Cảnh Phi Trạch nghe tiếng ngẩng đầu, thấy ngũ đệ đang cười thân thiện đi tới chỗ mình, chẳng thấy bất ngờ chút nào, cười nói: "Đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới chỗ ta làm gì?"
"Nay tết Nguyên tiêu, đệ ra ngoài chơi, mang cho đại ca ít đồ ăn ngon." Cảnh Phi Dung ngồi trước án, đặt bánh hoa quế lên bàn, "Thơm lắm đó."
Cảnh Phi Trạch đưa tay cầm lấy, liếc Cảnh Phi Dung một cái, nói: "Không cần phải khách sáo với ta, có chuyện gì cứ nói thẳng."
Cảnh Phi Dung chậm rãi thu lại ý cười: "Vẫn là đại ca hào sảng."
"Đệ muốn hỏi chuyện của phụ tôn."
Cảnh Phi Trạch thoáng ngừng tay, sau đó cười cười: "Trước đây đệ đã từng hỏi ta rồi."
"Nhưng đại ca chưa từng cho đệ một đáp án." Cảnh Phi Dung bình tĩnh nói, "Nhị tỷ đang tu đạo dưới tòa Thanh Hoa đại đế, đệ không tiện tới phiền tỷ ấy. Tam ca và tứ tỷ vẫn còn quá trẻ, chuyện biết được không nhiều hơn đệ là bao. Từ lâu đệ đã rất tò mò, nhưng không ai chịu nói cho đệ biết, cứ như thể hễ nhắc đến chuyện này là mọi người đều bị khóa miệng vậy, một chữ cũng không nhả ra được."
"Sao nào, hôm nay đệ muốn tới cạy miệng ta à?"
Cảnh Phi Dung nâng cằm cười tươi rói, rặt một vẻ ngoan ngoãn: "Nào dám nào dám, chỉ mong đại ca có thể giải đáp nghi hoặc của đệ, nếu không, nghĩ tới nghĩ lui, đệ chỉ đành đánh bạo tới hỏi phụ vương."
Cảnh Phi Trạch giương mắt nhìn hắn, ngũ đệ nhà hắn đến nay vẫn không biết, năm đó ở tà trận nguy khốn nơi Ma giới, Cảnh Phi Dung đã đứt một cánh tay mà Thiên Đế lại không phái binh tới cứu, chính là bởi vì trước khi ra trận vài hôm hắn đã đi hỏi Thiên Đế chuyện của phụ tôn. Sau khi trở về Thiên giới, Cảnh Phi Dung liền bị phạt quỳ và chịu đòn roi, liên lụy cả Cảnh Phi Vân cũng bị cách chức tạm thời. Cảnh Phi Trạch cũng bởi vậy mà về Thiên đình, tới thư phòng đập bàn chất vấn Thiên Đế hà cớ gì phải miệng hùm gan sứa đến mức này, không có một chút phong độ của bậc Thiên quân.
Mà thôi, người phụ vương này của hắn vốn cũng chẳng xứng với vị trí Thiên đế.
"Đệ đã từng tra các loại sổ sách của bộ Thần sử, mà không tìm thấy bất cứ thông tin gì liên quan đến phụ tôn, như thể cố tình bị xóa đi, người có thể làm được như vậy khắp chả Thiên giới này, e là chỉ có mình phụ vương." Cảnh Phi Dung dùng ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn, nhẹ giọng nói. "Đệ còn tra cả ghi chép liên quan đến Phong Ma Ấn ở Khô Trạch Chi Cảnh. Lúc đầu khi phong ấn được lập, là do các vị khai cổ tiên tôn cùng nhau bày bố, dùng để trấn áp tà túy có tu vi mạnh nhất khi đó. Hơn 7000 năm trước, phong ấn này từng dao động, tà ma chờ đợi phá vỡ nó. Thiên Sách ghi lại, trấn áp lần đó là do Đế Quân và phụ vương hoàn thành."
"Khi đó đệ vừa mới ra đời chưa lâu, phụ tôn cũng nằm xuống vào thời gian đó, cho nên vấn đề nằm trên Phong Ma Ấn, có đúng không?"
Cảnh Phi Trạch bật cười: "Sao đệ đột nhiên lại liên tưởng tới những điều này?"
"Bởi vì Đế Quân."
Nhắc đến Đế Quân, vẻ mặt của Cảnh Phi Dung cũng dịu dàng hơn, để lộ chút ngượng ngùng ngây thơ, hắn vò vò tay áo của mình, nói: "Đế Quân cho đệ đồ đằng của y rồi, để đệ tiếp quản Khô Trạch Chi Cảnh."
Cảnh Phi Trạch nhịn cười, hỏi hắn: "Vậy thì, điều này liên quan gì đến phụ tôn nào?"
Cảnh Phi Dung thu lại sự ngượng ngùng không tiền đồ của mình, hắng giọng: "Hôm đó Minh Vương nói phụ vương bảo đệ tới Bắc Vực, rồi Đế Quân giao kết giới cho đệ, nhưng sau đó tam ca lại bảo, phụ vương không hề hạ lệnh. Nhưng cho dù thế nào, phụ vương cũng rất mau đã biết chuyện kết giới đổi chủ, nhưng người vẫn chưa hề nhắc chuyện này với đệ, chứng tỏ ông ấy đã ngầm chấp nhận."
"Tiếp nhiệm kết giới là chuyện lớn, Đế Quân lại tiền trảm mà chẳng thèm hậu tấu, không hề nể mặt phụ vương, nhưng phụ vương thế mà không phản ứng chút nào. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể xuống tay từ Phong Ma Ấn, cứ như thế, đã tra được lần gia cố Phong Ma Ấn hơn 7000 năm trước đó, vì vậy ta cũng nghĩ tới phụ tôn, tuyến thời gian quá mức trùng hợp."
"Nghĩ lại thì, đại ca cũng rời khỏi Thiên giới vào thời gian đó, không phải sao?"
Cảnh Phi Trạch cắn một miếng bánh hoa quế, chậm rãi nói: "Ngũ đệ nhà ta trưởng thành rồi."
Cảnh Phi Dung lập tức cau mày: "Sao mấy người lớn tuổi các huynh toàn thoái thác bằng câu này thế hả?"
"Đệ biết không, lúc mà phụ tôn ra đi, đệ mới chưa đầy hai tháng tuổi." Cảnh Phi Trạch cười nhạt, "Hai tháng, đối với Thiên giới mà nói, quá sức nhỏ bé và ngắn ngủi, trăm ngàn năm cũng chỉ như một cái nháy mắt, huống chi là hai tháng."
"Khi ấy ngày nào đệ cũng quấy khóc, ai bế cũng không chịu, chỉ đòi phụ tôn. Cuối cùng Đế Quân dùng quần áo của phụ tôn bọc đệ lại rồi ôm vào lòng, dỗ đệ rất lâu, đệ mới ngủ được một giấc yên lành."
"Cũng chỉ từng ôm đệ một lần đó, khi ấy Đế Quân vì chuyện của phong ấn mà tu vi tổn hại, nguyên thần nứt vỡ, sau đó phải ẩn thế tĩnh dưỡng. Nhưng vì thần mạch tương liên với kết giới, đồ đằng của y còn nằm trên Phong Ma Ấn, nói là tĩnh dưỡng, chẳng qua là để chuyên tâm củng cố Khô Trạch Chi Cảnh mà thôi."
"Lần biến loạn phong ấn ấy, Đế Quân đại thương, mà phụ tôn thì—— " Phía trên sổ tiên lơ lửng ánh vàng kim sáng chói, Cảnh Phi Trạch cụp mắt, vẻ mặt ẩn trong bóng tối ảm đạm, gằn từng chữ, "Lấy thân tuẫn tế, nguyên thần vỡ nát, tan thành tro bụi."
Cảnh Phi Dung vô thức cuộn chặt đầu ngón tay, hắn biết thần tôn mất mạng không vì đâu khác ngoài ác chiến thần ma và nếm trải thiên kiếp. Hắn không biết gì về phụ tôn, cũng chính vì vậy mà nỗi nghi hoặc trong lòng mới càng không ngừng bành trướng —— thần tôn Thiên giới lấy thân tế ấn, bình định ma loạn, tại sao đến cả đôi câu vài lời cũng chẳng hề được lưu lại ở trong Thiên Sách?
Trình độ hóng hớt của lão Sử quan kia của Thiên đình, chúng thần ai cũng rõ như ban ngày, sao lại cố tình bỏ qua chuyện này?
"Cho nên..." Cảnh Phi Dung trong lòng hỗn loạn, cau mày hít một hơi, rồi hỏi, "Tại sao không còn những ghi chép liên quan, nếu như phụ vương cố tình, vậy lí do là gì? Khúc mắt giữa Đế Quân và phụ vương là do đâu mà có? Nguyên nhân đại ca rời khỏi Thiên giới là vì sao?"
"Phi Dung, thay vì truy tung tận cùng, chi bằng hãy sống tốt ở hiện tại." Cảnh Phi Trạch chậm rãi nói, "Đế Quân giao Khô Trạch Chi Cảnh trước cho đệ, là vì năm đó y hao tổn quá lớn, canh giữ kết giới hơn 7000 năm, nguyên thần cũng dần mệt mỏi và bất ổn. Hiện giờ tà túy thành hình, nếu đệ mà không vững vàng, lục giới tất phải trải một kiếp.
Hắn cầm quạt xếp trên án thư, khẽ gõ gõ đầu Cảnh Phi Dung: "Đệ chỉ cần tin tưởng Đế Quân là được."
"Cho nên ta mới nói đệ trưởng thành rồi, biết gánh vác trách nhiệm rồi."
"Không." Cảnh Phi Dung đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn Cảnh Phi Trạch, nghiêm túc nói một cách chắc chắn, "Bởi vì đệ thích y."
Cảnh Phi Trạch hơi giật mình.
"Đệ thích Đế Quân, đệ tin tưởng y." Cảnh Phi Dung lặp lại lần nữa, ngữ khí khăng khăng cố chấp, "Cho nên đệ phải muốn chuyện trước đây, còn cả chuyện của phụ tôn, cho dù mọi người không chịu nói cho đệ, đệ cũng phải điều tra."
Cảnh Phi Trạch yên lặng khẽ mỉm cười, cuối cùng thở dài một hơi: "Đệ chỉ cần nhớ kĩ, người xứng với hai chữ thần tôn, ở Thiên giới này, một người là phụ tôn, một là Đế Quân, Thiên Đế...chẳng qua chỉ tính là quyền tôn thôi."
Dứt lời, Cảnh Phi Trạch nở một nụ cười tự giễu: "Nhưng Thiên Đế dẫu sao cũng quyền khuynh lục giới, rất nhiều chuyện đệ chẳng thể nào làm trái với ông."
Cảnh Phi Dung lại nói: "Đã là thần minh, thì chỉ tôn* đạo chứ không tôn* quyền, nếu đại ca không đi ngược lại quyền tôn, lúc trước sẽ không đối chọi gay gắt với phụ vương, cũng sẽ không tới Tiên giới."
*tôn ở đây là tôn kính, tôn sùng
"Đệ một tôn đạo, hai tôn tâm, ba tôn Đế Quân." Cảnh Phi Dung đứng dậy, hành lễ với Cảnh Phi Trạch, khi ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt trong veo sáng như sao trời, "Long tộc có nhiều tấm gương tốt như vậy, đệ phải làm tốt hơn nữa."
Đại ca của hắn tôn đạo, tránh xa quyền tôn tới Tiên giới, nhị tỷ tôn tâm, nương nhờ cửa Phật chuyên tâm tĩnh tu, tứ tỷ tôn tình, vì người trong lòng mà theo đuổi hết kiếp này sang kiếp khác. Cho dù phía trước đã có những đỉnh cao vời vợi, nhưng Cảnh Phi Dung hắn cũng tuyệt đối không chịu thua kém*.
*nguyên văn: "即使有珠玉在前,他景非容也绝不当木渎" (Cho dù phía trước đã có châu ngọc, Cảnh Phi Dung hắn cũng tuyệt đối không làm kẻ ngốc)
Xuất phát từ câu "珠玉在前,木渎在后": châu ngọc ở phía trước, kẻ ngốc ở phía sau (ý là "người đầu tiên làm được là thiên tài, người thứ hai là nhân tài, người thứ ba là tầm thường, người thứ tư là kẻ ngốc"), nếu trước đó đã có người thành công thì những người phía sau khó mà làm được điều tương tự, họ phải nỗ lực nhiều hơn và có sự độc đáo của riêng mình.
Thiếu niên thần linh đạp gió rời đi, Cảnh Phi Trạch ngồi trước án, nhìn túi bánh hoa quế, bất động hồi lâu. Tận đến khi đằng sau giá sách bên cửa sổ bước ra một người, hắn mới ngẩng đầu, nhìn vị thần tôn thanh lãnh như tuyết kia, hơi mỉm cười nói: "Đế Quân đã nghe cả rồi."
Sở Nhạn Xuyên đứng trước án thư, khẽ kéo tay áo, không nói câu gì.
Ý cười trên mặt Cảnh Phi Trạch nhạt đi: "Phi Dung nó..."
"Mến mộ của thiếu niên mới lớn, đến nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu là quên sạch." Sở Nhạn Xuyên nhìn cảnh đêm núi non xa xôi ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói, "Ngũ điện hạ sau này còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm."
Cảnh Phi Trạch chợt đứng dậy, đi tới trước mặt Sở Nhạn Xuyên, vén vạt áo rồi quỳ xuống, cúi đầu hành lễ: "Đế Quân..."
Giọng nói của hắn phát run, những lời đến bên môi cũng chẳng thể nói ra được, Sở Nhạn Xuyên cúi đầu nhìn hắn, ngữ khí ôn hòa: "Đại điện hạ không cần quỳ ta, thành bại vẫn chưa xác định, nếu thực sự có thể làm được, cũng không uổng công ta cố thủ Khô Trạch Chi Cảnh bảy ngàn năm."
"Bất luật kết quả có như thế nào, cũng là năm huynh muội chúng ta nợ Đế Quân."
"Gì mà nợ với nần, cũng chỉ là đánh cược vận may thôi." Giọng nói của Sở Nhạn Xuyên càng nhẹ hơn, "Ta buồn ngủ rồi, dự định tĩnh tu một thời gian. Nếu Khô Trạch Chi Cảnh có tình huống gì, Ngũ điện hạ và Minh Vương sẽ đối phó, Đại điện hạ cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Cảnh Phi Trạch lại hành lễ lần nữa: "Vâng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT