Từng Có Nhau Trong Thanh Xuân

' người bạn cũ ' quá khứ tái diễn


1 tháng


Chiếc xe trở Phạm Khả Vy .đang trên đường đi đến tập đoàn từ Thị.rất nhanh chiếc xe dừng lại trước cổng công ty Từ thị .Khả Vy bước xuống xe đi vào trong (hôm nay cô đc cử đến đây để hoàn thành việc kí hợp đồng với chủ tịch tập đoàn từ thị ) cô đc thư kí chu(Chu Văn Nam thư kí thân cận của tổng giám đốc) dẫn đường  đến cửa phòng.

thư kí chu nói: phan tổng đang ở trong mời cô vào.

 Cô mở cửa bước vào trong trước mặt cô là một hình bóng với gương mặt ôn nhu quen thuộc/ trí tại..tại sao là cậu ta /.

Chàng trai đã đưa cô ra khỏi bống tối của những năm cấp 1 vẫn là  đôi mắt xanh dương và mái tóc màu bạch kim đó vẫn là gương mặt hoàn hảo đó nhưng hình bóng lại có nét trưởng thành của năm tháng

Lúc này Minh Trí cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu.nhìn vào gương mặt của người con gái mà anh yêu nhất đc hiện lên .đôi mắt màu hồng đậm của cô vẫn luôn hướng về anh như những ngày cấp 1 . ánh mắt của anh hiện rõ sự vui mừng nhìn vào gương mặt ko chút tì vết của cô nhìn vào mái tóc dài óng ả màu hồng phấn .cô vẫn vậy chỉ là trong hình bóng đã hiện rõ nét trưởng thành

thế giới như bị đóng băng khi cả hai nhìn nhau. Minh Trí chợt bừng tỉnh với giọng điệu ôn nhu anh nói : chào cô tôi là Phan Minh Trí chủ tịch tập đoàn Từ Thị .

cô cũng bừng tỉnh lại liền nói: chào anh tôi là Phạm Khả Vy tôi đến đây để hoàn thành hợp đồng hôm trước.

Khả Vy và Minh Trí nhanh chóng hoàn thành hợp đồng

.Khả Vy quay đâu tính rời đi thì liền bị Minh Trí nắm tay kéo lại .

với vẻ bối rối Khả Vy nói : cậu ... cậu làm gì vậy

Minh Trí đáp với giọng điệu ôn nhu: tôi đợi cậu ở buổi họp lớp hẹn gặp lại.

Minh Trí buôn tay cô ra cô liền chạy nhanh ra khỏi CTY lên xe cô ko ngừng nghỉ về chuyện khi xưa . Nghĩ về khoảng thời gian đen tối nhất.

Còn nhớ năm đó Khả Vy 6 tuổi cô chính thức bước vào năm lớp 1 vì ba mẹ cô ko có nên cô ông bà là người đưa cô đến trường nhưng cô ko buồn mà vẫn vui vẻ đến trường gặp gỡ những người bạn mới.Khả Vy vui vẻ vì được mọi người đón nhận nhưng rất nhanh họ biết cô không có cha và mẹ .

Họ trêu chọc cô: đồ ko có ba mẹ ,đồ bị bỏ rơi....cô học rất giỏi nên họ thường bắt cô làm bài dùm nếu ko làm sẽ bị đánh đập rất nhiều chỉ cần cô thi tốt hơn họ sẽ đánh cô .cô ko kịp chỉ họ cũng bị đánh.

ông bà thấy những vết thương trên người cô liền hỏi cô với vẻ sót xa :sao trên người con lại có vết bầm vậy

Khả Vy nhẹ nhàng đáp: con ko sao con chỉ bị té thôi ạ.

cô sợ ông bà lo lắng về chuyện của mình nên ko nói ra với họ

Bà liền lấy thuốc thoa lên vết thương cho cô và bảo:đi đứng sau này con phải cẩn thận hơn đó

Khả Vy tươi cười nói: vâng ạ

Khả Vy hỏi ông bà câu hỏi mà cô đã hỏi rất nhiều từ khi cô biết suy nghĩ : ông bà ơi sao cháu ko có ba mẹ vậy ạ .

ông bà chỉ bảo như bình thường với dọng điệu buồn bã :ba mẹ con đã mất rồi .

