Mặt trời dần lặn, ráng chiều đỏ như lửa, Cảnh Phi Dung hằm mặt bước đi trên đường, toàn thân toả ra sự lạnh lẽo. Cảnh Phi Vân vừa từ Bộ Thần Sử đi ra thì chạm mặt hắn, thấy vẻ mặt của hắn có gì đó sai sai, bèn hỏi: "Đệ sao thế?"

Cảnh Phi Dung như điếc, cứ cắm mặt đi về phía trước, Cảnh Phi Vân phải giơ tay chặn hắn lại: "Nói chuyện coi!"

"Nói cái gì?" Cảnh Phi Dung nhìn hắn với đôi mắt đầy tơ máu đỏ đến đáng sợ, "Đệ chỉ hỏi huynh, có biết chuyện này không?"

(Bí xưng hô quá các tình iêu ơi:((( "y" để dành cho Đế Quân, còn lại cứ gọi "hắn" tuốt...Dung Dung, tam ca với Minh Vương gặp nhau cái là lú luôn hmuhmu ai cíu tôi với)

Cảnh Phi Vân cau mày: "Biết cái gì?"

"Đệ với Đế Quân."

Cảnh Phi Vân cau mày chặt hơn: "Đệ với Đế Quân làm sao?"

Thấy hắn thực sự không biết, Cảnh Phi Dung thấp giọng: "Tránh đường."

"Đệ đi đâu?"

"Thư phòng Thiên Đế."

"Đừng có điên." Cảnh Phi Vân kéo tay hắn lại, "Đệ nói rõ xem nào, đệ với Đế Quân làm sao?"

Cảnh Phi Dung không đáp lời, dùng sức giằng tay Cảnh Phi Vân ra rồi bước về hướng thư phòng của Thiên Đế.

Một thần quan mới bước khỏi thư phòng thì đụng phải một luồng linh tức mạnh mẽ, chèn ép ông không nhúc nhích được, cả người choáng váng, mãi mới khó khăn hành lễ được: "Bái kiến Ngũ điện hạ."

Cảnh Phi Dung không nói năng gì, vòng qua người ông đi thẳng vào trong, giơ tay gạt rèm châu, những viên châu va vào nhau tạo ra những tiếng lạch cạch không dứt. Thiên Đế bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Lớn bằng ấy rồi mà không có tí lễ nghĩa gì cả."

"Thì ra phụ vương cũng biết con không phải trẻ con." Cảnh Phi Dung lãnh đạm nói, "Nếu vậy, tại sao chuyện hôn nhân đại sự lại do một mình ngài định đoạt."

Thiên Đế không giận, chỉ nói: "Sao hả? Trước lúc thành thân còn quậy một trận, giờ lại tới đây làm mình làm mẩy?"

Cảnh Phi Dung hỏi một đằng nói một nẻo: "Hôm nay sau buổi triều, Đế Quân tới thư phòng của ngài là để bàn chuyện li hôn với con, có phải không?"

"Phải." Thiên Đế dứt khoát, "Đế Quân cảm thấy đã tới lúc, đương nhiên ta tôn trọng ý muốn của y."

Cảnh Phi Dung tức đến phát cười: "Mấy người bàn bạc ăn ý quá nhỉ, coi con như quân cờ muốn bày đâu thì bày, nếu ngày nào đó cần thiết, lại bắt con đi thành thân với ai đó nữa đúng không?"

"Cảnh Phi Dung, con phải biết bản thân là ai." Thiên Đế đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Cảnh Phi Dung, "Tướng quân của Thiên giới, Ngũ điện hạ của Long tộc, trấn thủ Ma giới vốn là chức trách của con, hôn sự này cũng là một phần chức trách. Quân cờ? Con tưởng ai cũng có tư cách làm quân cờ hay sao?!"

Hắn nghe những lời này của Thiên Đế, bản thân mình bị lừa mà còn phải mang ơn mang huệ?

Cảnh Phi Dung đã từng nghĩ, từng nghĩ rằng có lẽ Sở Nhạn Xuyên cưới mình là vì một giao ước nào đó, có điều, sau này suy nghĩ ấy đã bị bãi bỏ. Nhưng cho dù là thật thì cũng không sao hết, nếu như Sở Nhạn Xuyên thích hắn, vậy thì xuất phát điểm có ra sao cũng không thành vấn đề——nhưng Sở Nhạn Xuyên lại chính miệng nói rằng đồ đằng trên người hắn đã hiệu nghiệm rồi, cũng đã đến lúc 2 người li hôn.

Cảnh Phi Dung không phải không biết thân phận của mình, chức trách của mình, chỉ là, nếu như bọn họ nói cho hắn biết mục đích của cuộc hôn nhân này ngay từ đầu, không để hắn cứ ngày càng hiểu lầm, thì đến giờ phút này Cảnh Phi Dung sẽ không đến nỗi mất kiểm soát như thế——có lẽ hắn vẫn không kiềm chế được mà yêu Sở Nhạn Xuyên, nhưng chí ít hắn sẽ yêu một cách rõ ràng, chứ không phải ném trái tim mình vào trong những lời dối trá.

