Cảnh Phi Dung nói được làm được, hắn* lại tới nữa.
*bé đã lớn rồi, quay lại gọi bằng "hắn" nhe
——Cao lên nhiều, dáng vẻ hãy còn non nớt, nhưng sừng rồng trên trán đã được giấu đi, tới gần cây còn bị vấp chân ngã lộn mèo. Thánh kiếm phát ra tiếng cười chế giễu, Cảnh Phi Dung cười ngốc bò dậy, bước đến cạnh cây, giọng nói lanh lảnh đầy vui vẻ: "Cây thần, còn nhớ ta không!"
Cây thần: Chớ làm phiền.
Cảnh Phi Dung ngồi xuống cạnh cây, lấy ra một gói mứt từ trong túi gấm, thả một miếng vào trong miệng, vừa nhồm nhoàm vừa nói: "Cây thần, hôm nay là sinh thần ngàn tuổi của ta đấy."
Thánh kiếm lười nghe hắn lải nhải, phi thân bay đi hấp thu linh khí ở khắp nơi Túc Lương Sơn. Cảnh Phi Dung nhìn theo thánh kiếm biến mất trong gió tuyết, nhai nhai mấy miếng mứt rồi chậm rãi nói: "Nhưng mà ta lại chọc tức phụ vương rồi."
"Tại vì ta lại hỏi chuyện của phụ tôn." Vẻ mặt hắn hơi ủ rũ, lông mi rung rung, Cảnh Phi Dung nói, "Ta cảm thấy ta không hề sai, là do bọn họ cứ luôn lảng tránh."
Sở Nhạn Xuyên lẳng lặng nhìn hắn.
"Cây thần à, ngươi biết không, giữa con cháu Long tộc với người đã thai nghén mình có một sợi thần mạch tương liên, sau khi đứa bé đầy trăm năm tuổi mới dần dần tiêu tan. Nhưng lúc phụ tôn bỏ ta mà đi, có lẽ ta chỉ mới mấy tháng tuổi."
"Sợi thần mạch giữa của ta với phụ tôn cưỡng ép bị cắt đứt, dẫn đến tu vi của ta không thể tăng cao bình thường giống như các ca ca, tỷ tỷ được."
"Ta phải tốn gấp mấy lần thời gian tu luyện, vết thương cũng lành chậm hơn người khác. Lúc 200 tuổi ta được tam ca dẫn ra chiến trường, đó là mệnh lệnh của phụ vương, người muốn ta phải ra ngoài rèn luyện sớm, nâng cao tu vi".
Cảnh Phi Dung khẽ nhíu mày: "Ta nhất nhất làm theo, nhưng mà tại sao, không ai bằng lòng kể cho ta nghe chuyện của phụ tôn chứ?"
Đáp lại hắn chỉ có gió lạnh thét gào, Cảnh Phi Dung thở dài, nói: "Cây thần à, ta muốn gặp phụ tôn lắm, muốn biết y là người như thế nào, mọi người càng giấu giếm, ta lại càng muốn biết."
"Ngươi nghe thấy ta nói chứ?" Cảnh Phi Dung quay người qua nhìn thân cây, "Cây thần à, bao giờ ngươi mới có thể hóa thân đây?"
Cây thần đương nhiên là không trả lời, Cảnh Phi Dung trầm mặc một hồi, đặt một miếng mứt lên bãi cỏ, nói: "Mời ngươi ăn mứt nè."
Thiếu niên đi xa, Sở Nhạn Xuyên nhìn theo bóng lưng gầy gò trong tuyết lớn ngập trời kia, thánh kiếm bay theo bên người Cảnh Phi Dung, trời đất bao la, cũng rất tiêu điều.
Lần tiếp theo Cảnh Phi Dung tới, hắn thiếu mất một cánh tay trái.
Khuôn mặt trổ mã khôi ngô đầy quý khí, thiếu niên tao nhã tràn đầy sức sống, chỉ là vẻ mặt không tốt lắm – dù sao mất đi một cánh tay thì ai cũng chẳng cười nổi.
