Đêm hôm qua Từ Trạch bị dâm độc dày vò tới mức đầu óc chỉ ngập tràn tình dục, không còn tâm trí để đi nghĩ chuyện khác, chờ tới ngày hôm sau khi hắn tỉnh lại, cẩn thận hồi tưởng những sự việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này, liền biết mình bị Nhiếp Lăng Vân tính kế.

Tên tiểu tiện nhân này chắc hẳn nhìn ra được hắn không bằng lòng chuyện ở rể, lại ỷ có dư độc của Xuân phong ngọc lộ làm đồng lõa, cố ý chơi cái trò dục cầm cố túng [1] này, đợi hắn tự mình tìm đến y cầu xin được thao.

Không nói những thứ khác, đờ mờ cái cửa sổ bên cạnh giường của hắn bị người nào đó chọc ra một cái lỗ to đùng chính là chứng cứ phạm tội đanh thép được không?!

Chẳng trách tên này ngày hôm qua chưa gì đã cương cứng rồi, không biết y đã ở ngoài phòng của hắn rình coi bao lâu, chờ đợi hắn tự chui đầu vào lưới!

Thần Sáng Thế Từ trong lòng vô cùng buồn rầu, tiểu sư muội hồn nhiên ngây thơ nhà hắn mới nhảy nhót được mấy ngày, giờ đây đã biến thành tiểu sư huynh tâm cơ mưu mô như vậy, còn suốt ngày chỉ mong muốn được cắm dương v*t vào hậu huyệt của hắn.

Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, kể từ lần đầu tiên phát tác, dâm độc trong người hắn cứ cách mấy ngày lại bắt đầu trỗi dậy dày vò, làm hại hắn thỉnh thoảng phải để cho Nhiếp Lăng Vân truyền "chất giải độc" vào trong cơ thể hắn một phát, rồi lại tiếp tục bị người ta hung mãnh đâm thọc thêm mấy hiệp với lí do lấy thù lao "đến tận phòng khám bệnh".

Qua một khoảng thời gian nữa, dư độc của Xuân phong ngọc lộ thế mà đã dần dần giảm bớt, sau này cho dù mấy tháng trôi qua cũng chưa chắc phát tác một lần.

Nhưng Nhiếp cựu nữ chính lại bắt đầu tìm đến Từ Trạch đòi trả công, nửa đêm gõ cửa phòng hắn cầu hoan.

Nếu như nghiêm túc tính toán, về sau số lần mỗi tháng hai người bọn hắn làm tình, cũng gần bằng số lần dâm độc dồn dập phát tác dày vò hắn trước đây.

Đáng vui mừng thay, hoặc đáng bất hạnh thay chính là, Nhiếp Lăng Vân không những rất có thiên phú trong việc học võ công, trong chuyện giường chiếu y cũng là gân cốt kỳ giai [2].

Hai người bọn hắn chưa làm tình được bao nhiêu, y đã có thể dưới tình huống không có dâm độc ảnh hưởng, khiến Từ Trạch đang trạng thái bình thường chỉ bị giã thọc vào hậu huyệt cũng bắn tinh được.

Sau này vô số các loại tư thế trong quyển long dương đồ [3] mà Nhiếp Lăng Vân mua ở trong tiểu trấn dưới chân núi, hắn cũng bị điều giáo cho thuộc lòng nhuần nhuyễn.

Thần Sáng Thế Từ đi theo vị "tiểu sư muội" này, ban ngày luyện công rất nỗ lực hăng hái, buổi tối "tập võ" cũng cực kỳ nhiệt tình siêng năng, dần dần hắn cũng đành chấp nhận số phận, chỉ có thể chờ đợi "Ước hẹn ba năm" diễn ra sau khi ngăn cản được đại kiếp nạn Đoạn Nhạc môn bị diệt vong.

Nhưng kiếp nạn diệt vong của Đoạn Nhạc môn lại không dễ dàng vượt qua như vậy.

Từ Trạch vốn dĩ có chủ ý đi tìm quyển bí tịch thần công và mật lệnh mà mẫu thân thánh nữ ma giáo của Nhiếp Lăng Vân trước đây chôn ở sau núi —— dù sao những thứ này sớm muộn gì cũng là của nam chính —— tuy nhiên không biết là bởi vì nam chính phải cùng nữ chính đi tế bái cha mẹ như trong tiểu thuyết gốc hay vì nhân duyên gặp được bảo vật chưa tới, hắn dựa theo ký ức của mình, dùng thân phận đệ tử Đoạn Nhạc môn nhiều lần vào nghĩa trang tìm rất lâu cũng không thấy cái gì.

Mấy lần trên đường đi còn gặp phải Nhiếp tiểu sư tỷ, kết quả bị đối phương cho rằng rảnh rỗi không có chuyện làm, liền mạnh mẽ kéo vào trong phòng ngủ "tập võ" vào ban ngày.

Hắn buộc phải thay đổi kế hoạch, chuyển sang viết thư nặc danh cho minh chủ võ lâm đương nhiệm, vạch trần những thành phần bại hoại trong giới võ lâm và âm mưu ma giáo.

Kết quả hắn vừa bước chân ra khỏi cửa thả chim bồ câu bay đi, cơn đau tim lập tức ập đến lại bị quay ngược thời gian trở về, vừa mở mắt ra, Nhiếp tiểu sư tỷ vừa được ăn no cả đêm qua hiện tại đang ở trong phòng dùng thịt vật cắm vào bí động của hắn "chào hỏi buổi sáng" lần nữa.

Thần Sáng Thế Từ không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể dự tính bí quá hóa liều, đi đến ngấm ngầm cảnh báo với Nhiếp chưởng môn về thân phận vị vong thê của ông.

Kết quả, ha ha, chỉ cần hắn vừa mở miệng ra nhắc với Nhiếp đại hiệp những từ như "sư mẫu", "Nhiếp phu nhân", " mẫu thân của Lăng vân", thậm chí là "mẹ chồng"...!đều sẽ bị quay ngược thời gian trở về, một đôi sư đồ/cha chồng con dâu nói đi nói lại đến tận bảy, tám lần vẫn không có tác dụng gì.

Đợi đến khi hắn từ bỏ cách ngầm cảnh cáo trước này, vất vả mãi mới hoàn thành xong cuộc đối thoại với Nhiếp chưởng môn theo cốt truyện, vừa mới bước ra khỏi phòng liền bị tiểu sư tỷ đang canh giữ ở ngoài cửa lôi về lên giường thân mật "tâm sự tình cảm".

Từ Trạch vừa bị đâm đến mức chỉ có thể nói chuyện bằng những tiếng rên "Ưm a", vừa hận đến nghiến răng ở trong lòng —— ông đây vì cứu cả nhà ngươi mà phấn đấu, còn tiểu tiện nhân ngươi thì chỉ biết phấn đấu trên người ông —— hơn nữa tên tiểu tiện nhân này còn suốt ngày rêu rao khẩu hiệu "Muốn cảm nhận chính mình vẫn là một người đàn ông", sống chết gì cũng không đồng ý cho Từ Trạch cũng được phấn đấu ở trên người y một lần.

Sau đó Thần Sáng Thế Từ liên tục nghĩ ra rất nhiều giải pháp, nhưng mỗi khi hắn thử nghiệm từng cái thì đều ít nhất bị trở về một lần, thử đến cách cuối cùng mắt thấy một năm này cũng sắp trôi qua rồi, hắn với kiếp nạn diệt môn của Đoạn Nhạc môn vẫn hết đường xoay sở.

Thân là tác giả của tiểu thuyết gốc, trong lòng Từ Trạch vô cùng phiền muộn, lúc trước hắn miêu tả sự kiện trọng đại này hết sức qua loa, chỉ để Giang Thành bất ngờ nghe được tin dữ từ sư phụ là hắn xem như đã giải quyết xong vụ Đoạn Nhạc môn bị diệt vong.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, đừng nói là xoay chuyển tình thế, ngay cả việc Đoạn Nhạc môn rốt cuộc bị diệt môn vào ngày nào, nữ chính Nhiếp Linh Vân làm thế nào may mắn tránh được một kiếp, chính hắn có bị kẹt lại chỗ này luôn không, hắn cũng không thể biết được.

#Ta thật sự không hiểu lắm cơ chế quay ngược thời gian của các ngươi#

#Tác giả xuyên thành nhân vật chính trong tiểu thuyết của mình, sau đó bị NPC tiêu diệt có bị chế nhạo đến sang năm hay không#

Thời gian nhanh chóng trôi đi, Thần Sáng Thế Từ càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng bất an.

Dưới áp lực nặng nề đại kiếp nạn có thể ập đến bất cứ lúc nào nhưng không thể cảnh báo với ai, đừng nói hắn có tâm tình nấu cơm cho Nhiếp cựu nữ chính, ngay cả buổi tối y tới tìm hắn "chơi", hắn đều có thể buồn bực quát lên "Chơi cái gì mà chơi! Trong đầu óc ngươi ngoại trừ chuyện này còn có cái gì nữa không!", sau đó đuổi người ra khỏi cửa.

Kết quả vị kia bị hắn đuổi ra khỏi cửa chẳng những không tức giận, ngược lại ngày hôm sau vừa rạng sáng liền canh ở ngay trước cửa phòng hắn, giúp hắn múc nước rửa mặt, giúp hắn chải đầu thay y phục, cuối cùng ngay cả đồ ăn sáng cũng giúp hắn bưng vào phòng, chỉ thiếu điều đút cho hắn ăn cơm.

Từ Trạch vừa phiền muộn, lại vừa kinh sợ trước loạt hành xử khác thường này của y, cuối cùng khi Nhiếp Lăng Vân múc cho hắn chén cháo thứ hai thì không nhịn nổi nữa, cau mày hỏi: "Ngươi tính bày trò gì vậy?"

Nhiếp cựu nữ chính lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh, ngập ngừng trong chốc lát, chăm chú theo dõi biểu tình trên gương mặt của hắn, cẩn thận nói rằng: "Mấy ngày nay có nhiều chuyện quá, ta nhất thời bận mù đầu, vậy mà quên mất mười ngày trước là ngày kỉ niệm tròn một năm ngươi và ta đính ước ở trong sơn động...!Ta không nhớ kĩ một ngày quan trọng như vậy, đúng là rất quá đáng, ngươi giận ta cũng phải thôi...!Phụ thân ta trước đây từng mua cho mẫu thân một trang viên, nơi đó non nước bao quanh, phong cảnh thực sự rất đẹp, nếu ngươi không chê, hôm nay ta sẽ giao lại những việc ta phụ trách cho phụ thân và đại sư huynh quản lí, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi đến chỗ trang viên đó nghỉ ngơi cái mấy ngày, coi như là ta đền bù cho ngươi ngày kỉ niệm một năm...!Ngươi cảm thấy thế nào?"

Đính ước trong sơn động cái beep ấy!

Ngày ấy ai thèm đính ước với ngươi, lúc đó ông đây muốn đính ước cũng sẽ đi tìm nữ chính hàng thật giá thật · Nhiếp Linh Vân được không?!

Còn cả vụ kỉ niệm tròn một năm nữa, ông đây đã quên hết khoảng thời gian đó từ lâu rồi, ngươi nhớ rõ như vậy, ngươi là nữ sinh mới lớn lần đầu biết yêu chắc?!

Nhớ cái gì không nhớ, lại nhớ kĩ đêm hôm ấy trong sơn động, đầu óc ngươi đúng là ngoài chuyện làm tình ra không có cái gì khác!

Có điều, chờ một chút...!

Trong đầu Thần Sáng Thế Từ bỗng nhiên bật ra một hằng đẳng thức: "Đi đến trang viên chơi = rời khỏi Đoạn Nhạc môn = tránh được một kiếp nạn".

Thế là, hắn lập tức rất vô liêm sỉ mà đồng ý với giả thiết do Nhiếp Lăng Vân tự nghĩ ra "Tức giận vì người yêu quên mất ngày kỷ niệm tròn một năm đính ước".

- ----------------------------------------------------------------

Chú thích

[1] Dục cầm cổ túng (Muốn bắt thì phải thả): Một câu thành ngữ điển cố của Trung Quốc, xuất phát từ Ba mươi sáu kế sách lược quân sự của Trung Quốc thời cổ đại.

Ngụ ý ban đầu để đối phương được thoải mái, thả lỏng phòng bị, hoàn toàn phơi bày điểm yếu ra, sau đó mới tấn công và bắt giữ.

Đọc thêm ở.

[2] Gân cốt kì giai: Một thuật ngữ xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp, ý chỉ một người có tiềm năng, thiên tư trời phú hơn người.

[3] Long dương đồ: Sách vẽ những cảnh giao hợp của nam nam.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play