Sau khi Từ Trạch nhấn nút bấm, cửa phòng vốn dĩ đã bị khóa trái ngay lập tức bật mở, Vincent – người đang được mọi người phao tin là ở lại căn cứ Thiên Nguyên – chỉ cần đi vài bước liền vọt tới phía sau Liêu Vũ, không đợi đối phương kịp phản ứng liền bẻ hai tay cậu ta ra sau lưng, áp chế ở trên sàn nhà.
Y duỗi bàn tay đeo găng xuống gạt phần tóc ở sau gáy Liêu Vũ ra, tuyến tính dục đã bị trùng hóa thành hình răng cưa lởm chởm bỗng chốc hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài.
Vincent không hề nói nhiều lời, lập tức rút một ống kim tiêm ra đâm vào một bên cổ của Liêu Vũ, truyền hết thuốc vào bên trong cơ thể cậu ta.
Nhìn thấy boss trùng tộc lại bị nữ chính chuyển giới nhà mình nhanh chóng hạ gục một lần nữa, thân là nam chính đích thực, Thần Sáng Thế Từ cũng không muốn phát biểu thêm điều gì.
Nhưng hắn thật sự bắt buộc phải lên tiếng —— Hắn vừa mới bị pheromone của Liêu Vũ k1ch thích, nếu không nhắc nhở Vincent mau chóng rời đi, hắn có thể sẽ lại phải đối mặt với thảm kịch cả hai người đều động dục giống như lần trước.
"Liệu anh có muốn..." Tránh đi một lát?
Từ Trạch mới nói được nửa câu, đã thấy đối tượng hắn muốn khuyên nhủ dứt khoát để cho mấy vị sĩ quan khác mang Liêu Vũ đang ngủ mê man đi ra ngoài, sau đó dọn dẹp hiện trường, khóa cửa, cuối cùng quay lưng lại cười gằn với hắn... Một loạt động tác quả thực như nước chảy mây trôi, lưu loát một mạch.
Từ Trạch lúc này trong lòng run lẩy bẩy, tuy rằng mọi thứ hắn làm có hơi lệch so với cốt truyện gốc, nhưng hoàn toàn khớp với kịch bản mà Vincent đưa cho, y không thể bắt bẻ gì hắn được. Vậy nên hắn rốt cuộc vẫn cố gắng kiên cường, nói nốt lời còn dang dở: "Tôi hình như ph át tình rồi, anh nên tránh đi một lát."
"Cậu bị Liêu Vũ dụ dỗ ph át tình mà còn muốn tôi tránh đi sao?" Vincent đi tới trước mặt Từ Trạch, dùng ngón tay khẩy cúc áo sơ mi của hắn, hỏi với giọng điệu không biết là vui hay giận.
"Tôi chỉ sợ nếu như xảy ra chuyện gì thì lại làm lỡ việc quan trọng của anh ấy mà." Từ Trạch vô thức rùng mình một cái, lúc sau vẫn không nhịn được uất ức nói: "Tôi đều làm theo kế hoạch mà, anh tức cái gì nhỉ?"
"Làm theo kế hoạch?" Vincent vừa nói vừa bắt đầu cởi cúc áo của Từ Trạch, "Trong kế hoạch chúng ta cũng không có vụ cậu bị Liêu Vũ mê hoặc giống như bây giờ."
Mẹ nó đó là vì để cá cắn câu được không?!
Từ – bị cắn câu – Trạch không khỏi phản bác: "Đó chẳng phải là bởi vì Liêu Vũ..."
Hắn nói được nửa chừng mới nhận ra mình lỡ lời, chuyện Liêu Vũ là hoàng đế trùng tộc hiện tại là bí mật mà chỉ có trời biết đất tác giả tiểu thuyết biết, nếu hắn tiết lộ trước tình tiết cốt truyện, không biết sau này sẽ xảy ra điều gì. Thế là hắn nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhưng Vincent làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Y vừa c ởi sạch nút áo trên người Từ Trạch, vừa tiếp tục gặng hỏi: "Liêu Vũ thì sao vậy?"
Từ Trạch âm thầm suy nghĩ rất lâu, nhưng cho đến tận khi Vincent lột luôn chiếc quần bên dưới xuống, hắn vẫn không thể nghĩ ra được đáp án nào để giúp cho tình cảnh hiện tại của mình bớt thê thảm hơn.
Cuối cùng hắn cũng dứt khoát không thèm nghĩ nữa, pheromone Omega ngọt ngào đang từ từ tỏa ra từ trên người Vincent mới là thứ hắn quan tâm nhất bây giờ.
Mạnh mẽ lại mê người, nguy hiểm lại gợi cảm... Tuy rằng trước đó hắn đã bị thao tàn nhẫn hai lần, nhưng theo bản năng của Alpha, Từ Trạch vẫn không thể kìm nén khát vọng muốn đè đối phương ở dưới thân, đánh dấu, chiếm hữu.
Ngay giây phút Vincent định lật người lại đẩy hắn nằm ngã xuống giường, hắn liền nháy mắt bùng nổ, dùng hai chân giữ chặt Vincent, duỗi tay kéo dây thắt lưng của đối phương.
Sau đó, hắn không thể kéo nó tuột ra nửa tấc.
Dù sao đó cũng là một món quân nhu phẩm [1] bền chắc đã trói chặt hắn lúc trước.
Từ Trạch thử đi thử lại mấy lần đều không thành công, vì thế hắn chuyển sang định xé luôn quần của Vincent, thế nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, ngay lập tức đã bị Vincent kéo xuống từ trên thân thể y.
"Vừa nãy khởi hành hơi vội vàng, không mang theo quần áo dự phòng. Nếu như cậu dám làm hỏng đồ của tôi thì tôi sẽ cướp đồ của cậu để mặc, còn cậu cứ cả người tr@n truồng mà về căn cứ." Vincent đè Từ Trạch ở dưới thân, nhẹ nhàng vuốt mũi hắn trêu đùa.
Từ Trạch lúc này còn tỉnh táo đôi chút, mặc dù hắn biết đối phương có lẽ chỉ đang nói đùa, nhưng hắn vẫn nỗ lực kiềm chế bản năng của chính mình, vừa nhìn Vincent cởi hết quần áo của y, vừa nuốt nước miếng, rốt cuộc cũng không tiếp tục giãy dụa nữa.
Kết quả đợi đến khi Vincent cởi hết quần áo trên người ra rồi gấp lại gọn gàng, hắn liền cựa quậy muốn tiếp tục động thủ, nhưng ngay lập tức bị đối phương mạnh mẽ lật người lại, cắn lên tuyến tính dục, rót pheromone của Omega vào trong cơ thể.
"Cậu nói xem, nếu như tôi mỗi ngày đều phản đánh dấu cậu một cái, thì sau này cậu sẽ chỉ phản ứng với mỗi pheromone của tôi chứ?"
Đây là câu nói cuối cùng mà Từ Trạch nghe thấy trước khi d*c vọng nóng rực thiêu đốt toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn.
Tuyến tính dục bị cắn phá rồi truyền pheromone vào, tuy sẽ không khiến cho Từ Trạch thật sự bị phản đánh dấu, nhưng quả thực vẫn có tác động đến cơ thể của hắn.
Hắn vốn dĩ là một Alpha, mật huyệt lẽ ra khó có thể tiếp nhận dị vật, thế nhưng dưới sự ảnh hưởng của pheromone, nó lại không hề có ý định phản kháng, run rẩy hé miệng ra nuốt trọn cả tính khí to dài của Vincent.
Từ Trạch nằm sấp ở trên giường, hai chân giạng rộng, eo hạ xuống mông vểnh lên cao, khi bị người phía sau hoàn toàn xâm phạm, nhồi đầy, chiếm hữu, cổ họng của hắn phát ra một tiếng gầm khe khẽ không cam lòng. Nhưng nương theo tiết tấu côn th1t không ngừng mạnh mẽ đâm rút bên trong hậu huyệt non mềm, âm thanh của hắn dần dà trở nên yếu ớt, thậm chí thi thoảng Vincent làm chậm lại, hắn còn có thể kêu lên giọng mũi nức nở như bất mãn rồi thúc giục.
So với Từ Trạch đã rơi vào trạng thái mơ hồ vì động dục và bị rót pheromone vào trong cơ thể, Vincent trái lại bình tĩnh hơn hai lần l@m tình trước đó rất nhiều. Tuy rằng y chỉ mong sao có thể thao chết cái người hở một chút là lại ph át tình ở dưới thân, nhưng rốt cuộc y vẫn còn giữ được vài tia lý trí, biết rõ bảy tiếng nữa tàu tinh hạm hiện tại sẽ cập bến khu vực Trung ương Liên Bang, y lần này không thể chơi đùa hắn quá ác liệt.
Nhưng người đang bị hắn liên tục giã thọc khuấy nát hậu huyệt này lại không hề phối hợp chút nào, chẳng những cái miệng phía trên luôn không ngừng tuôn ra những tiếng r3n rỉ vui sướng, mà ngay cả cái miệng phía dưới cũng thỉnh thoảng co rút lại, tầng tầng lớp lớp thịt mềm xoắn chặt, dường như muốn hút thịt vật c ứng rắn lún vào sâu hơn.
Đã có mấy lần Vincent đâm mạnh cả căn nhục bổng vào cơ thể của Từ Trạch, khiến hai túi tinh nặng trĩu cũng dán sát vào huyệt khẩu đã bị mài sát sang màu đỏ sậm, dịch thể trong suốt theo quán tính bắn tung tóe nơi hai người tương giao. Vách ruột mềm mại trơn nhẵn bao trọn lấy d**ng vật thô to, quyến luyến kẹp chặt mang đến kh0ái cảm vô tận, suýt chút nữa đã làm y không nhịn được xuất sớm ở bên trong.
Y không nhịn được vươn tay ra tát một cái lên bờ m ông căng tròn đang nhếch cao của Từ Trạch, nghiến răng nói: "Cậu đừng tự tìm đường chết!"
Thế nhưng vì cú đánh này, Từ Trạch lại co rút hậu huyệt càng chặt hơn, huyệt bích như có muôn vàn cái miệng nhỏ không ngừng m út lấy tính khí của y, nuốt đến nơi sâu tận cùng, khiến Vincent không nhịn nổi nữa, nhanh chóng b ắn ra từng luồng t1nh dịch nóng bỏng.
Xách súng ra trận còn chưa đại chiến được 100 hiệp đã phải tước súng đầu hàng, vị Omega bá đạo nào đó từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gặp thất bại như vậy, mặt mày lập tức tái mét.
Mà vị Alpha nào đó bị hắn rót cho một bụng đầy t1nh dịch thì lại bất mãn phát ra âm thanh thúc giục, ngay cả nhục huyệt khít khao kia cũng tham lam tự mình phun ra nuốt vào phân thân của y, đói khát muốn bị dị vật xỏ xuyên lấp kín một lần nữa.
Trong tích tắc, Vincent thậm chí còn nảy ra suy nghĩ "Bây giờ lập tức đưa Từ Trạch lên khoang tàu cứu hộ, quay về tinh hệ Lam Sương, nhốt cái tên thiếu thao này ở trong địa bàn của chính mình, khiến hắn cả đời này đều không thể xuống giường được".
Nếu không phải vì trước đây Liêu Vũ đã khiến y mất đi vài thuộc hạ đắc lực, lần này y muốn đặt dấu chấm hết cho tất cả, thì nói không chừng bây giờ y đã thật sự biến sự kích động vừa nãy thành hiện thực.
Xao động trong lòng Vincent lúc này thậm chí còn cuồng bạo hơn cả lần đầu tiên kết hợp với Từ Trạch, hai tay y mò lên phần ngực cường tráng nảy nở của hắn, hung hăng cấu nhéo rồi kéo mạnh đầu v* đỏ sậm không chút thương tình. Phân thân bán mềm sau khi xuất tinh của y lại c ương cứng lần nữa vì mật huyệt nóng ướt kia liên tục mấp máy nuốt nhả, d@m đãng mời gọi y tiếp tục chọc khuấy nghiền nát nó.
Y nhìn Từ Trạch đã hãm sâu vào vực thẳm d*c vọng một lát, sau đó như dùng hết tất cả ý chí còn sót lại của bản thân, từ từ rút d**ng vật ra khỏi huy3t động mỹ vị mất hồn kia, đứng dậy lấy ra một ống thuốc ức chế từ đống quần áo đã được gấp gọn gàng, rồi nhanh chóng tiêm nó vào trong cơ thể Từ Trạch.
Thế là, khi thuốc ức chế có hiệu lực, Từ Trạch tỉnh lại từ trạng thái hỗn loạn liền phát hiện mình đang bị tên Omega đã hoàn toàn động dục, cáu kỉnh lại hung ác nào đó ôm vào lòng từ phía sau, không ngừng giã nện lên xuống.
D**ng vật của Vincent tuy rằng không thể thành kết, nhưng hình dạng và kích thước lại thô dài không kém Alpha một chút nào, thậm chí có mấy lần Từ Trạch bị y đâm mạnh đến mức bụng dưới cũng hơi gồ lên, mật huyệt đang chảy tràn t1nh dịch ra bên ngoài càng thêm sưng đỏ vì bị nong rộng, va chạm kịch liệt.
