Buổi chiều học xong hai tiết, các nam sinh lớp 2 khoa Sinh không theo bọn họ đi chơi khúc côn cầu trên băng.

Đây là môn thể thao đốt tiền, sinh viên đại học Bắc Kinh không giống sinh viên ngành nhiếp ảnh như Lâm Phong Trí, gia đình khá giả, bọn họ cũng chẳng biết chơi khúc côn cầu trên băng.

Lúc này Lâm Phong Trí mới nhớ ra mình chưa hỏi Yến Hạc Thanh có biết chơi trò này không, y và Cố Tinh Dã ngồi cuối lớp, Yến Hạc Thanh ngồi hàng đầu, y nhấc chân muốn đi tới nhưng bị Cố Tinh Dã kéo lại.

"Cậu ấy không biết đâu." Cố Tinh Dã nhìn bóng lưng gầy gò thẳng tắp của Yến Hạc Thanh.

Lâm Phong Trí đúng là không có đầu óc, thảo nào anh em sinh đôi mà chẳng thân thiết gì. Cứ nhìn điều kiện của Yến Hạc Thanh là biết cậu không rành chơi khúc côn cầu trên băng, hôm nay đi là để dạy cậu, nhân tiện sau này hẹn ra chơi chung.

Lâm Phong Trí nghẹn họng, "Sao cậu không nói sớm, tớ rủ bạn học và đồng đội rồi, cậu cũng rủ bạn theo nữa, anh ta không biết chơi thì làm sao bây giờ."

Chơi một trận khúc côn cầu trên băng phải có 12 người, ngay cả số người bọn họ rủ theo cũng chưa đủ mà phải tới sân băng tìm thêm.

Cố Tinh Dã cười, "Không sao đâu, chơi thôi mà."

Lâm Phong Trí ngồi im nhưng vẫn nguýt Cố Tinh Dã một cái, "Cậu có kiên nhẫn với anh tớ ghê nhỉ, hồi đó dạy tớ chơi khúc côn cầu trên băng còn khắt khe hơn huấn luyện viên nữa."

Cố Tinh Dã cười khẽ rồi đứng dậy nắm vai y, "Cậu ấy là anh cậu mà."

Lúc này Lâm Phong Trí mới chịu thôi, y hất tay Cố Tinh Dã ra rồi đi xuống bậc thang, tới hàng ghế đầu gọi Yến Hạc Thanh, "Đi thôi."

Yến Hạc Thanh thu dọn sách giáo khoa.

Cậu không biết chơi khúc côn cầu trên băng, trong nguyên tác cũng chỉ có một ký ức buồn nôn, sở dĩ không từ chối là vì tình yêu đích thực của Trình Giản chính là đồng đội khúc côn cầu trên băng của Lâm Phong Trí thời cấp ba.

Lâm Phong Trí rất mê khúc côn cầu trên băng, trước kia còn có ý định trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ là thể trạng y gầy không chịu nổi va chạm, sau mấy lần nằm viện đành từ bỏ ý định này, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ chơi.

Chơi cũng phải theo lối thi đấu chuyên nghiệp, hôm nay nhất định Lâm Phong Trí sẽ rủ thêm người, biết đâu sẽ gọi đồng đội thời cấp ba kia.

Yến Hạc Thanh không chắc lắm, nhưng hôm nay cậu cũng rảnh nên định tới đó tìm thêm cơ hội.

Tuyến thời gian thay đổi, chưa chắc Trình Giản sẽ không gặp tình yêu đích thực sớm hơn.

Yến Hạc Thanh xách ba lô đi.

Lâm Phong Trí và Cố Tinh Dã đi trước, Yến Hạc Thanh theo sau ra khỏi tòa nhà.

Một cơn gió thổi tới, trên mặt hơi ẩm ướt, Yến Hạc Thanh ngước mắt nhìn trời, sắp mưa rồi.

Quả nhiên vừa ra cổng trường thì trời đột ngột đổ mưa to, nhốt cả đám sinh viên dưới mái hiên trước cổng.

Mái hiên rộng cỡ bàn tay chật kín người, chỉ chốc lát sau Lâm Phong Trí đã bị đẩy tới bên cạnh Yến Hạc Thanh.

Trong mùi nước mưa thoang thoảng một hương thơm quen thuộc.

Nãy giờ cách xa Yến Hạc Thanh nên Lâm Phong Trí không ngửi thấy, giờ tới gần mới mơ hồ ngửi thấy mùi tuyết tùng.

Lâm Phong Trí lập tức quay đầu nhìn Yến Hạc Thanh, "Tối qua anh lại ở nhà bạn nữa à?"

Cố Tinh Dã đứng cạnh Lâm Phong Trí, nghe tiếng cũng ghé mắt nhìn sang.

Yến Hạc Thanh không biết trên người mình còn mùi tuyết tùng, nhưng Lâm Phong Trí vừa mở miệng thì cậu đã kịp phản ứng, ánh mắt thoáng dao động, lạnh nhạt nói: "Không phải."

Lâm Phong Trí không tin, "Ở thì ở, em không ép anh hỏi nhãn hiệu nữa đâu, em sẽ tự tìm."

Cố Tinh Dã chen vào, "Gì thế?"

Yến Hạc Thanh và Lâm Phong Trí đều phớt lờ hắn, Yến Hạc Thanh thản nhiên nói, "Người đó tặng anh một bộ nên không cần tới nhà nữa."

Lâm Phong Trí cảm thấy không đúng lắm, hiếm hoi lắm đầu óc mới nhanh nhạy được một lần, "Chẳng lẽ người bạn đối với anh rất tốt chính là người này sao?" Không phải nữ mà là nam à?

Yến Hạc Thanh vừa định trả lời thì trong túi rung lên.

Cậu lấy điện thoại ra, là Lục Lẫm, cậu ra hiệu cho Lâm Phong Trí chờ một lát rồi nghe máy.

"Không đem dù." Trong giọng nói của Lục Lẫm mang theo ý cười.

Yến Hạc Thanh lập tức hiểu ra nên đưa mắt nhìn về phía trước, tiếc là mưa to quá làm trời đất trắng xóa, cậu trả lời: "Anh đến rồi."

Hai người đều khẳng định.

Lục Lẫm lại cười, "Anh cách em không xa đâu. Em không thấy anh nhưng anh thấy em rõ lắm."

Tiếng mưa rơi và tiếng nói chuyện xung quanh Yến Hạc Thanh đều không nghe được, chỉ có tiếng tim đập càng lúc càng lớn của cậu.

Sau đó giọng Lục Lẫm lại vang lên bên tai, "Anh tới đón em nhé?"

Mưa to chỉ kéo dài mấy phút, chốc lát sau thì ngớt dần, từ mưa như trút nước biến thành mưa bụi rả rích, có sinh viên chạy vào màn mưa để tới ga tàu điện ngầm.

Thấy Yến Hạc Thanh cứ mãi nói chuyện điện thoại, Lâm Phong Trí quay sang bàn với Cố Tinh Dã, "Mưa không đón được taxi đâu, hay là gọi tài xế nhà tớ qua chở tụi mình nhé."

Cố Tinh Dã ậm ừ, khóe mắt lại quan sát Yến Hạc Thanh.

Hắn đang băn khoăn về người bạn của Yến Hạc Thanh mà Lâm Phong Trí vừa nhắc.

Đối với Yến Hạc Thanh rất tốt, cậu còn ngủ lại nhà bạn nữa sao?

Lục tiên sinh?

Lông mày Cố Tinh Dã vô thức nhíu lại.

Lúc này nhịp tim Yến Hạc Thanh đã dần ổn định lại, có thể nghe thấy những âm thanh khác.

Là giọng Lâm Phong Trí, "Vâng, cổng đại học Bắc Kinh, chú qua đón tụi cháu đi......"

Yến Hạc Thanh nhẹ giọng nói, "Dạ."

Cạch.

Trong ống nghe có tiếng mở cửa xe, cùng với tiếng mưa tí tách bỗng nhiên vang lên.

*

Con đường trước cổng đại học Bắc Kinh có hai hàng cây pháo đồng mấy chục năm tuổi.

Đang thời kỳ ra hoa, những chùm hoa pháo đồng cong cong màu tím rũ xuống thân cây to lớn, chỉ cao hơn người đi đường mấy centimet.

Sau cơn mưa tầm tã, hoa tím rơi xuống đất hòa lẫn với nước mưa tạo thành những vũng hoa mấp mô.

Lá cây được nước mưa gột rửa xanh biếc, mưa rơi tí tách xuống mặt dù trong suốt, một bóng người cao lớn mạnh mẽ xuất hiện trên con đường phủ đầy hoa rơi.

Lâm Phong Trí vừa định cúp máy thì con ngươi đột nhiên mở to, kinh ngạc, mừng rỡ, bối rối, nhìn thẳng tới phía trước.

Trong ống nghe có tiếng hỏi của tài xế nhưng điện thoại đã tuột khỏi tay Lâm Phong Trí rơi xuống đất.

Bộp một tiếng, Cố Tinh Dã kinh ngạc nhìn Lâm Phong Trí, "Sao ——"

"Chú Lục......" Khóe miệng Lâm Phong Trí phát ra một thanh âm mềm mại chưa từng có, tim đập dữ dội như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cả thế giới nhòe đi trong mắt y, chỉ còn lại Lục Lẫm mặc áo khoác dài màu đen, cầm một chiếc ô trong suốt đi về phía y.

Lục Lẫm tới đón y sao?

Đúng rồi!

Chắc chắn là vậy rồi!

Ngoài y ra Lục Lẫm còn có thể tới đón ai nữa chứ!

Niềm hạnh phúc tột độ bao trùm lấy Lâm Phong Trí, móng tay y ghim sâu vào thịt mềm, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được, vội vã bước ra màn mưa đón Lục Lẫm.

Cố Tinh Dã nghe y gọi chú Lục thì chợt hiểu ra tại sao mình thấy Lục Lẫm khá quen mắt.

Lục Lẫm, chú Lục Mục Trì, nhân vật lừng danh một thời ở đại học Bắc Kinh.

Cố Tinh Dã lập tức nhìn sang Yến Hạc Thanh.

Cùng lúc đó, Lâm Phong Trí chạy vội đến trước mặt Lục Lẫm, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, y mở miệng ra, giọng nói run rẩy, "Chú——"

Im bặt.

Nụ cười của Lâm Phong Trí đông cứng trên môi.

Cổ y chậm chạp xoay theo Lục Lẫm như bị mắc kẹt.

Lục Lẫm che dù thản nhiên đi lướt qua y.

Lâm Phong Trí ngoái đầu lại ——

Bước chân Lục Lẫm dần tăng tốc, trong đôi mắt đen chỉ có mỗi Yến Hạc Thanh, càng đi nhanh hơn, khi Yến Hạc Thanh ra khỏi mái hiên thì anh tiến lên một bước rồi nghiêng dù che cho cậu quá nửa.

Trước mắt Lâm Phong Trí lập tức tối sầm.

Đen kịt, tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc, Lâm Phong Trí nghĩ thà mắt mình thật sự có vấn đề, thậm chí là mù còn hơn phải thừa nhận chú Lục của y đi về phía Yến Hạc Thanh......

——

Ánh mắt Cố Tinh Dã cũng tối đi.

Lục Lẫm cứ như không nhìn thấy hắn, hoặc là anh thật sự không hề thấy những người khác, đôi mắt mang theo ý cười nhìn thiếu niên trước mặt, đón lấy ba lô của cậu một cách tự nhiên, "Em mặc phong phanh vậy mà không lạnh à?"

Mùa xuân trời ấm lên nhưng vẫn còn hơi lạnh, Yến Hạc Thanh lại chỉ mặc áo khoác mỏng.

Nếu không phải đang ở cổng đại học Bắc Kinh thì Lục Lẫm rất muốn kéo cậu vào áo khoác mình ủ ấm một hồi.

Yến Hạc Thanh nhìn qua bả vai Lục Lẫm, cách đó không xa, Lâm Phong Trí đứng sững nhìn họ, cậu thu mắt lại rồi tiến lên một bước, Lục Lẫm cũng nghiêng dù theo, hai người đứng đối diện nhau qua cán dù.

Yến Hạc Thanh khẽ lắc đầu, "Không ạ. Anh đến lúc nào vậy?"

"Lúc em đi ra với bạn học." Lục Lẫm mỉm cười, "Có hoạt động gì à?"

Yến Hạc Thanh gật đầu, "Họ rủ em đi chơi khúc côn cầu trên băng."

Lúc này Lục Lẫm mới nhìn Cố Tinh Dã, "Thêm một người không sao chứ?"

Rõ ràng anh đang nói mình, Cố Tinh Dã tiến lên, hắn biết Lục Lẫm quyền thế ngập trời, nhưng chính vì vậy hắn càng có hứng thú hơn, Cố Tinh Dã tươi cười, "Anh chịu tham gia là vinh hạnh của tụi em mà."

Lúc này mưa đã tạnh, Yến Hạc Thanh nói với Lục Lẫm một tiếng rồi ra khỏi dù, đi tới chỗ Lâm Phong Trí.

Cậu bình thản nói với Lâm Phong Trí: "Đó là Lục Lẫm bạn anh, anh ấy chơi khúc côn cầu trên băng với tụi mình không sao chứ?"

Lâm Phong Trí hoàn toàn không thể suy nghĩ được nữa, hồi lâu sau mới khàn khàn nói, "Chú ấy...... chính là người bạn đối với anh rất tốt sao?"

Thảo nào mùi tuyết tùng giống hệt nhau.

Thì ra người đàn ông kia chính là Lục Lẫm......

Yến Hạc Thanh đến nhà Lục Lẫm ngủ lại...... Bọn họ......

Móng tay bóng loáng của Lâm Phong Trí đâm rách lòng bàn tay, cơn đau ập tới nhưng ngay cả khóc y cũng khóc không nổi.

Y không muốn Lục Lẫm thích người khác, càng không muốn Lục Lẫm thích Yến Hạc Thanh!

Rốt cuộc Lâm Phong Trí cũng nhúc nhích, y tiến lên chụp lấy cánh tay Yến Hạc Thanh, mười ngón tay run lẩy bẩy, nhìn Yến Hạc Thanh với vẻ cầu khẩn, "Anh......"

Y lắc đầu nguầy nguậy, hy vọng Yến Hạc Thanh sẽ phủ định.

Yến Hạc Thanh chỉ ngờ vực nhìn y, "Đúng vậy, mà sao?" Bỗng nhiên cậu nghĩ đến chuyện gì, đảo mắt một vòng rồi hỏi nhỏ, "Anh và anh ấy không phải bạn bình thường đâu, nói cho anh ấy biết quan hệ của tụi mình cũng đâu có sao nhỉ?"

"......" Sắc đỏ cuối cùng trên mặt Lâm Phong Trí biến mất sạch, y thở dồn dập, móng tay ghim vào áo khoác Yến Hạc Thanh.

Không phải bạn bình thường......

Trong đầu y chỉ có mấy chữ này, y muốn hỏi không phải bạn bình thường thì là bạn gì? Bạn thân? Hay là...... bạn trai?

Lâm Phong Trí không dám hỏi.

Y sợ phải nghe câu trả lời.

Trước mắt y lại hiện ra hình ảnh Lục Lẫm đi nhanh đến trước mặt Yến Hạc Thanh, bước chân tăng tốc, nghiêng dù che cho cậu.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên y thấy Lục Lẫm quan tâm một người đến mức này, cứ như người kia là bảo bối của anh vậy.

Lâm Phong Trí điên cuồng lắc đầu, y lùi lại một bước, ánh mắt nhìn trừng trừng Yến Hạc Thanh.

Không thể nào! Tuyệt đối không phải! Lục Lẫm không thích Yến Hạc Thanh đâu, bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới! Nhất định là y hiểu lầm rồi.

Chẳng phải Lục thị trao học bổng cho nhân tài ở các trường đại học sao? Yến Hạc Thanh đạt thành tích xuất sắc nên được Lục Lẫm đánh giá cao, muốn mời Yến Hạc Thanh đến Lục thị làm việc sau khi tốt nghiệp thôi!

Yến Hạc Thanh tỏ vẻ khó hiểu, "Trí Trí?"

"Không cần anh, để em tự tới!" Lâm Phong Trí đột nhiên rít lên the thé như móng tay cào trên bảng đen, "Em biết chú ấy lâu lắm rồi, chú ấy là chú của Lục Mục Trì mà!"

Nói xong Lâm Phong Trí đi sượt qua vai Yến Hạc Thanh để tới chỗ Lục Lẫm, trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Chú Lục......"

Yến Hạc Thanh phủi tay áo rồi kéo Lâm Phong Trí lại, giọng nói hết sức trong trẻo.

"Đừng gọi chú, anh ấy là bạn trai anh, thứ bậc khác rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play