Hắn còn tưởng bản thân thực sự được yêu, thì ra cũng chỉ là một cú lừa.

Thấy Cảnh Phi Dung sắc mặt lạnh lùng không nói một lời, Thiên Đế hạ giọng: "Ta biết trong lòng con bất bình, giận ta không nói chuyện rõ ràng với con, nhưng hôn sự này vốn là trăm lợi mà không có hại, ta cho rằng tuổi con hãy còn trẻ, quả thực đã tự chủ trương, không quan tâm ý kiến của con. Chỉ là li hôn thôi mà, cũng không ảnh hưởng gì tới con hết, đồ đằng cũng nằm trong tay con rồi, con cứ quản lý Ma giới cho thật tốt là được. Vì muôn dân của Lục giới, chuyện này có đáng là gì, với cả, con cũng không tổn thất chút nào, không đến mức phải cáu giận như thế, có đúng không?"

Phụ vương của hắn vĩnh viễn không bao giờ hiểu tại sao hắn lại tức giận, giống như việc ông che giấu chuyện của phụ tôn với hắn suốt bao lâu nay vậy, chỉ cần Thiên Đế cảm thấy Cảnh Phi Dung không cần biết, vậy thì hắn đừng hòng biết được.

Đến giờ Cảnh Phi Dung mới hiểu "quyền tôn" mà đại ca nói là có ý gì, danh xưng này đắp lên cho phụ vương hắn đúng là cực kì thích hợp.

"Phải, con không tổn thất chút nào." Cảnh Phi Dung chậm rãi nói, "Vậy người bị tổn thất thì sao? Có phải sẽ có tư cách được nổi giận không?"

Thiên Đế nhíu mày: "Con nói gì?"

"Năm đó phụ tôn vì trấn áp tà túy trong Phong Ma Ấn mà táng thân nơi Khô Trạch Chi Cảnh, tổn thất như thế đã đủ nặng nề chưa?" Cảnh Phi Dung nhìn chằm chằm Thiên Đế, "Nhưng phụ tôn đã không còn nữa, thân là con trai của người, con có lí do để nổi giận thay cho người có đúng không?"

Đồng tử của Thiên Đế co lại, gần như thất thố quát: "Cảnh Phi Dung!"

Cảnh Phi Dung không sợ sệt chút nào, chỉ lạnh lùng nói: "Thần lữ vì muôn dân mà chết, ngài lại xoá hết ghi chép về người trong Thiên Sách, phụ vương, con chỉ muốn hỏi ngài, rốt cuộc ngài đang sợ điều gì, tội lỗi vì điều gì. Đường đường là đấng chí tôn của Lục giới, người đứng đầu Long tộc, mà sao trong chuyện này cứ phải làm rùa rụt cổ?"

Bầu trời ngoài cửa sổ bỗng tối sầm, sấm chớp nổi lên tứ phía, thiên quyền phẫn nộ, khí thế ngùn ngụt, ánh mắt Thiên Đế như phóng ra gai nhọn, ông gằn từng chữ lạnh lẽo: "Cút ra ngoài."

"Phụ vương, ngài có biết mỗi lần con đề cập đến chuyện của phụ tôn, ngài có vẻ mặt thế nào không?" Cảnh Phi Dung tiến một bước lại gần án thư, trầm giọng nói, "Ngài có biết trông ngài thảm hại biết bao không."

"Ngươi đúng là..." Thiên Đế nắm chặt tay đè lên án thư, ánh mắt dữ tợn, "Giống hệt đại ca ngươi hồi đó."

"Bởi vì con và đại ca đều đúng." Cảnh Phi Dung đáp.

Mưa lớn ào ào, Cảnh Phi Dung bị áp giải tới Tru Thần Đài giữa trời sấm sét. Thiên Đế ra lệnh phạt——Ngũ điện hạ Long tộc ngỗ ngược càn rỡ, cậy thế sỉ nhục Thiên Đế, phạt năm trăm roi.

Trọn năm trăm roi, từng roi quất xuống sau lưng, máu đỏ hoà với nước mưa chảy đầy đất. Cảnh Phi Dung cắn răng không kêu một tiếng, trong đau đớn thấu xương, hắn nghĩ——từ nay Đế Quân không tới trị thương cho hắn nữa rồi.

Tại vì màn kịch lừa đảo này đã kết thúc, Đế Quân không cần phải diễn nữa.

Cảnh Phi Dung sợ đau và thích khóc như thế, ấy vậy mà lần chịu phạt này lại chẳng rơi một giọt nước mắt.

Mạch Hương Kê Ni: Hi vọng em rồng không sao. (Tuyến tình cảm không dằn vặt, chỉ là bối cảnh không yên bình thôi)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play