Cảnh Phi Dung vừa tới bên gốc cây đã nằm phục xuống, lưng hắn bị đánh 100 roi, vẫn chưa lành, mấy hôm nay đều phải nằm sấp ngủ.
"Cây thần à, suýt nữa thì ta chết ở Ma giới rồi." Cảnh Phi Dung ngửi hương cỏ xanh, lầu bầu, "Đứt mất cánh tay, nếu không phải có tam ca tới cứu thì ngươi chẳng còn được gặp ta nữa đâu, có biết không?"
Cây thần: ừm hứm.
Một chạc cây hạ xuống, lá cây xanh biếc xoa nhẹ nơi cánh tay bị đứt bên vai trái của Cảnh Phi Dung. Cảnh Phi Dung nhìn mấy phiến lá xanh, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Cây thần lo lắng à? Cây thần không cần lo đâu, cánh tay trái của ta đang nuôi trong suối ở rừng trúc rồi, đợi trừ hết ma khí ở bên trong ra rồi gắn lên lại là không sao nữa."
"Tam ca của ta bị tạm cách chức, đại ca quay về thiên đình cãi nhau với phụ vương." Cảnh Phi Dung hai mắt trống rỗng, nhìn về phía đỉnh núi xa xa, "Đây là lần đầu tiên ta thấy đại ca dữ như vậy, lúc ta ăn roi xong nằm lỳ trên giường dưỡng thương, nhị tỷ cũng từ chỗ Phật tôn quay về thăm ta."
"Đại ca và nhị tỷ là người biết nhiều nhất, nhưng họ cũng cứ tránh né chuyện của phụ tôn." Cảnh Phi Dung thở dài, ngừng một chút, rồi nói, "Thôi vậy."
Hôm nay hắn rất ít lời, có lẽ là vết thương còn đau, hoặc là sau khi bị trọng thương tinh thần uể oải, thế là cứ nằm nhoài trên bãi cỏ rồi ngủ mất, miệng thì ngậm ngón tay của chính mình. Cành cây thần vẫn khẽ vỗ về đầu và sau lưng Cảnh Phi Dung, từng hồi từng hồi rót linh lực vào cơ thể hắn.
Gió tuyết cuồn cuộn, giữa cơn buồn ngủ mông lung, Cảnh Phi Dung hình như nhìn thấy một bóng người, bạch y như tuyết, cao gầy mảnh khảnh, có gì đó khẽ đụng lên mặt hắn, giống như đầu ngón tay hơi lạnh của ai đó. Sau đó bóng người ấy dần đi xa, biến mất giữa núi tuyết mênh mông.
Nhiều năm sau đó, Cảnh Phi Dung rất thường tới Túc Lương Sơn, có lúc sẽ chia sẻ với cây thần vài chuyện thú vị, tuy rằng đều là hắn tự chơi tự vui. Có lúc thương tích đầy mình, vừa thổ huyết vừa nũng nịu đòi cây thần truyền linh lực cho hắn. Có lúc nước mắt như mưa, khóc rưng rức ôm lấy thân cây tố khổ. Có lúc lại chẳng nói năng gì, lặng yên dựa vào thân cây mà ngủ.
Lần cuối cùng Cảnh Phi Dung tới, là ngày đại hôn của hắn và Sở Nhạn Xuyên.
Hắn uống rượu say khướt ở rừng trúc, lảo đà lảo đảo chạy đến Túc Lương Sơn, ngả đầu nằm xuống bãi cỏ, ợ rượu một cái, nói năng không rõ: "Cây thần à, ta sắp thành thân rồi."
Lúc đó Sở Nhạn Xuyên đã rời khỏi nguyên thân từ lâu, nhưng vẫn còn để lại một sợi nguyên linh trong cây, cho nên Cảnh Phi Dung nói gì, từ xa xôi ngàn dặm y vẫn có thể nghe rõ mồm một.
