Lạch cạch, kiếm ra khỏi vỏ. Sở Nhạn Xuyên gỡ bỏ kết giới của Phong Ma Ấn, Cảnh Phi Dung giơ tay làm phép, thu đồ đằng phía trên phong ấn về lòng bàn tay. Mất đi sự trấn áp của đồ đằng, Phong Ma Ấn bắt đầu lay động kịch liệt, từ nơi sâu thẳm của Ma giới truyền tới những tiếng gào thét mơ hồ, Ngu Thương quay đầu nhìn Cảnh Phi Vân, nói: "Tam điện hạ, phiền ngươi quay về Thiên đình điều binh."
Một khi Phong Ma Ấn mở ra, cả Ma giới sẽ mất đi sự trấn áp mạnh mẽ nhất, tà ma nổi dậy, ý đồ muốn trợ giúp cho Xích Thác. Cảnh Phi Vân nhìn hắn một cái, không nói một lời, quay người ra khỏi Khô Trạch Chi Cảnh.
Cảnh Phi Vân vừa bước ra khỏi kết giới, mặt đất đột ngột rung chuyển, hắn loạng choạng ngã khuỵu gối, quay đầu lại nhìn, lửa đỏ ngút trời, Phong Ma Ấn đã mở, tà ma Xích Thác bị trấn áp vạn năm sắp thoát thân, chỉ có xiềng xích dưới chân giữ hắn lại, chúng ma sát tạo ra những âm thanh chói tai vô cùng.
"Một đám...người điên!" Cảnh Phi Vân nghiến răng đứng dậy, không quay đầu chạy về Thiên giới.
Sở Nhạn Xuyên, Ngu Thương và Hắc Vô Thường đứng ở 3 góc, lập ấn bao vây Xích Thác, Cảnh Phi Dung phi thân, cầm kiếm chém về phía ngực Xích Thác, trên thánh kiếm có tu vi ngàn năm của hắn, giao thoa cùng với kiếm linh, rọi sáng khuôn mặt lạnh lẽo của Cảnh Phi Dung. Trong gang tấc, ánh mắt của Cảnh Phi Dung và Xích Thác chạm nhau, Xích Thác không chút tránh né, mà trái lại còn từ từ nhếch môi, nở một nụ cười cực kì kì dị, đồng tử màu máu loé lên.
Sắc mặt Cảnh Phi Dung đột ngột thay đổi, cúi đầu nhìn, mũi kiếm đâm vào ngực Xích Thác lại chỉ chìm vào trong hỗn độn, trên lưỡi kiếm truyền đến một luồng sức mạnh không thể kháng cự, kéo thẳng hắn vào trong sự hỗn loạn không tên.
Bên tai như có tiếng rít gào, Cảnh Phi Dung mở bừng mắt, bản thân vậy mà lại đang nằm trên giường trong tẩm điện.
"Điện hạ?" Người bên cạnh từ từ ngồi dậy, Cảnh Phi Dung quay đầu lại nhìn, là Sở Nhạn Xuyên, có vẻ vừa mới dậy.
"Sao mà..." Cảnh Phi Dung ấn ấn đầu mình, hơi ngơ ngác, "Chúng ta, đây là..."
"Sao vậy?" Sở Nhạn Xuyên vuốt ve bên mặt hắn, tha thiết hỏi: "Có chỗ nào khó chịu à?"
"Không...không..." Cảnh Phi Dung cũng không biết mình phủ nhận cơ thể khó chịu, hay là phủ nhận tình cảnh trước mắt, hắn hoang mang xuống giường, liều mạng lắc đầu.
Là giả, rõ ràng hắn đang ở Khô Trạch Chi Cảnh, sao đột nhiên lại quay về tẩm điện được? Chắc chắn là giả.
Cảnh Phi Dung cúi đầu nhìn 2 tay trống trơn, trong lòng bất an, muốn tìm thánh kiếm, hắn cảm ứng khắp nơi, nhưng không thể cảm nhận được sự tồn tại của thánh kiếm.
"Điện hạ..."
Cảnh Phi Dung trừng lớn 2 mắt, ngẩng đầu, giọng nói của Sở Nhạn Xuyên dịu dàng vô cùng, giọng điệu trước nay chưa từng có, vẻ mặt của y cũng cực kì xa lạ, "y" bước tới vịn vào bả vai Cảnh Phi Dung, gương mặt thanh lãnh nhuốm màu yêu dị, ánh mắt mềm dịu, "y" dựa vào người Cảnh Phi Dung như thể không xương, ngẩng đầu chạm môi vào cằm hắn, hỏi: "Điện hạ đang tìm gì thế?"
"Không có, không có..." Cảnh Phi Dung cảm thấy có gì đó không đúng——đầu óc choáng váng, suy nghĩ không cách nào mạch lạc, chỉ biết vô thức ôm lấy "y". Vạt áo của Sở Nhạn Xuyên tán loạn, vòng eo nóng bỏng mềm mại, hơi thở nóng rực thổi bên cổ Cảnh Phi Dung, thiêu đốt hắn.
"Ngủ thêm một lát đi." Ngón tay Sở Nhạn Xuyên trượt xuống theo gò má Cảnh Phi Dung, đến bụng dưới, cảm giác tiếp xúc chân thật, như rắn bò qua. Tầm mắt của Cảnh Phi Dung nhoè đi, liều mạng mở mắt cũng chẳng thể nào nhìn rõ, chỉ nghe thấy Sở Nhạn Xuyên nhẹ nhàng nói: "Có được không, Phi Dung..."
Xin lỗi đã làm phiền trải nghiệm đọc truyện của các bạn nhưng mà để tôi chửi cái đã:)) tôi nhịn nãy giờ rồi. Đờ mờ c.hó xích thác!!! Hình tượng Đế Quân của bố!!!!!!!!!
Ý thức quay trở lại trong nháy mắt, Cảnh Phi Dung đẩy "y" ra, ánh mắt sáng rõ, lạnh lùng nói: "Cút!"
Sở Nhạn Xuyên chưa từng gọi tên hắn, cứ "Ngũ điện hạ", "điện hạ" mà gọi——Cảnh Phi Dung không thể nào quên.
"Ngũ điện hạ quả nhiên là thông tuệ." Sở Nhạn Xuyên cười quyến rũ, gương mặt dần biến đổi, biến về nguyên hình Xích Thác, khung cảnh xung quanh cũng sụp đổ, biến thành cảnh tượng Cảnh Phi Dung nhìn thấy lúc trước, bên trong Phong Ma Ấn.
"Ngươi dẫn dụ ta vào ảo cảnh, chẳng qua là vì muốn câu giờ." Cảnh Phi Dung bình tĩnh nói.
"Phải." Xích Thác cười tà ác, "Không có Huyền long độc thai như ngươi, đám còn lại làm gì được ta?"
Cảnh Phi Dung nhìn hắn: "Nếu ta trực tiếp phá hủy ảo cảnh, nguyên thần của ngươi cũng khó bảo toàn, chuyến này ta không màng hậu quả, ngươi cứ thử xem."
Nhưng hắn không chắc chắn hoàn toàn, không biết Xích Thác đã dồn bao nhiêu ma linh và tu vi vào ảo cảnh, phá hủy ảo cảnh tổn hại cực lớn, Cảnh Phi Dung không thể tùy tiện ra tay.
"Không màng hậu quả...ngươi nghiêm túc đấy à?" Xích Thác đột nhiên chỉ về nơi nào đó, nói, "Kể cả thứ này cũng không màng?"
Cảnh Phi Dung nhìn theo hướng hắn chỉ, ở nơi không xa, một luồng ánh sáng đỏ mơ hồ đang chớp loé, xung quanh còn có ánh lam nhạt quanh quẩn, hô hấp của Cảnh Phi Dung ngưng trệ——đó là nửa đoạn long mạch của hắn, và 1 hồn 1 phách của phụ tôn.
Hắn không chút do dự tiến lên bắt lấy, lúc sắp chạm đến thì long mạch và hồn phách lại đột nhiên biến mất, tim Cảnh Phi Dung đập điên cuồng, sau lưng truyền tới giọng nói của Xích Thác: "Các ngươi thực sự cho rằng, hồn phách của Vũ Lâm Vân có thể bình an vô sự ở trong phong ấn?"
Cảnh Phi Dung chỉ ngơ ngác nhìn bóng tối trống rỗng trước mắt, hắn gần như không dám nghe tiếp.
"Có biết hồn phách của thần tôn khai cổ có mùi vị thế nào không..." Giọng nói của Xích Thác quái quỷ và tàn độc, "Có biết lúc 1 hồn 1 phách kia bị ta nuốt chửng, hắn giãy giụa quằn quại đến mức nào không..."
Toàn thân Cảnh Phi Dung run rẩy, bịt chặt 2 tai, hoảng loạn lẩm bẩm: "Ngươi đừng nói nữa...câm miệng...câm miệng..."
"Hôm nay ngươi giết ta, phụ tôn của ngươi sẽ vĩnh viễn không thể hồi sinh, Cảnh Phi Dung, ngươi phải nghĩ cho kĩ."
"Câm miệng! Câm miệng đi——!"
Cảnh Phi Dung điên cuồng gào lớn, 2 mắt đỏ như máu, trên cổ xuất hiện vảy rồng đen nhánh, loé sáng chói mắt, thánh kiếm tìm tới theo chủ, chuẩn xác nằm vào trong tay Cảnh Phi Dung. Cảnh Phi Dung đang trên bờ vực sụp đổ, gần như đánh mất khả năng suy nghĩ, vung kiếm quay người chém về phía Xích Thác, lại đột ngột ngưng trệ ngay khi lưỡi kiếm kề sát đối phương——
Vũ Lâm Vân đang đứng trước mặt hắn, đồng tử ánh tím như băng, ánh mắt bình tĩnh.
"Phụ tôn..." Cảnh Phi Dung khẽ cất lời, lần đầu tiên hắn đối diện với Vũ Lâm Vân, lần đầu tiên hắn cùng Vũ Lâm Vân nhìn nhau như thế. Nước mắt trực trào, giọng nói của Cảnh Phi Dung run rẩy, "Phụ tôn...điều hắn nói có phải thật không?"
Vũ Lâm Vân chỉ lặng yên nhìn hắn, Cảnh Phi Dung thất thần bước lại gần 1 bước, muốn giơ tay chạm vào y, nhưng Vũ Lâm Vân lại lùi về sau, họ cứ duy trì khoảng cách như thế, đến khi Cảnh Phi Dung không dám lại gần thêm bước nào nữa, hắn sợ Vũ Lâm Vân sẽ tan biến.
"Sao hả?" Giọng nói của Xích Thác truyền tới từ 4 phương 8 hướng, mang theo ý cười u ám, "Nếu như ta sống, có lẽ Vũ Lâm Vân còn có cơ hội hồi sinh, còn nếu ta chết, hắn cũng chắc chắn phải chết."
"Ngươi chọn thế nào đây?" Xích Thác tàn nhẫn hỏi, "Ngươi chọn thế nào đây?"
Lại lựa chọn...lại là...7000 năm trước Thiên Đế bắt Sở Nhạn Xuyên phải chọn, chọn Lục giới hay Ngũ điện hạ, Sở Nhạn Xuyên đã chọn, Vũ Lâm Vân cũng đã chọn...Bây giờ bản thân hắn cũng phải chọn——Xích Thác sống, Lục giới nguy khốn, Xích Thác chết, phụ tôn cũng không thể sống lại.
"Tại sao...dựa vào đâu..." Cảnh Phi Dung bất lực buông thõng tay, mũi kiếm chạm đất, hắn nhìn khuôn mặt của Vũ Lâm Vân, nước mắt tuôn rơi lã chã, khóc hỏi, "Tại sao ai cũng phải lựa chọn..."
Hắn không muốn chọn, hắn thà để mình làm sự lựa chọn duy nhất, lấy chính bản thân hắn để dổi——đổi lấy muôn dân thái bình, đổi lấy phụ tôn được sống lại.
"Ta không chọn...không chọn." Cảnh Phi Dung nói rồi đưa tay lên, lấy thánh kiếm chặn trước cổ họng, nghẹn ngào nói, "Ta dùng chính mình để đổi."
Dùng tất cả long linh nguyên thần đổi lấy cái chết cho Xích Thác, nếu như bên trong Xích Thác có hồn phách của phụ tôn, đại ca nhất định sẽ phát hiện ra, có lẽ phụ tôn vẫn có cơ hội...Cuối cùng Cảnh Phi Dung cũng biết suy nghĩ của Sở Nhạn Xuyên và Vũ Lâm Vân 7000 năm trước, chỉ có hi sinh chính mình, mới thực là không thẹn với lòng.
Cảnh Phi Dung nhắm mắt, nước mắt không ngừng chảy dài trên gò má—— hắn không oán trách, không hối hận, hắn chỉ luyến tiếc, luyến tiếc các ca ca và tỷ tỷ, luyến tiếc...luyến tiếc Đế Quân của hắn.
Đêm nay quá mức vội vàng, hắn còn chưa nói lời từ biệt với Đế Quân.
Thánh kiếm run rẩy, không muốn làm chủ nhân bị thương, Cảnh Phi Dung sắp xuống tay tự sát thì sau lưng đột nhiên có người kề sát tới. Đôi mắt ngấn lệ của Cảnh Phi Dung bị che lại một cách nhẹ nhàng, mùi hương man mát quen thuộc truyền tới, giọng nó của Sở Nhạn Xuyên thanh lãnh trầm tĩnh, như dòng suối êm lành giữa mênh mang rối bời.
"Điện hạ đừng khóc, tất cả chỉ là tâm ma thôi. Đừng sợ, ta chọn thay cho điện hạ."
cảnh báo!!! chương sau đau khổ gấp 8 lần bình thường, cũng dài gấp 8 lần bình thường:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT