Hoàn toàn là thủ pháp của Đạo gia, hoàn toàn không tương xứng với thân phận yêu quái lớn của Minh Kính.

Đồng tiền và mai rùa rơi xuống đất, "Giang Yến" cau mày nhìn về phía quẻ tượng trong trận.

“Giang Yến” vốn chuẩn bị xắn tay áo lên làm đại sự, khi nhìn quẻ tượng trước mắt, rõ ràng có chút mơ hồ.

Số mệnh của nhà họ Cao sắp hết, hợp đồng giữa nhà này và nhà họ Đới cũng sắp xảy ra vấn đề.

Tên nhóc Thái Hâm này, chẳng lẽ đánh bậy đánh bạ mà trúng rồi?

Vì có thể nhanh chóng tra được quan hệ rắc rối phức tạp sau lưng mấy nhà này, Minh Kính thậm chí không tiếc vận dụng linh lực trợ giúp Tống Thần An đi sưu tập tư liệu nhanh chóng mà chuẩn xác.

Kết quả hiện tại quẻ tượng lại nói cho Minh Kính biết, việc này không cần cô ra tay, không bao lâu số mệnh của mấy người này sẽ tan hết?

Minh Kính vỗ vỗ tro hương trên tay, tùy ý chọn những thứ còn lại, nói cho Tống Thần An nội dung mình tính toán ra.

Tống Thần An ngẩn ra: "Đơn giản như vậy? Vậy chúng ta cần làm gì?”

"Giang Yến" nâng cằm, trầm tư nửa khắc: "Nếu muốn không xảy ra bất kì sai sót gì, ba ngày sau chúng ta lại đi nhà họ Cao một chuyến, đến lúc đó việc này sẽ có kết quả.



Tống Thần An và Giang Yến hẹn thời gian, sau đó rời khỏi nhà cô.

Minh Kính thu dọn đồ đạc trong tay, Giang Yến ngồi xổm trong thức hải cũng cẩn thận quan sát mấy thứ này.

“Trùng hợp như vậy sao? Ông trời mở mắt?" Giang Yến nghi hoặc hỏi.

Minh Kính vừa mới thổi tắt hương, nhìn khói hương quanh co bay lên vẽ ra một đường cong không tầm thường trên không trung.

“Ông trời có mở mắt được hay không tôi không biết, nhưng chuyện số mệnh gia tộc này cũng không phải một hai ngày là có thể thành công.



Cô nhìn chằm chằm khói hương bay lên tiêu tán, trong lòng hiện lên một tia cảm giác kỳ dị.

"Ít nhất bây giờ còn không có nhảy ra quản chúng ta, tôi tận lực không đối mặt với những người đó.

" Minh Kính hàm hồ nói câu kỳ quái.

“Cái gì?" Giang Yến không nghe rõ.

“Chờ một chút đi, chờ một chút".

Minh Kính rút đoạn hương ra khỏi lư hương.

Có phù chú của Minh Kính, Tống Thần Anh ngủ ngon an ổn ổn một giấc, vẫn chưa xuất hiện động tác cứng nhắc quỷ dị gì.

Ngày hôm sau lại đi học như thường lệ.

Tiến độ học tập cấp ba vô cùng khẩn trương, bởi vậy chủ nhiệm lớp căn bản không cảm thấy Tống Thần Anh tái nhợt mặt mũi đến trường có cái gì không thích hợp, chỉ coi như cậu ta không muốn bỏ lỡ tiến độ ôn tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play