“Bùi Thần, gần đây tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết. Nội dung kể về một cô nàng thiên kim giả thích tác oai tác quái trong nhà, sau đó thiên kim thật trở về. Tôi cảm thấy tôi chẳng khác nào cô thiên kim giả kia. Tôi như tu hú chiếm tổ chim khách, là bia đỡ đạn ác độc, là nữ phụ bị bạn bè xa lánh và nhận kết cục bị vả mặt không trượt phát nào.”

Bùi Thần cụp mắt nhìn tôi, sau đó bật cười: “Vậy à? Nào có nữ phụ nào đáng yêu như cô?”

Anh ta đỡ tôi ra khỏi đòn bẩy.

“Xuống đây đi, cứ tiếp tục như vậy thì đầu cô sẽ ứ máu mất, cô muốn làm dơi à?”

Ngoài cửa sổ mưa vẫn triền miên không dứt.

Đột nhiên tôi hỏi: “Anh cũng cho rằng tôi bắt nạt người ta sao?”

Bùi Thần chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu nắm lấy sợi dây chuyện mà anh ta vẫn luôn đeo trên cổ.

Đó là một chiếc dây chuyền được làm bằng đồng trông khá cũ, mặt dây là hình ngôi sao sáu cánh.

Theo lý mà nói, thân là cậu ấm nhà giàu như anh ta thì chẳng thể nào đeo sợi dây chuyền như vậy được.

“Đây là món quà do một cô bé trong trại mồ côi tặng cho tôi.”

Sợi dây chuyền với ngôi sao sáu cánh tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong ráng chiều.

“Cô gái kia cũng là hy vọng sống duy nhất của tôi. Cô ấy nói với tôi rằng, cũng nhờ những vết nứt trong cuộc sống mà ánh sáng mới có thể chiếu vào.”

“Lâm Hà, cô cũng có thể là người lương thiện dịu dàng, là nhân vật mạnh mẽ tự mình vươn lên khỏi nghịch cảnh, là nữ chính có một cuộc sống viên mãn. Con đường mà cô đi do chính cô quyết định, không phải sao?”



Phải.

Bị số mệnh trêu đùa thì đã sao?

Toàn bộ thế giới không đứng về phía mình thì sao nào?

Dù có chết, tôi cũng muốn mình chết thật xinh đẹp.
 

Tôi luôn sống như thế. Dù xương tan thịt nát thì tôi vẫn sẽ đứng lên, cho dù cuộc sống có khổ cực thì tôi cũng phải sống thật hạnh phúc cho người ta nhìn.

Tôi cho rằng chỉ cần tôi đủ kiên cường, đủ bất khuất thì số mệnh sẽ lại đứng về phía mình.

Tiếc là tôi sai rồi.



Chung đụng lâu ngày, ít nhiều gì tôi cũng nghe được chuyện của Lâm Kỳ từ Bùi Thần.

Anh ta và Lâm Kỳ chưa từng gặp nhau, Lâm Kỳ cũng không biết tôi quen anh ta nên chẳng để tâm đến người này làm gì.

“Thật ra tôi tò mò lắm đấy, chẳng biết cô em gái bạch liên bông của cô là người như thế nào nhỉ?”

Ngày đó Bùi Thần đang cắn ống hút thì đột nhiên hỏi tôi.

“Bạch liên bông” là danh hiệu anh ta “ban” cho em gái tôi.

Tôi có thể cảm nhận được anh không thích cô ả kia.

Nhưng tôi vẫn vô thức chau mày.

“Anh đừng đi tìm nó. Người nó như có tà ấy, tà lắm…”

Tôi cũng không biết nên diễn tả thế nào.

Thật ra thì tôi chả tin Bùi Thần cũng sẽ bị Lâm Kỳ đầu độc.

Anh ta chẳng giống đám người kia, ít nhất thì anh ta bị thần kinh, mà những người bị thần kinh thường rất khó đoán.

Nhưng tôi vẫn bất an lắm.

“Sao? Sợ tôi bị cô ta cướp mất à?”

Bùi Thần phấn khích trêu chọc tôi.

… Đúng vậy, tôi sợ.

Bùi Thần là người duy nhất đứng về phía tôi, dù anh ta bệnh thật.

“Tưởng thật đấy à? Sao tôi có thể rời bỏ cô được chứ?”

Bùi Thần cười rất thoải mái, ngay lúc đấy, phía sau tôi vang lên một giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Ủa? Chị, sao chị lại ở đây?”

Chậm mất rồi.

Tôi thấy người con trai ngồi đối diện vừa rồi còn đang tươi cười vui vẻ, nhưng ngay giây phút nhìn thấy Lâm Kỳ thì anh ta lại sững sờ ngay tại chỗ.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thứ gọi là số mệnh đang vươn một bàn tay khổng lồ tới bóp chặt lấy mình.

Khi Bùi Thần ở trong trại mồ côi, có một cô bé đã tặng một sợi dây chuyền cho anh ta, và anh ta vẫn đeo nó đến tận bây giờ.

Mà cô gái nhỏ kia là ai?

Em gái tôi tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó cô ả cười thật tươi với Bùi Thần.

“Anh Thần! Sao anh lại ở đây? Anh còn nhớ em không, trong trại mồ côi Mặt Trời Nhỏ nè!”

… Đâu chỉ là nhớ…

Bùi Thần từng nói… Người con gái ấy chính là hy vọng sống của anh ta…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play