"Là một vị Đế Quân vô cùng tôn quý..." Cảnh Phi Dung lẩm bẩm nói, "Ta chưa từng gặp y bao giờ, chỉ biết y là thần linh khai cổ, chúng thần đều tôn kính y, nghe nói...y còn là tuyệt sắc giai nhân đệ nhất Lục giới."
"Phụ vương đã định mối hôn sự này, hẳn là có dự tính riêng của người, đằng nào thì ta cũng không có người trong lòng. Ta đã náo loạn một trận ở Tru Thần Đài rồi nhưng cũng chẳng ăn thua, chỉ đành nghe theo sắp đặt...Huống chi, địa vị của Đế Quân tôn quý, Long tộc có thể liên hôn với y là ta trèo cao."
Hắn nói, rồi lại nhíu mày, có vẻ như rất khó hiểu: "Nhưng tại sao lại là ta? Đại ca và tam ca không được hay sao? Rõ ràng ta nhỏ tuổi nhất, tại sao lại là ta chứ?"
"Thôi vậy...Đại ca với phụ vương bất hòa, lâu lắm mới về Thiên đình một lần, tam ca thì lại đang mập mờ với Minh Vương, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có thể là ta thôi."
"Thực ra cũng không sao...Cây thần à, chỉ là ta, ta rất mong phụ tôn có thể nhìn thấy ta thành thân...Ta thực sự rất muốn người cũng có thể nhìn thấy, thấy ta trưởng thành, cao lớn lên, còn thành thân nữa."
Cảnh Phi Dung một mình lẩm bẩm thật lâu, cuối cùng, mũi chua xót, nước mắt lách tách rơi, hắn nghẹn ngào nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy đoạn thần mạch của ta với phụ tôn chưa có đứt, nếu không thì sao ta cứ nhớ người như thế chứ."
Một cơn gió lạnh thổi tới, Cảnh Phi Dung run cầm cập, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, tiếng nói mang theo giọng mũi: "Hôm nay đại hôn, ta chạy đi thế này, nếu phụ tôn vẫn còn, có khi sẽ trách ta không hiểu chuyện mất."
"Nhưng mà cũng đã rồi..." Hắn loạng choạng đứng dậy, khóc rồi ợ rượu một cái, mím môi nói, "Cũng hết cách, kiểu gì về cũng bị phụ vương dạy dỗ một trận, chẳng thà ta lại tới rừng trúc uống rượu còn hơn..."
Hắn quay người, nhìn cây thần, nói: "Cây thần à, ta đi đây, cảm ơn ngươi đã nghe ta nói chuyện, truyền linh lực cho ta, bao giờ ngươi hóa hình người cứ tới Thiên đình tìm ta, ta dẫn ngươi đi chơi."
Lúc ấy Sở Nhạn Xuyên đang mặc đồ cưới nằm yên giấc trong tẩm điện của Ngũ điện hạ, ở trong mộng nghe Cảnh Phi Dung nói không sót chữ nào.
Y từ từ mở mắt, nhìn tẩm điện tối đen yên tĩnh trong chốc lát, rồi lại nhắn mắt lại.
Hôm nay, Sở Nhạn Xuyên đang tĩnh tu bên trong cây, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân, mở mắt ra thì trông thấy Ngũ điện hạ nào đó mang vẻ mặt rầu rĩ không vui đang đi tới phía mình.
Sở Nhạn Xuyên bỗng cảm thấy hơi tò mò, không biết Ngũ điện hạ sau khi thành hôn với mình lại chạy tới chỗ cây thần phàn nàn cái gì đây.
Chỉ thấy Cảnh Phi Dung buồn bực phồng má đi tới trước cây thần, vừa mở miệng đã tủi thân khóc nức nở: "Cây thần ơi, vợ ta chạy mất rồi huhuhu..."
Mạch Hương Kê Ni: Dung này, lúc con ngủ vợ con sờ mặt con đấy, con có biết hong?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT