Cuối cùng bầu không khí trong dinh thự Nam Hồ vẫn quay về với sự vắng vẻ.

Sau cùng, bộ đồ ngủ màu xám đậm vẫn lẳng lặng nằm trong ngăn tủ ở phòng treo quần áo, mà người đàn ông đã lâu chưa đặt chân tới căn biệt thự này cũng biến mất tăm sau một trận tranh cãi bất ngờ.

Phòng ngủ chính rộng rãi trống rỗng. Dường như mọi thứ không có gì thay đổi, nhưng tấm chăn đáng lẽ phải có người nằm bên trong giờ vẫn bằng phẳng như trước. Cửa sổ bị mở ra, thỉnh thoảng có cơn gió thổi vào phòng, kéo vải thưa màu trắng bay phấp phới.

Tần Nghê ôm đầu gối, yên lặng núp trong góc tường khuất nhất trong phòng ngủ.

Giọng nói không có lấy một chút độ ấm của người đàn ông trước khi rời đi vẫn văng vẳng bên tai. Anh gằn từng tiếng nói:

Em đã không phải trẻ lên ba nữa rồi.

Không phải em muốn gì là có nấy.

Không phải tất cả mọi người đều vây quanh em.

Không phải ai cũng có thể nuông chiều em vô điều kiện.

Tần Nghê trơ như một khúc gỗ nhìn nền nhà trước mặt, những lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai cô. Đến cuối cùng, con người đờ đẫn ấy khóc lóc thảm thiết trong câm lặng.

Cô cúi đầu, thậm chí còn không dám khóc thành tiếng, hệt như sợ đánh vỡ sự yên tĩnh của căn phòng. Hoặc có lẽ đúng như lời người đàn ông đó nói: Bây giờ cô đã không còn là Tần Nghê có thể dùng nước mắt và khóc lóc để có được mọi thứ nữa rồi.

Nước mắt của cô chẳng thể làm ai xiêu lòng nữa.

Ngoài cửa sổ mưa lâm râm, mây đen che khuất ánh trăng. Đêm khuya, mưa rơi nhỏ giọt tí tách, rơi xuống thảm cỏ tươi tốt và cửa sổ.

Tần Nghê ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt chảy từ cằm xuống cổ. Cô nhớ lần gặp mưa thế này trước đó, hình như là ở lễ tang của cha thì phải.

Cô đứng một mình trước chiếc quan tài lạnh như băng. Trong quan tài, người đàn ông yên tĩnh mà bình thản nằm đó, thoạt trông y như đang ngủ vậy.

Khi đó, Tần Nghê chưa từng nghĩ đến cuộc sống vắng bóng cha.

Cũng giống như cô chưa bao giờ ngờ đến việc chẳng bao lâu sau, mẹ nói với cô rằng bà ta đã ở bên chú rồi.

Cô ngạc nhiên, sau đó nổi điên như gặp sấm sét giữa trời quang, kịch liệt phản đối. Cô chất vấn họ làm vậy không thấy có lỗi với cha ư, chất vấn hỏi họ còn có lương tâm không. Mãi đến khi bị Tần Xu đẩy ngã xuống đất, mẹ che mặt khóc lóc nói với cô rằng từ trước đến giờ mẹ và chú luôn yêu nhau. Hai mươi năm trước, cha con mới là kẻ thứ ba xen ngang vào cuộc tình của họ.

Tần Nghê đã quên ngày hôm đó cuối cùng sự việc kết thúc như thế nào. Trong khoảnh khắc đó, cuộc đời cô như bị nhấn nút tạm dừng. Cảnh tượng hòa thuận tốt đẹp của gia đình ba người trước mắt đều đang nói với cô rằng cô mới là người thừa thãi nhất.

Cô được người phụ nữ khóc thút thít đỡ dậy từ trên mặt đất. Người phụ nữ đó ôm cô, nói vẫn yêu thương cô như trước kia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy mắt cá chân cô dần sưng lên sau cú ngã.

Sau này, chỉ có bác sĩ nói cho cô biết: Đi đứng thì không có vấn đề gì, nhưng cô không thể khiêu vũ được nữa.

...

Trời mưa suốt cả đêm.

Đến khi trời hửng sáng, thế giới vẫn hỗn loạn như trước.

Tần Nghê rửa mặt, nhìn cặp mắt sưng như quả đào của mình.

Cô bảo người giúp việc mang hai túi chườm đá đến để đắp.

Sau khi nhìn thấy mắt của Tần Nghê, người giúp việc cũng phát hoảng. Nhớ tới người đàn ông tối qua trở về chưa đến hai tiếng đồng hồ đã biến mất, người giúp việc cũng chỉ có thể quay lưng, khẽ lắc đầu rồi thở dài.

Túi chườm đá giúp đôi mắt tạm thời nguôi ngoai bởi vì sưng vù. Trên điện thoại, Hồ Bắc đang hỏi han cô suy nghĩ về hai gameshow kia đến đâu rồi.

Tần Nghê đọc lời mời từ tổ chương trình "Ở bên người mình yêu nhất", nhớ tới chuyện tối qua mình chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, cuối cùng cũng có can đảm mở miệng hỏi Thương Bách Diễn có thể cùng lên gameshow vợ chồng với mình không.

Sau đó, cô nhận được một câu trả lời cũng không ngoài ý muốn cho lắm. Sau đó, Thương Bách Diễn còn nói với cô: Trên thế giới này, không phải em muốn gì là được nấy.

Tần Nghê chợt cười một tiếng. Cô cảm thấy dáng vẻ mình quyết định mở miệng hỏi Thương Bách Diễn có tham gia không quá nực cười.

Hồ Bắc vẫn đang gửi tin nhắn: [Sao rồi? Nghĩ kỹ chưa?]

[À, ekip Ở bên người mình yêu nhất vừa gửi tin nhắn đến, có vẻ chân thành lắm. Họ ngỏ ý là chỉ cần hai người lên hình thì có điều kiện gì cũng có thể trao đổi sau đấy.]

[Mùa một năm ngoái, ảnh hậu với ông chồng là doanh nhân giàu có gây tiếng vang tốt phết. Hai người đó không những thu hút được fan cp, mà độ nổi tiếng và phủ sóng trong nước cũng tăng vọt đến nỗi ảnh hậu kia còn nhận được hợp đồng làm đại diện cho mấy nhãn hàng lớn. Bây giờ cứ mỗi lần nhắc đến chủ đề các cặp vợ chồng tình cảm mặn nồng ngọt ngào, các cặp vợ chồng khiến người ta có niềm tin vào tình yêu là kiểu gì cũng có tên của hai người họ.]

Tần Nghê đọc tin nhắn liên tiếp của Hồ Bắc. Hiển nhiên, anh ta muốn cô tham gia gameshow này hơn.

Đọc đến đoạn các cặp vợ chồng tình cảm mặn nồng ngọt ngào, các cặp vợ chồng khiến người ta có niềm tin vào tình yêu, Tần Nghê cười tự giễu một cái, hỏi anh ta: [Mình tôi tham gia được không?]

Hồ Bắc: [... Hả?]

Tần Nghê không trả lời nữa.

Mà ở đầu bên kia, có vẻ như Hồ Bắc nghĩ một lúc cuối cùng cũng hiểu cô đang nói gì. Nhớ đến người đàn ông đẹp trai lạnh lùng như quý tộc mà mình đã gặp trong biệt thự... Có lẽ người quyết định có tham gia gameshow không phải là Tần Nghê rồi.

Nghe nói năm trước, ban đầu ông chồng doanh nhân giàu có của ảnh hậu cũng không muốn đi, nhưng cuối cùng không chịu được ảnh hậu làm nũng ở nhà, chỉ đành đồng ý.

Tần Nghê thong thả nhìn tập hồ sơ vẫn luôn bị Hồ Bắc xem nhẹ: Chương trình thực tế kết bạn giao lưu giữa các ngôi sao và người ngoài nghề - "Người bạn đặc biệt".

Gameshow mới, đầu tư cho khâu quảng bá ở mức trung bình nên cát-xê cũng rất bình thường.

Hơn nữa, dù trước đây không lâu cô mới bị anti fan chê là "Có quay về thì vẫn là người ngoài nghề thôi, không nổi tiếng được đâu", nhưng ekip làm chương trình vẫn định vị cho cô là "Nghệ sĩ ngôi sao".

Tần Nghê nhìn mấy chữ "Danh sách khách mời dự kiến" trên giấy. Sau một đêm đẫm mưa và nước mắt, sau khi lấy lại bình tĩnh, vào giờ phút này, một tiếng nói ẩn sâu dưới đáy lòng bắt đầu vang vọng một cách rõ ràng:

Cô không muốn làm cô Thương nữa.

Cô không muốn làm cô Thương nữa.

Dù là tối qua nông nổi hét lên những lời này hay bây giờ, trong trạng thái bình tĩnh và tỉnh táo, cô đã biết lựa chọn mà mình muốn làm là gì rồi.

Tần Nghê lật đến những bức hình chụp chung với cha trong album ảnh.

Ánh mắt của ông vẫn luôn dịu dàng điềm tĩnh, cứ như thể ông chưa bao giờ rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh, bảo vệ cho cô vậy.

Tần Nghê chạm nhẹ lên ảnh chụp. Sau đó, ánh mắt cô ngày càng trở nên kiên quyết. Cuối cùng, cô cô cũng hạ quyết tâm.

Nếu không ai có thể che gió che mưa cho cô nữa, không ai có thể nâng niu cô nữa, không ai có đủ tiềm lực để che cô nữa, vậy thì cô sẽ dựa vào chính mình.

Xúc động như tối qua chẳng làm nên cơm cháo gì. Trong giai đoạn hiện giờ, cô phải kiếm tiền trước, sau đó đưa ra lý do đề nghị ly hôn với Thương Bách Diễn, dùng tiền thuê luật sư kiện tụng cho mình, thoát khỏi bản hợp đồng bất công kia, rồi ly hôn chạy trốn.

Tần Nghê phản hồi tin nhắn về chương trình "Người bạn đặc biệt" của Hồ Bắc: [Tôi nhận gameshow này.]

...

Trụ sở Tín Hòa.

Mưa rơi tí tách, hạt mưa đập vào cửa sổ sát đất, làm mờ ánh đèn nê-ông và cảnh đường phố đông đúc ngoài cửa sổ.

Trần Lãng đưa cà phê cho người đàn ông có vẻ còn u ám hơn cả thời tiết hôm nay.

Khi anh ấy đặt cà phê xuống rồi định quay người rời đi, cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng: "Mợ chủ sao rồi?"

Trần Lãng vội vàng quay lại. Hiển nhiên, anh ấy đã đoán được kiểu gì anh cũng hỏi, bèn cúi đầu trả lời đúng với tình hình theo lời người trong biệt thự báo cáo: "Hôm nay mợ chủ vẫn luôn ở trong nhà, không có gì khác mọi khi ạ."

Nghe xong, Thương Bách Diễn ừ một tiếng. Khi Trần Lãng nói ra câu "Vẫn luôn ở nhà", tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm của anh mới bình yên lại.

"Cậu đi ra ngoài trước đi." Anh nói.

"Vâng." Trần Lãng gật đầu đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bắt đầu từ lúc đó, phòng làm việc lại quay về với sự yên lặng vốn có.

Thương Bách Diễn nhắm mắt lại, cảnh Tần Nghê nói "Xin lỗi" anh vẫn hiện lên trước mắt.

Đây là lần đầu tiên anh nghe Tần Nghe nói lời "Xin lỗi". Hai mắt cô rưng rưng nước mắt, trông y như một chú nai con bất lực, không còn chút kiêu ngạo và tùy hứng gì nữa, cô nói với anh một câu: "Xin lỗi".

Vì một phút trước, anh lạnh lùng nói cho cô biết cô đã không còn là trẻ lên ba, không ai lúc nào cũng vây quanh cô, không có ai mãi mãi nuông chiều cô vô điều kiện.

Vì thế, cô đã học được cách nói xin lỗi.

Thương Bách Diễn khẽ nhăn mày.

Sau khi cãi vã, rõ ràng anh nên thấy vui mừng sau khi nghe câu "Xin lỗi" đó mới phải. Nhưng từ đó đến tận bây giờ, lòng anh lại chẳng thấy khuây khỏa thoải mái chút nào, trái lại còn rối như tơ vò.

Mãi đến khi Trần Lãng nói Tần Nghê vẫn luôn yên lặng ở trong nhà, nỗi lòng lo lắng và hoảng loạn mới được xoa dịu.

Thương Bách Diễn mở mắt ra lần nữa.

Anh nhớ đến lần trước, không biết có ai trong giới nhắc đến hãng đấu giá Sotheby's.

Và thế là, Thương Bách Diễn tìm danh sách các vật phẩm đấu giá mùa này, quyết định chọn một viên kim cương mà chắc chắn Tần Nghê sẽ thích.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play