Từ đó cô ko hỏi về chuyện đó nữa bởi cô biết khi nhắc lại ông bà sẽ buồn .cô cũng che giấu những vết thương trên người để ông bà ko thấy nữa

Cô cứ chịu đựng mãi cho đến một hôm cô còn nhớ rõ đó là ngày cuối năm lớp 3.Chiếc xe trở Phạm Khả Vy .đang trên đường đi đến tập đoàn từ Thị.rất nhanh chiếc xe dừng lại trước cổng công ty Từ thị .Khả Vy bước xuống xe đi vào trong (hôm nay cô đc cử đến đây để hoàn thành việc kí hợp đồng với chủ tịch tập đoàn từ thị ) cô đc thư kí chu(Chu Văn Nam thư kí thân cận của tổng giám đốc) dẫn đường  đến cửa phòng.

thư kí chu nói: phan tổng đang ở trong mời cô vào.

 Cô mở cửa bước vào trong trước mặt cô là một hình bóng với gương mặt ôn nhu quen thuộc/ trí tại..tại sao là cậu ta /.

Chàng trai đã đưa cô ra khỏi bống tối của những năm cấp 1 vẫn là  đôi mắt xanh dương và mái tóc màu bạch kim đó vẫn là gương mặt hoàn hảo đó nhưng hình bóng lại có nét trưởng thành của năm tháng

Lúc này Minh Trí cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu.nhìn vào gương mặt của người con gái mà anh yêu nhất đc hiện lên .đôi mắt màu hồng đậm của cô vẫn luôn hướng về anh như những ngày cấp 1 . ánh mắt của anh hiện rõ sự vui mừng nhìn vào gương mặt ko chút tì vết của cô nhìn vào mái tóc dài óng ả màu hồng phấn .cô vẫn vậy chỉ là trong hình bóng đã hiện rõ nét trưởng thành

thế giới như bị đóng băng khi cả hai nhìn nhau. Minh Trí chợt bừng tỉnh với giọng điệu ôn nhu anh nói : chào cô tôi là Phan Minh Trí chủ tịch tập đoàn Từ Thị .

cô cũng bừng tỉnh lại liền nói: chào anh tôi là Phạm Khả Vy tôi đến đây để hoàn thành hợp đồng hôm trước.

Khả Vy và Minh Trí nhanh chóng hoàn thành hợp đồng

.Khả Vy quay đâu tính rời đi thì liền bị Minh Trí nắm tay kéo lại .

với vẻ bối rối Khả Vy nói : cậu ... cậu làm gì vậy

Minh Trí đáp với giọng điệu ôn nhu: tôi đợi cậu ở buổi họp lớp hẹn gặp lại.

Minh Trí buôn tay cô ra cô liền chạy nhanh ra khỏi CTY lên xe cô ko ngừng nghỉ về chuyện khi xưa . Nghĩ về khoảng thời gian đen tối nhất.

năm đó Khả Vy 6 tuổi cô chính thức bước vào năm lớp 1 vì ba mẹ cô ko có nên cô ông bà là người đưa cô đến trường nhưng cô ko buồn mà vẫn vui vẻ đến trường gặp gỡ những người bạn mới.Khả Vy vui vẻ vì được mọi người đón nhận nhưng rất nhanh họ biết cô không có cha và mẹ .

Họ trêu chọc cô: đồ ko có ba mẹ ,đồ bị bỏ rơi....cô học rất giỏi nên họ thường bắt cô làm bài dùm nếu ko làm sẽ bị đánh đập rất nhiều chỉ cần cô thi tốt hơn họ sẽ đánh cô .cô ko kịp chỉ họ cũng bị đánh.

ông bà thấy những vết thương trên người cô liền hỏi cô với vẻ sót xa :sao trên người con lại có vết bầm vậy

Khả Vy nhẹ nhàng đáp: con ko sao con chỉ bị té thôi ạ.

cô sợ ông bà lo lắng về chuyện của mình nên ko nói ra với họ

Bà liền lấy thuốc thoa lên vết thương cho cô và bảo:đi đứng sau này con phải cẩn thận hơn đó

Khả Vy tươi cười nói: vâng ạ

Khả Vy hỏi ông bà câu hỏi mà cô đã hỏi rất nhiều từ khi cô biết suy nghĩ : ông bà ơi sao cháu ko có ba mẹ vậy ạ .

ông bà chỉ bảo như bình thường với dọng điệu buồn bã :ba mẹ con đã mất rồi .

Từ đó cô ko hỏi về chuyện đó nữa bởi cô biết khi nhắc lại ông bà sẽ buồn .cô cũng che giấu những vết thương trên người để ông bà ko thấy nữa

Cô cứ chịu đựng mãi cho đến một hôm cô còn nhớ rõ đó là ngày cuối năm lớp 3.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play