Trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp nơi Từ Trạch đang sống này, trước khi tình tiết cao trào nhỏ là nam chính Giang Thành và nữ chính Nhiếp Linh Vân vì bị hái hoa tặc chuốc thuốc mà cùng nhau một đêm mây mưa xảy ra, vốn dĩ có nguyên nhân khác thúc đẩy.

Đó là mười ngày trước sinh nhật mười sáu tuổi của Nhiếp tiểu nữ chính, bởi vì nghe nói Bách Bảo Các - nơi chuyên bán các vật hiếm lạ - mở chi nhánh trong trấn dưới chân núi Đoạn Nhạc môn, nàng liền hào hứng lôi kéo Đại sư tỷ trong môn phái xuống núi.

Kết quả vào trấn gặp ngay một thiếu gia nhà giàu dáng vẻ phong lưu có ý đồ bất chính với nàng.

Thấy tiểu sư muội bị người ta quấy rối, Đại sư tỷ Đoạn Nhạc môn tất nhiên dạy dỗ đối phương một trận ra trò, ai ngờ được tên xấu xa này lại là dâm tặc nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ - Hoắc Khánh cải trang thành.

Sau vụ việc đó, tên dâm tặc kia càng thèm khát không ngớt đôi sư tỷ muội mỹ mạo như hoa này, ngay đêm đó bèn dựa vào khinh công hạng nhất trong giang hồ cùng thuật dịch dung lẻn vào Đoạn Nhạc môn, bắt cóc Nhiếp Linh Vân đang đơn độc đi tìm Giang Thành tỉ thí võ, đưa đến ngọn núi phía sau, vậy nên mới dẫn đến việc sau đó nam nữ chính mây mưa và sự phát triển của cốt truyện.

Cho nên mặc dù bây giờ người Nhiếp tiểu sư muội tìm đến để cùng nàng đi xuống núi là mình, chứ không phải Đại sư tỷ trong tiểu thuyết gốc, Từ Trạch vẫn rất chắc chắn rằng đoạn tình tiết quan trọng của cốt truyện này sắp bắt đầu rồi.

Mặc dù, đối với việc buổi tối phải lên giường cùng Nhiếp tiểu nữ chính còn trẻ tuổi non mềm, Từ Trạch - trong thế giới thực đã gần ba mươi tuổi - xuyên việt vào thân thể một thiếu niên không hề chờ mong một chút nào, thậm chí còn có cảm giác áy náy không thể nói thành lời.

Nhưng nếu đoạn cốt truyện này không xảy ra, cuốn tiểu thuyết sẽ chẳng thể nào tiếp tục diễn được, cho nên hắn cũng chỉ đành tạm thời để mặc nó phát triển.

Có điều Thần Sáng Thế Từ đã quyết định chủ ý, buổi tối hắn muốn âm thầm canh giữ ở ngoài phòng Nhiếp Linh Vân, đợi Hoắc Khánh vừa xuất hiện thì sẽ trói chặt gã lại.

Đến lúc đó có được cái danh "ân nhân" của Nhiếp tiểu sư muội này, hắn không lo không lấy được tín vật và thư đề cử của Nhiếp chưởng môn, đi đến môn phái nam chính Giang Thành phải đi đến, tiếp tục cốt truyện.

Thế là, Từ Trạch trong lòng tính toán đủ đường liền cùng Nhiếp Linh Vân xuống núi, cũng luôn luôn đề phòng cảnh giác mấy tên khả nghi có bộ dạng như con cái phú hào.

Tuy nhiên trong trấn dưới chân núi này có không ít công tử nhà giàu, nhưng lại không hề có một người nào muốn tiến đến bắt chuyện với Nhiếp tiểu nữ chính, mãi đến bọn họ ăn cơm trưa xong ở một quán rượu rồi đến Bách Bảo Các, đều chẳng thấy bóng dáng nào là Hoắc Khánh xuất hiện.

Từ Trạch đã quên mất nữ chính trêu phải dâm tặc ở nơi nào trong tiểu thuyết gốc, vậy nên cho dù đã tiến vào Bách Bảo Các, hắn cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Nhìn thấy hắn cả người cứ luôn bồn chồn, Nhiếp Linh Vân chỉ háo hức trong chốc lát liền mất hứng, vừa tùy ý liếc nhìn các thương phẩm trong Bách Bảo Các, vừa cười nhạo nói: "Sao trông bộ dạng ngươi như thiếu kiến thức lắm vậy? Nơi này chẳng qua mang đến vài món đồ để lừa gạt người bình thường, nói là vật quý hiếm thực ra cũng không có mấy cái, việc gì phải căng thẳng như thế."

Ngươi mới không có học thức đấy!

...Trước kia ông đây tùy ý lấy ra ly thủy tinh, bình nhựa thôi là đã có thể doạ chết đám cổ nhân các ngươi luôn rồi đó?!

Từ Trạch bị hiểu lầm cũng không thèm phản bác với Nhiếp tiểu sư muội, để mặc nàng cười nhạo, vẫn cảnh giác quan sát kỹ đám người ra vào trong cửa hàng.

Thế nhưng ngay sau bọn họ lại có người tiếp lời, "Vị cô nương này thế mà rất có mắt nhìn, trong cái cửa hàng này, mấy thứ đồ chơi bày biện cho người ta thưởng thức quả thật chẳng có mấy cái là của quý vật lạ."

Từ Trạch thầm nghĩ "Đến rồi!", hắn xoay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy một cô nương khoảng chừng tầm ba mươi tuổi, một thân mặc sa y đỏ khoa trương quyến rũ.

"Thiếu nữ hỏi quân tình ra sao, nhân gian kia nơi nào có biết?[1] Thiếp chính là chưởng quỹ của chi nhánh Bách Bảo Các nơi đây.

Hôm nay vinh hạnh có quý khách tới thăm, không biết hai vị có hứng thú theo thiếp đi đến phòng riêng dành cho khách quý ngồi không? Hà Tình đây sẽ sai người mang từng trân phẩm trong bảo khố ra cho hai vị ngắm nhìn."

Âm cuối trong giọng nói của cô nương kia mang theo vài phần lả lơi, nhất là khi nói đến câu "hỏi quân tình ra sao", ánh mắt càng nhìn chằm chằm vào Từ Trạch.

Nếu là một nam nhân bình thường, được nàng liếc mắt đưa tình quyến rũ như vậy, e là đã tim đập chân run hồn phách bay lên trời rồi.

Có điều Thần Sáng Thế Từ vốn dĩ không hề chú ý đến ánh mắt nàng —— Phật gia người ta là hồng nhan khô cô [2], hắn đây là hồng nhan bạch chỉ [3], lại nghĩ đến việc con người này chẳng qua cũng là do chính mình viết vài nét bút tạo ra, hắn tự nhiên mất hết hứng thú —— sau khi kinh ngạc nhìn một cái xong, Từ Trạch nhanh chóng lại bắt đầu quan sát kiểm tra đám khách mới bước vào trong cửa hàng.

Trái lại Nhiếp Linh Vân lúc này sắc mặt sa sầm xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Đáng tiếc ta không còn hứng thú nữa.

Đồ đạc quý cửa hàng trưng bày bên ngoài như thế này, chỉ sợ thứ gọi là trân phẩm cũng không tốt hơn là mấy."

Nói xong, nàng liền muốn lôi kéo Từ Trạch rời đi.

Hà Tình bị nàng làm mất mặt nhưng cũng không hề nổi giận, vẫn dáng vẻ tươi cười nhiệt tình, trong mắt mang theo nét mị hoặc, nói rằng: "Có thể hỏi hai vị khách quý tên gì, ở phủ nào không? Sau này nếu chi nhánh này có báu vật nào có thể khiến cho hai vị động tâm, thiếp sẽ sai người đến báo cho các vị."

Nhiếp tiểu nữ chính nghe vậy càng bực mình, không thèm hé răng nửa lời đáp lại một câu, trực tiếp túm lấy Từ Trạch rời khỏi Bách Bảo Các, đi thẳng một mạch quay về nhà, mãi đến khi sắp tới cửa vào của Đoạn Nhạc môn, nàng mới bước chậm lại.

"Vui vẻ ra ngoài chơi lại gặp phải thứ ngứa mắt như vậy, đúng là xui xẻo!" Nhiếp tiểu sư muội vừa tiếp tục lôi kéo Từ Trạch đi tiếp, vừa tức giận nói.

Xưa nay mỹ nhân luôn ghen ghét nhau, huống hồ trong thế giới này vị Hà Tình kia tác phong quả thật có chút lả lơi phong lưu, vậy nên mặc dù Thần Sáng Thế Từ không hề có ý nghĩ khác thường gì với nàng ta, nhưng hắn vẫn thông minh ngậm miệng không nói chuyện.

Thế là Nhiếp tiểu nữ chính hiếm khi nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi, nói: "Ngươi thế mà cũng biết nhìn người, không đáp lại ả ta.

Ngươi thấy ngoài mặt ả ta cười nói vậy thôi, trong lòng không biết đã nung nấu bao nhiêu thù hận đâu."

Bọn họ trong khi đang trò chuyện đã bình an vô sự về đến bên trong Đoạn Nhạc môn, Từ Trạch mơ hồ không rõ vì sao Hoắc Khánh tới cái bóng cũng không thấy xuất hiện.

Nhưng hắn suy nghĩ lại một chút, có lẽ bởi vì người đi cùng Nhiếp Linh Vân từ Đại sư tỷ biến thành một người đàn ông là mình, nên đối phương bèn đổi sang âm thầm quan sát chứ không tiến đến bắt chuyện như trong tiểu thuyết gốc.

Thế nên hắn cũng thả lỏng tâm tình, đợi đến buổi tối tiếp tục phát triển cốt truyện.

Tình tiết thúc đẩy cao trào nhẹ nhàng diễn xong không có nguy hiểm gì, Từ Trạch cũng có tâm trạng đùa giỡn, lúc này mở miệng ra trêu ghẹo: "Có lẽ là vì ta thường xuyên được gặp giai nhân quốc sắc thiên hương rồi, cho nên cảm thấy nàng ta không có gì đặc biệt."

Nghe hắn nói như vậy, Nhiếp tiểu nữ chính lập tức đỏ mặt, chỉ bỏ lại một câu "Ngươi...!Không nói với ngươi nữa, đợi xem tối nay ta trừng trị ngươi thế nào!", sau đó thoắt cái bỏ đi, để mặc hắn bơ vơ một mình.

Có điều nghe giọng điệu kia của nàng không phải như ngượng ngùng buồn bực, mà giống như ngạo kiều [4] đắc ý hơn.

Từ Trạch trực tiếp tìm luôn một nơi luyện võ công hai canh giờ, trước khi lâm trận lại đi mài thương một lát, sau đó đến nhà bếp cùng mọi người ăn cơm, cuối cùng mới trở về phòng ngủ của mình.

Trong phòng hắn tắm rửa một lần nữa rồi thư giãn nghỉ ngơi, định bụng khi trời hoàn toàn tối thì sẽ đến canh giữa trước cửa phòng Nhiếp tiểu sư muội.

Ngay lúc vừa đạp cánh cửa phòng ra, trong nháy mắt, hắn nghe được một giọng nói mê người quen thuộc vang lên bên tai: "Quan nhân, ngươi là muốn đi tìm ta sao?"

Sau đó, Từ Trạch không hề phòng bị một loại bột phấn có mùi hương kì lạ đập thẳng vào mặt, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

- ----------------------------------------------------

Chú thích

[1] Ở đây người chưởng quỹ chơi chữ何情 để vừa giới thiệu tên mình là Hà Tình vừa để trêu ghẹo Từ Trạch.

Câu gốc là 小女子何情,人间何处问君情的何情.

[2] Hồng nhan cô khô: Là một câu răn dạy trong Phật giáo, ý chỉ dù người con gái xinh đẹp thế nào theo thời gian trôi đi cũng sẽ thành một bộ xương khô, dùng để cảm khái thời gian trôi nhanh và sự bất lực của con người trước thời gian.

Tuy nhiên trong truyện chỉ để miêu tả vẻ đẹp của người con gái.

[3] Hồng nhan bạch chỉ: Ở đây Từ Trạch chơi chữ "hồng nhan".

"Hồng nhan" trong "hồng nhan cô khô" ở trên là để chỉ người con gái xinh đẹp, còn "hồng nhan" trong "hồng nhan bạch chỉ" lại để chỉ loại sơn màu đỏ.

Có thể hiểu đơn giản ý Từ Trạch là hai người họ hoàn toàn khác nhau, "hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình".

[4] Ngạo kiều: Ngạo kiều thường được gán cho nhân vật có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".

Ngạo kiều tương tự nữ vương nhưng lại không có thích sai bảo như nữ vương.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play