Từ Trạch vội vàng giãy giụa, cố gắng nhướn nửa thân trên trườn về phía trước, muốn chạy trốn khỏi nhục hình bị xỏ xuyên này, nhưng hắn chỉ mới kịp rút cự vật dữ tợn kia ra khỏi cơ thể mình được một nửa, ngay lâp tức đã bị Vincent bất mãn kéo trở về. Phân thân to dài thúc vào một lần nữa càng ác hơn càng sâu hơn, quy đ@u cực đại nghiền ép thịt mềm trên thành ruột đến tê dại, sức lực như muốn đảo nát hậu huyệt, thậm chí ngay cả hai túi tinh dưới bụng cũng liên tục va chạm với bờ m ông căng mẩy của hắn, phát ra những âm thanh dâm mỹ vang dội.
"A a a ưm... Đồ súc sinh, anh nhẹ chút đi!" Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Từ Trạch bị thọc đến độ sâu như vậy, nhưng hai lần trước hắn đều chịu ảnh hưởng của trạng thái động dục và pheromone, còn tỉnh táo cảm nhận mật huyệt của mình hoàn toàn bị căng mở rồi nhồi đầy giống như bây giờ vẫn vô cùng lạ lẫm.
Trong nhục huyệt đã bị thao mở của hắn còn có t1nh dịch mà Vincent trước đó bắn vào để bôi trơn, mặc dù Từ Trạch bị đâm đ ến mức cơ thể hơi co giật, nhưng hắn phải thừa nhận rằng hắn không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Ngược lại theo những lần huyệt thịt bị mài sát qua lại, bí động liên tiếp bị giã đến nơi sâu nhất, một cỗ kh0ái cảm s1nh lý thuần túy dần dần lấn át cảm giác khó chịu, Từ Trạch mềm nhũn vô lực nằm trong lồ ng ngực của Vincent, miệng cũng không thốt ra câu nào bảo đối phương làm nhẹ chút nữa.
Hai chân hắn mở rộng cực hạn, phân thân ở giữa không người an ủi cũng trở nên cao thẳng, trên đỉnh vật đáng thương vô dụng đó đã rỉ ra d1ch nhờn trong suốt, dưới đáy phồng lên thành kết, nương theo tiết tấu dương v@t đàn ông ra vào đâm cắm trong hậu huyệt mà đong đưa qua lại. Biểu cảm trên gương mặt hắn cũng trở nên thất thần mê loạn, cái miệng không khép lại được khiến đầu lưỡi hồng hồng hơi lộ ra ngoài, nước bọt chảy xuống cằm trông vừa d@m đãng vừa mê người.
Khi Vincent thúc cả căn phân thân và túi tinh vào trong cơ thể Từ Trạch một lần nữa thì hắn rốt cuộc không nhịn nổi, cả người căng cứng r3n rỉ lên b ắn ra ngoài.
Bởi vì l3n đỉnh, bí động Từ Trạch càng co rút kẹp chặt lại khiến Vincent càng thêm kích động, sau khi gầm nhẹ một tiếng thì y bắt lấy vòng eo của hắn, nâng hắn lên cao rồi lại hạ xuống, nện càng ác hơn, đâm càng sâu hơn.
Phân thân của Từ Trạch còn đang không ngừng b ắn ra tinh thủy, theo động tác của người sau lưng, thịt vật to dài kia cũng không ngừng đong đưa lên xuống tương tự, luồng t1nh dịch đục trắng tạo thành những đường cong parabol khác nhau trong không khí, không chỉ rơi ở nơi hai người liên hết hạ th@n, mà còn có một phần nhỏ bắn lên trên mặt của Từ Trạch.
Thế là, đợi đến khi Vincent rốt cuộc cũng xuất tinh lần thứ hai, khôi phục lại tỉnh táo từ trạng thái động dục thì nhìn thấy vị Alpha nào đó đã bị chính y thao đến mức toàn thân co giật ửng hồng, hai chân tách rộng ra thành hình chữ M để lộ hậu huyệt đỏ thẫm đang không ngừng chảy ra t1nh dịch nhớp nháp, đầu v* sưng đỏ run run đứng thẳng, trên gương mặt còn lấm tấm bạch trọc.
Y vô thức li3m môi dưới, quay đầu nhìn đồng hồ trong phòng một cái, sau đó nói với giọng điệu nhẹ nhàng quyến rũ: "Dù sao cậu cũng đã tiêm thuốc ức chế rồi, tạm thời sẽ không tỏa ra pheromone nữa, hay là chúng ta thừa dịp thời gian còn sớm, làm thêm... vài lần khi cả hai người đều đang tỉnh táo đi?"
...
......
"Cút đi!" Từ Trạch chẳng thèm để ý đến sự khác biệt thân phận và sức mạnh giữa hai người bọn họ, không hề nghĩ ngợi gì đáp ngay.
——————————————————–
Chú thích
[1] Quân nhu phẩm: Đồ cần dùng cho đời sống của quân đội như quần áo, lương thực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT