Khi Từ Trạch mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mặc dù mình vẫn đang nằm trên giường, nhưng không phải ở trong nhà mình, mà lại ở trên một chiếc máy bay tư nhân.
Bạch Thần ngồi bên cạnh Từ Trạch, thấy hắn tỉnh lại liền duỗi tay ấn vào bộ đàm ở trên đầu giường, "Chuẩn bị bữa ăn khuya."
Thế là chưa đến ba phút, có hai chàng trai trẻ tuổi mặc đồ phục vụ Châu Âu bưng một khay đầy đồ ăn, đẩy cửa ra tiến vào cabin.
"Chúc Hoàng tử và Phu nhân dùng bữa ngon miệng." Hai chàng trai mặc âu phục này rõ ràng có hơi thở của tộc ma cà rồng, bọn họ đặt gần như toàn bộ đồ ăn lên trên chiếc tủ đầu giường bên cạnh Từ Trạch, còn phía Bạch Thần thì bọn họ chỉ đưa cho y một ly rượu vang nho trắng, sau đó cúi người chào lễ phép, lui ra khỏi gian phòng.
Từ khi Bạch Thần tỉnh lại vào buổi sáng đến thời điểm đêm khuya hiện tại, ngoại trừ nửa miếng táo chấm "sữa bò", Từ Trạch vẫn chưa có cái gì bỏ bụng, hắn quả thật rất đói. Hắn cũng không thèm so đo với cái danh xưng "Phu nhân" kia, lập tức ngồi dậy đặt khay thức ăn lên đùi, cầm lấy một chiếc bánh sừng bò bắt đầu ăn.
Bạch Thần dùng dao nĩa ở trong khay giúp hắn cắt bò bít tết thành nhiều miếng nhỏ, rồi lại bỏ hết phần đuôi của món tôm hùm đút lò phô mai, sau đó mới bưng ly rượu của mình lên, vừa mỉm cười nhìn Từ Trạch ăn ngấu nghiến vừa chậm rãi thưởng thức rượu.
Từ Trạch thoáng chốc chén hết sạch bánh mì và bò bít tết, liền chuẩn bị ra tay với món tôm hùm đút lò phô mai. Hắn dùng dĩa ăn xiên một con tôm rất to, đang định đưa vào trong miệng, thì bỗng nhiên lại dừng lại.
"Anh không phải rất thích ăn tôm sao, ăn một con đi?" (Ngụy) Thần Sáng Thế Từ rất hiểu rõ những sở thích cơ bản nhất của con mèo nhà mình, vội vàng quay đầu sang, nhìn về phía người bên cạnh.
Bạch Thần hơi vung ly rượu vang trắng trong tay, "Em quên rồi à? Tôi không ăn đồ ăn mà người khác nấu."
...
......
Cửu Thiên Tuế không hổ danh là Cửu Thiên Tuế, vừa mới khôi phục ký ức, mẹ nó cái tính đỏng đảnh khó chiều cũng quay trở lại.
Nếu như Từ Trạch sớm biết trước con mèo béo lông trắng này càng nuôi càng kiêu căng, càng chiều càng hung hăng, hơn nữa có một ngày nào đó sẽ biến thành người yêu của chính mình, hắn bảo đảm... Nuôi nó được như thế nào thì hay thế đó, chiều nó được như nào thì hay thế đó.
Bệnh yêu mèo của hắn thực sự hết thuốc chữa, hắn không thể vứt bỏ Cửu Thiên Tuế.
Từ Trạch vốn đã ăn hơi no rồi, ban nãy xuất thần suy nghĩ như vậy, khi hắn bình tĩnh thì cũng không còn tâm trạng tiếp tục dùng bữa nữa.
Hắn đặt khay đồ ăn còn hơn một nửa lên chiếc tủ đầu giường, quay đầu nhìn Bạch Thần – người biến từ mèo thành người trong thế giới tiểu thuyết – đang ngồi bên cạnh, hỏi: "Anh khôi phục được bao nhiêu ký ức, rốt cuộc chúng ta hiện tại gặp phải chuyện gì anh có biết không? Anh là miêu yêu hay loại yêu quái yêu tinh gì vậy?"
Bạch Thần cũng bỏ ly rượu xuống, kéo Từ Trạch lại gần ôm vào lòng, sau đó lắc lắc đầu, nói: "Tôi chỉ nhớ được những chuyện sau khi em mang tôi về nhà, còn khoảng thời gian trước đó, tôi chỉ có những đoạn ký ức ngắn rất mơ hồ. Dường như trước đây tôi đã từng sống rất lâu, chắc chắn không phải là một con mèo bình thường. Nhưng khả năng đã có biến cố nào đó xảy ra, khiến tôi luôn bị phong ấn hơn nửa pháp lực, cũng không cách nào hóa thành hình người."
Từ Trạch có chút lo lắng siết chặt tay Bạch Thần, Bạch Thần xoay tay, cùng hắn mười ngón tay đan xen vào nhau, tiếp tục nói: "Lúc đó trong thế giới hiện thực em... Em bỗng nhiên tim ngừng đập, tôi rất sợ, sau đó hình như tôi nhớ ra có một loại tiên dược có thể khiến người phàm cải tử hồi sinh, tên là "Cửu Chuyển Thiên Sinh Liên". Kết quả khi tôi đang lấy nó thì gặp phải một kẻ phiền phức cản trở. Mặc dù tôi cướp được một sợi nhụy sen từ trong tay gã, có thể giúp em kéo dài sinh mệnh, nhưng tôi cũng bị thương, không thể không tìm một nơi để bế quan chữa trị."
Thân là một người vô thần, sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ Tổ quốc và tư tưởng "Tự do, bình đẳng, công chính và pháp trị" của Đảng Cộng sản [1], Từ Trạch đã từng viết vô số đề tài tiểu thuyết, nhưng trước đây có nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ tới, chính mình lại có thể xuyên vào tiểu thuyết của bản thân, hiện tại càng không thể ngờ tới, con mèo chính mình mà nuôi năm năm lại thật sự không phải là một con mèo bình thường.
Hắn và Bạch Thần cứ yên lặng như vậy một lúc lâu, sau khi tiêu hóa xong những lời nói của đối phương, hắn siết tay y thật chặt, "Anh bị thương có nghiêm trọng không? Đều là do tôi sinh hoạt không điều độ nên mới xảy ra chuyện, còn liên lụy đến anh..."
Từ Trạch còn chưa nói hết câu, người bên cạnh đã cúi đầu xuống hôn hắn âu yếm, nuốt những lời tự trách của hắn vào trong miệng.
Đợi đến hai người dây dưa môi lưỡi xong, Bạch Thần tựa đầu lên vai Từ Trạch, tiếp tục giải thích: "Trước đó tôi thu gom hồn phách của em lại, nuôi dưỡng trong tử phủ [2] của tôi, những thế giới mà chúng ta cùng nhau trải qua hẳn là do thần thức của tôi tự mình mô phỏng tạo nên. Mặc dù hiện tại cá nhân tôi đã thức tỉnh, nhưng ký ức vẫn chưa khôi phục hết, vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế thần thức trong tử phủ."
Bạch Thần thở dài một hơi rồi lại nói: "Cho nên tôi cũng không chắc chắn có khả năng mang em cùng quay về thế giới hiện thực, thậm chí đôi ta có thể phải bỏ mạng ở đây... Từ Trạch, em sợ không?"
Hắn là người đã từng chết một lần, còn sợ cái đếch gì!
Từ Trạch nghiêng đầu, hôn "chụt" một cái lên mặt của Bạch Thần, "Tôi chỉ là một người phàm trần, trước khi chết còn được ngủ với thần tiên ma quái, xem như không lỗ lắm."
Bạch Thần sắc mặt vốn dĩ đang còn hơi lo lắng âu sầu, nghe Từ Trạch nói như thế, biểu tình của y cũng trở nên thả lỏng. Y lật người một cái đè lên người Từ Trạch, miệng vui vẻ nói "Hình như tôi hơi thiệt thòi rồi, phải ngủ với em bao nhiêu lần mới có thể bù đắp đây", sau đó tay liền bắt đầu chui vào quần áo của Từ Trạch, sờ s0ạng khắp nơi.
Phía sau vẫn còn có chút sưng đau, (ngụy) Thần Sáng Thế Từ sợ hãi, vội vàng túm lấy cái tay đang nhéo nhéo đầu v* hắn, tìm một đề tài khác dời đi sự chú ý của y, hỏi "Hiện tại chúng ta đang đi đâu vậy?"
Bạch Thần hiển nhiên cũng biết trước đó y (lại) thao Từ Trạch rất tàn nhẫn, nên cũng chỉ đùa giỡn lưu manh, sờ sờ bóp bóp mấy cái trên người đối phương, sau đó lại quay về vẻ mặt nghiêm túc, giải thích tình huống hiện tại với hắn: "Đại khái khoảng một tiếng nữa chúng ta sẽ đến "Vùng đất ngủ say" ở nước B. Có vài vị trưởng lão đã tìm được hung thủ tập kích hội nghị ma cà rồng tối qua, muốn bắt hắn lại để báo thù."
Từ Trạch trong đầu lại hiện lên bóng lưng tiên phong đạo cốt [3] đáng lẽ ra nên không tồn tại kia, nói "Bọn họ muốn chết sao..."
Là người thực tế đứng đầu tộc ma cà rồng, Bạch Thần · nữ chính chuyển giới · hoàng tử Phạm Trác tán thành gật gật đầu, đáp: "Từ tình hình tối qua có thể thấy, bọn họ cho dù có vận dụng toàn lực lượng trong tộc truy bắt kẻ kia, e là cũng chỉ lấy trứng chọi đá. Tuy nhiên quan hệ của Nosferatu và Tremere rất tốt, hôm qua Tremere xảy ra chuyện, Nosferatu rất cố chấp muốn trả thù... Chỉ mong lát nữa chúng ta vẫn tới kịp cứu người."
Nếu đã nhắc đến hung thủ hôm qua một mình đồ sát cả hội nghị tộc ma cà rồng, Từ Trạch liền không nhịn được hỏi vị đang ngồi bên cạnh hắn: "Anh không cảm thấy, quần áo của gã hung thủ kia..."
"Cửu Thiên Kiếm tông." Bạch Thần dùng bốn chữ để chứng minh y hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu "độc giả trung thành".
(Ngụy) Thần Sáng Thế Từ thấy suy nghĩ của mình được chứng thực, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, "Nhưng mà... Đây cũng không phải là thế giới của tiểu thuyết《 Phá Thiên Ký 》。"
"Phải đi xem mới biết được." Bạch Thần cũng không thể hiểu được tại sao một người ở thế giới tiểu thuyết huyền huyễn phương Đông, lại chạy đến thế giới tiểu thuyết giả tưởng phương Tây mà bọn họ đang ở hiện tại, thế nhưng y vẫn biết rõ một điều: "Người này sợ là rất khó đối phó, về sau phải cẩn thận nhiều hơn."
"Ừm." Từ Trạch dựa vào lồ ng ngực y, gật đầu, "Mà cho dù gã có lợi hại đến đâu, tôi cũng không tin hai chúng ta, nam chính và nữ chính, không thể giải quyết được gã."
Thế là, còn chưa đầy nửa tiếng trước khi máy bay hạ cánh, người sáng tạo ra thế giới này và Từ đại thần đã cùng nhau giương cao flag một cáchtráng lệ. [4]
——————————————-
Chú thích
[1] Bản gốc 生在红旗下,长在春风里 (Sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong ngọn gió xuân): "Lá cờ đỏ" là chỉ quốc kỳ của Trung Quốc, còn "ngọn gió xuân" là chỉ Đảng cộng sản của Trung Quốc. Cả câu có nghĩa là sinh ra là một người Trung Quốc, lớn lên dưới sự dẫn dắt của Đảng cộng sản Trung Quốc.
[2] Tử phủ: Theo quan niệm Đạo giáo, tử phủ là nơi ở của các vị thần/tiên nhân.
[3] Tiên phong đạo cốt: Một câu thành ngữ dùng để chỉ một người có phong thái xuất chúng, mạnh mẽ.
[4] Flag ở đây có thể hiểu là dấu hiệu/chi tiết. Giống như mọi người vẫn hay truyền tai nhau "red flag" trong tình yêu là những dấu hiệu cảnh báo/nguy hiểm về một kẻ tồi tệ trong tình yêu vậy đó. Trong đoạn này mình nghĩ tác giả đang muốn nói đùa Từ Trạch và Bạch Thần đang lập nên "death flag".
"Death flag" là một dấu hiệu/chi tiết cảnh báo nhân vật sẽ sớm die. Ví dụ khi có chiến tranh, một người lính nói với bạn "Khi nào trở về tôi sẽ kết hôn" thì thường 90% là anh ta sẽ die sau câu nói đó. Câu nói của Từ Trạch cũng na ná "death flag" nên tác giả mới đùa vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT