Hồi bé, có một thời gian truyện tranh rất thịnh hành trong lớp.
Chuyền tay nhau đọc, nhưng chưa đến lượt Yến Hạc Thanh thì đã bị giáo viên tịch thu.
Đến kỳ nghỉ mới trả lại cho bạn học kia, nhưng sau kỳ nghỉ trong lớp bắt đầu theo đuổi thần tượng, siêu sao bóng rổ, siêu sao điện ảnh, chẳng còn ai nhắc tới truyện tranh nữa.
Sau này Yến Phong lớn, Yến Hạc Thanh dọn phòng nó lôi ra mấy quyển truyện tranh, mới lật xem vài trang thì bị Triệu Huệ Lâm bắt gặp rồi mắng té tát cả buổi sáng.
Mắng cậu không lo học hành mà dụ Yến Phong xài tiền bậy bạ, mua sách vớ vẩn cho mình đọc ké.
Lần đó Yến Hạc Thanh bị mắng một trận, còn ăn mấy bạt tai.
Lần chân chính được đọc truyện tranh là ở vựa ve chai, truyện tranh dạng bỏ túi xuất bản từ nhiều năm trước, gáy sách đã bung chỉ, nhưng Yến Hạc Thanh vẫn nhớ rõ đó là một buổi chiều rất đẹp.
Ánh nắng rực rỡ mà không gắt, chiếu vào mặt rất dễ chịu, sau vựa ve chai lốp xe chất từng đống, có thể chui vào đó ngồi.
Cậu ngồi trong một cái lốp xe, ánh nắng trên đầu bị che đi quá nửa.
Không ai bắt cậu nấu cơm, không ai bắt cậu lau nhà, cũng chẳng ai sai cậu đi mua rượu.
Vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy, thỉnh thoảng còn có gió thổi qua.
Cậu không nhớ rõ nội dung truyện, chỉ nhớ vệt nắng rọi xuống những hình vẽ đen trắng.
Yến Hạc Thanh yên lặng lật truyện tranh.
Có thể nhìn ra đây không phải sách mới nhưng được chủ nhân giữ rất kỹ, không có lấy một vết nhăn.
Trên bàn trà đặt một đĩa dứa hồng, còn có khối pha lê lập phương, ánh đèn đủ màu rực rỡ chiếu vào bức tường đối diện.
Tựa như trở lại hôm đó, lốp xe chất đầy, ánh nắng tĩnh lặng.
Phiếu giao hàng không có tên người gửi và số điện thoại.
Yến Hạc Thanh chẳng làm gì cả mà yên lặng nhận món quà này.
Điều bất ngờ là mấy ngày tiếp theo Lâm Phong Trí không còn liên lạc với cậu, cũng chẳng đăng bài lên vòng bạn bè nữa.
Đảo mắt đã đến mùng tám, cục quản lý phương tiện đi làm lại.
Yến Hạc Thanh đem theo giấy tờ —— Thẻ căn cước, một tấm ảnh thẻ và giấy khám sức khỏe hợp lệ hồi nhập học năm nhất, cậu là người đầu tiên đến quầy đăng ký.
Điền vào đơn xin cấp bằng lái rồi nộp giấy tờ, hồ sơ được xét duyệt rất nhanh, hẹn năm ngày sau sẽ thi vòng một.
Đăng ký xong ra khỏi cục quản lý phương tiện, có người tới đưa danh thiếp quảng cáo, "Tự thi hả? Giáo viên dạy lái xe ba mươi năm kinh nghiệm, có sẵn xe tập lái, thu phí theo giờ, học vừa nhanh vừa rẻ nữa."
Yến Hạc Thanh đang định cầm thì túi rung lên.
Có người gọi.
Lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện tên Lục Lẫm.
Yến Hạc Thanh đi tới một chỗ yên tĩnh nghe máy, "Lục Lẫm?"
Cùng lúc đó, trụ sở Lục thị vừa kết thúc cuộc họp đầu tiên sau Tết, các nhân viên Lục thị thì thầm trò chuyện trong thang máy.
"Hôm nay Lục tổng cho tan họp sớm ghê!"
"Tôi có bấm giây mà, ngoại trừ mấy cuộc họp đặc biệt thì Lục tổng luôn kết thúc sau đúng hai mươi phút, một giây cũng không thiếu, tôi còn nghi anh ấy mắc chứng OCD nữa kìa."
——
Cả phòng họp rộng thênh thang chỉ còn mình Lục Lẫm.
Nghe giọng Yến Hạc Thanh, Lục Lẫm đặt bút máy xuống, "Đăng ký xong rồi à?"
Yến Hạc Thanh ngẩn ra một giây, sau đó nhớ lại lần trước Lục Lẫm đã nhận điện thoại của đại lý xe giùm mình.
Cậu đáp: "Dạ, vừa ra khỏi cục quản lý phương tiện."
"Cậu giúp tôi một việc nhé, thi vòng hai vòng ba tôi sẽ đi theo hướng dẫn cậu. Cho cậu sân tập lái giống sân thi vòng hai nữa."
Thi vòng hai sẽ đo đạc khoảng cách, vốn dĩ Yến Hạc Thanh định kẻ vạch trên bãi đất trống, giờ Lục Lẫm chủ động đề nghị nên cậu chẳng có lý do gì để từ chối, "Dạ."
Giọng Lục Lẫm đều đều, hầu như chẳng ai nghe ra cảm xúc trong lời nói của anh, "Cậu vẫn chưa hỏi giúp chuyện gì mà."
"Miễn là tôi có thể giúp được." Yến Hạc Thanh sốt sắng trả lời, "Anh đã nhờ thì tôi nhất định sẽ cố hết sức."
Lục Lẫm cũng không nói là nhờ việc gì, "Thi lý thuyết xong gọi cho tôi nhé."
Hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện hôm qua.
Cúp máy, Yến Hạc Thanh nhìn thấy phía đối diện có bãi xe đạp công cộng.
Sau Tết đi làm, đường lại bắt đầu kẹt xe.
Cậu đổi ý, không đến trạm xe buýt mà băng qua đường tới bãi xe đạp công cộng.
Chẳng biết có phải lúc nhỏ cha mẹ từng dạy cậu hay không mà hồi cấp hai mới lên xe đạp lần đầu tiên đã biết chạy.
Lấy điện thoại quét mã QR, đúng lúc này Wechat chợt hiện ra một lời mời kết bạn.
Yến Hạc Thanh ấn mở.
Ảnh đại diện là bầu trời xanh, tên là [ Dương Nhữ Thành.]
Yến Hạc Thanh biết cái tên này.
Phó khoa Sinh của đại học Bắc Kinh, cũng là giáo viên hướng dẫn của cậu sau này.
Yến Hạc Thanh chấp nhận lời mời kết bạn, chưa kịp gõ chữ chào hỏi thì Dương Nhữ Thành đã kéo cậu vào một nhóm chat.
【 Lớp 2 Khoa Sinh học khóa 20xx 】
Yến Hạc Thanh vừa vào, [ Lão Dương ] @ tất cả thành viên: Bạn học mới Yến Hạc Thanh đã vào nhóm! Vỗ tay, hoan nghênh, tung hoa!
[ Lý Hân Vũ ]: Vỗ tay!
[ Tưởng Đào ]: Hoan nghênh!
[ Vương Giang ]: Tung hoa!
Một hàng dài toàn copy paste.
Yên tĩnh một hồi, [ Lão Dương ] @ [ Cố Tinh Dã ]: Đâu rồi?
Cố Tinh Dã đang ở phòng thí nghiệm, khi đọc tin nhắn Wechat thì đã gần nửa đêm.
Hắn ra khỏi phòng thí nghiệm rồi rửa tay sạch sẽ, lấy trong ba lô ra một cái bánh mì, cắn rách miệng túi, vừa nhai vừa trả lời tin nhắn.
Hắn không copy mà gõ chữ: Chào mừng bạn học mới.
Dừng một lát, phía sau tag thêm [ Yến Hạc Thanh ].
Hắn vẫn còn nhớ biểu hiện khác thường của Lâm Phong Trí lần trước, cái tên Yến Hạc Thanh này cũng không phổ biến, huống chi còn ở chung một thành phố.
Yến Hạc Thanh đứng dựa tường 15 phút, mồ hôi trên mặt và cổ nhiều hơn mấy lần trước, cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc ra thì thấy Cố Tinh Dã tag mình.
Tắt máy sưởi lên giường, Yến Hạc Thanh trả lời hai chữ.
Cũng như trả lời các bạn học khác.
[ Cảm ơn.]
Cố Tinh Dã xuất hiện làm nhóm chat đang im lìm lập tức náo loạn.
Nhìn tên hầu hết là nữ sinh, lớp 2 khoa Sinh tính cả Yến Hạc Thanh chuyển ngành cũng chỉ có 42 người, nữ sinh lại càng hiếm, chỉ có sáu người.
Hiện giờ 2 người đang offline, 4 người còn lại đều online.
[ Lý Hân Vũ ]: Trễ lắm rồi mà! Cố Tinh Dã cậu lại ngâm mình trong phòng thí nghiệm nữa hả!
[ Lưu Mẫn Mẫn ]: Cố Tinh Dã cậu trâu bò quá nha! Lại có bài được đăng lên CE cho xem!
[ Tôn Dĩnh Tư ]: Năm nay qua Tết Nguyên Tiêu là khai giảng đúng không?
[ Chu Uẩn ]:...... Lắm cú đêm quá vậy......
Cố Tinh Dã rất đẹp trai, trên diễn đàn đại học Bắc Kinh từng mở cuộc bỏ phiếu ẩn danh để bình chọn hotboy của khoa, hắn bỏ xa hạng nhì hơn 800 phiếu, trở thành hotboy khoa Sinh học.
Mấy nam sinh khác cà khịa ——
[ Chậc chậc, đúng là chỉ có hotboy mới khơi dậy bầu không khí trong nhóm thôi. Tụi mình nói đâu ai thèm để ý.]
Lúc này hai nữ sinh còn lại đột nhiên online.
[ Chu Vô Ưu ]: Yến Hạc Thanh??! Yến Hạc Thanh ở khoa Công nghệ phần mềm ấy hả?
[ Triển Phinh Đình]: Áu áu áu, hotboy khoa Công nghệ phần mềm chuyển sang lớp chúng ta rồi sao!
Trong cuộc bình chọn hotboy khoa Công nghệ phần mềm, Yến Hạc Thanh bỏ xa Phó Hà Lãng 1500 phiếu.
Yến Hạc Thanh không quan tâm mấy chuyện này, cậu trả lời cảm ơn rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Từ sau đêm đó, Yến Hạc Thanh không vào nhóm chat của lớp nữa.
Có lẽ Lục Mục Trì bị Lục Xương Thành dạy dỗ nên không còn đến tìm cậu, Lâm Phong Trí cũng biến mất tăm.
Học xong lý thuyết lái xe, Yến Hạc Thanh lại trở về cuộc sống đơn điệu trước kia.
Ở nhà học bài và đến viện mồ côi làm tình nguyện viên.
Cứ thế đến ngày thi vòng một, thi xong có kết quả ngay, 100 điểm.
Mười ngày sau sẽ thi vòng hai.
Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, viện mồ côi sẽ tham gia lễ khai trương công viên trò chơi của Lục thị.
Yến Hạc Thanh không gọi cho Lục Lẫm, ngày mai gặp anh sẽ nói luôn.
Sắp được đi công viên trò chơi nên lũ trẻ ở viện mồ côi hết sức phấn khích, bảy giờ sáng hôm sau Yến Hạc Thanh đến viện mồ côi, bọn trẻ đã ăn mặc chỉnh tề, đeo ba lô xếp hàng lên xe buýt.
Trên thân xe có logo đơn giản của Lục thị, tổng cộng 6 chiếc.
Yến Hạc Thanh lên lầu năm.
Lục thị có tặng xe lăn nên lần này ngoại trừ những đứa trẻ cá biệt không thích hợp ra ngoài, tất cả các em khác đều được đi.
Trời còn chưa sáng mà lũ trẻ bị liệt trên lầu năm đã thay quần áo rồi háo hức chờ đợi.
Nhân viên ở viện mồ côi toàn người trung niên và người già nên Yến Hạc Thanh nhận nhiệm vụ cõng chúng xuống lầu.
Yến Hạc Thanh vừa lên lầu năm thì mấy nhân viên Lục thị cõng lũ trẻ ra khỏi ký túc xá.
Trợ lý đứng ở hành lang đôn đốc, thoáng thấy Yến Hạc Thanh, hắn bước nhanh tới đón với khuôn mặt tươi cười, "Bạn học Yến đến rồi."
Yến Hạc Thanh lập tức hiểu ra.
Dù có làm từ thiện cũng không thể nào tỉ mỉ như vậy, chính Lục Lẫm đã cử người đến giúp cậu.
Bỗng nhiên trong ký túc xá nữ phía trước vọng ra tiếng khóc, Yến Hạc Thanh và trợ lý cùng chạy vào, một nhân viên nam luống cuống đứng tại chỗ, trên giường bên cạnh là một bé gái bị dọa khóc.
Nhân viên nam sốt ruột đến nỗi cà lăm, "Tôi còn chưa đụng mà nó đã khóc rồi......"
Trợ lý biến sắc, hắn cũng định tìm nhân viên nữ đến giúp nhưng cõng trẻ em bị liệt từ lầu năm xuống quá khó đối với phụ nữ, hắn áy náy nói: "Đều tại tôi suy xét không chu toàn, lẽ ra phải tìm mấy nhân viên nữ mới đúng."
Yến Hạc Thanh đi tới cạnh giường, ngồi xuống nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Nhung, sao vậy em?"
Tiểu Nhung thấy Yến Hạc Thanh thì ngượng ngùng lí nhí.
Bé rất ít khi gặp người, huống chi còn là một người đàn ông lạ mặt, bé chưa quen nên chống cự theo bản năng, sợ quá òa khóc.
"Em không cố ý đâu anh Yến......" Tiểu Nhung cắn môi.
Hiểu ra cớ sự, Yến Hạc Thanh ngước mắt lên nói: "Không sao, để tôi cõng cho."
Cậu nhanh nhẹn cõng bé gái lên lưng rồi đi ra khỏi phòng.
Trợ lý chẳng chút do dự nhắn tin cho Lục Lẫm thuật lại chuyện vừa xảy ra.
Mấy phút sau Lục Lẫm trả lời.
"Lắp thang máy đi."
Trợ lý trả lời Lục Lẫm rồi lập tức gọi cho công ty thang máy.
Yến Hạc Thanh chậm chạp đi xuống cầu thang.
Tiểu Nhung không nhẹ, cộng thêm áo mùa đông rất dày nên cõng bé xuống lầu hơi mệt.
"Anh Yến." Tiểu Nhung nằm trên vai cậu, đột nhiên hỏi, "Bác lần trước tặng pha lê lập phương cho tụi em không tới sao ạ?"
Thật ra Lục Lẫm chỉ mới ba mươi nhưng mặt anh quá nghiêm, hơn nữa mọi người còn nghe lời anh răm rắp khiến lũ trẻ ít giao tiếp này cảm thấy e ngại, khác với Yến Hạc Thanh thường xuyên tiếp xúc, chúng vừa sợ vừa nể Lục Lẫm.
Trong lòng Tiểu Nhung, đàn ông vừa giỏi vừa tốt đều gọi là bác, đây cũng là một cách xưng hô thân mật, giống như bác viện trưởng và bác chủ nhiệm vậy.
Hàng mi dài chớp nhẹ, đáy mắt Yến Hạc Thanh hiện lên ý cười. "Bác ấy đang ở công viên trò chơi chờ các em đó."
Tiểu Nhung chớp mắt, "À à, em có nghe chú đeo kính nói chính bác ấy đã mời tụi em đến công viên trò chơi! Công viên trò chơi có đu quay vừa to vừa đẹp, ngồi trên đó sẽ thấy được những nơi rất cao rất xa, anh Yến đã bao giờ ngồi chưa?"
"Chưa."
"À." Tiểu Nhung mím môi rồi lại cười hì hì nói, "Vậy hôm nay anh cũng được ngồi rồi!"
Yến Hạc Thanh nhẹ giọng đáp, "Ừ."
Đám trẻ cuối cùng trên lầu năm lên xe, dì Trương chạy tới, mặt mũi đầm đìa mồ hôi, "Tiểu Yến cháu đi theo xe này đi, đến công viên trò chơi tập hợp nhé, trời ạ, hôm nay nhiều nhân viên về hưu cũng tới nên dì phải lo cho bọn họ, thật đúng là, phúc lợi gì cũng muốn hưởng ké hết......"
Yến Hạc Thanh đáp ứng rồi lên xe đếm số người, thấy đông đủ thì lập tức lên đường.
Công viên trò chơi nằm ở ngoại ô, đi xe mất hai tiếng rưỡi.
Ngày đầu tiên khai trương, công viên trò chơi từ chối mọi phương tiện truyền thông, thậm chí còn chẳng quảng bá gì trên mạng.
Chỉ có những người mê công viên trò chơi mới hỏi thăm tin tức trên siêu thoại.
Xe buýt nối đuôi nhau tiến vào sân chơi thần tiên.
Ngoài viện mồ côi Rainbow Bridge còn có các viện mồ côi đến từ khắp cả nước, họ được máy bay riêng của Lục thị đón tới, tối qua ở trong khách sạn chủ đề sân chơi.
Ngồi trên xe Yến Hạc Thanh thấy được cổng chào, trên cổng khắc đủ hình động vật đáng yêu, nhìn hết sức sống động.
Xe buýt chậm chạp tiến lên trong dòng xe cộ đông đúc, khắp công viên vang lên tiếng nhạc vui tươi, lũ trẻ không ngồi yên được nữa mà bám vào cửa xe, tò mò nhìn thế giới mơ mộng hoàn toàn khác biệt bên ngoài.
Công viên trò chơi hệt như một không gian khác, chỉ có niềm vui mà thôi.
Chẳng bao lâu sau, xe buýt tiến vào công viên trò chơi rồi dừng lại ở chỗ đậu xe được kẻ tạm thời.
Ngoại trừ xe điện trong công viên, những loại xe khác, kể cả xe nhân viên đều bị cấm vào công viên trong giờ hoạt động, chỉ hôm nay mới đặc cách một lần cho xe chở trẻ em ở các viện mồ côi khắp cả nước.
Cửa xe buýt mở ra, có một con dốc thoai thoải dành cho xe lăn, Yến Hạc Thanh lần lượt bế từng đứa lên xe lăn rồi đẩy xuống.
Tiểu Nhung là người cuối cùng.
Đẩy tới tập hợp với nhóm dì Trương, đi được mấy bước, Yến Hạc Thanh nhìn chéo về phía trước.
Bắc Kinh A1111.
Lục Lẫm đã đến.
Nhưng cả ngày Yến Hạc Thanh vẫn không thấy Lục Lẫm đâu.
Đến giờ ăn tối, chơi xong xe điện đụng, viện mồ côi Rainbow Bridge tập hợp đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Chủ đề của nhà hàng này là khu rừng động vật, mô phỏng rừng cây hết sức chân thực, một dòng suối nhỏ chảy róc rách, đàn cá đủ màu bơi lượn, mỗi bàn ăn bằng gỗ dài đến 20 mét.
Thực đơn được thiết kế riêng cho trẻ em —— Bánh mì thịt, Omurice, cánh gà đùi gà nướng, đồ ăn hình thú dễ thương, trái cây tươi.
Và bánh quẩy nhồi tôm sốt dứa.
Yến Hạc Thanh gọi một phần bánh quẩy nhồi tôm sốt dứa.
Cậu cúi đầu ăn, từ lúc vào nhà hàng, cậu cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn sang bên kia chiếc bàn dài, phát hiện là một người đã lớn tuổi.
Có lẽ là nhân viên cũ của viện mồ côi.
Yến Hạc Thanh lễ phép cúi đầu chào, người kia cũng cười với cậu.
Mấy phút sau, tiếng loa thông báo vang lên.
"Mọi người ăn xong chưa ạ? Hoạt động thả đèn trời sẽ bắt đầu sau nửa tiếng nữa, ăn xong mau trở lại quảng trường phía trước đu quay nhé, mau tới nhận đèn trời của mình đi nào! Viết điều ước lên đèn trời, nguyện vọng sẽ thành sự thật!"
Trong nhà hàng vang lên tiếng reo hò không ngớt, lũ trẻ chưa ăn xong đều vội vã tăng tốc.
Giờ Yến Hạc Thanh mới biết còn có hoạt động thả đèn trời.
Chờ Tiểu Nhung ăn xong Omurice, cậu đẩy bé hòa theo dòng người tiến về quảng trường.
Gần tám giờ, bầu trời tối đen, đèn đường trong công viên đều bật sáng.
Cứ cách vài mét lại có một chiếc máy liên tục thổi ra bong bóng từ ban ngày đến tận bây giờ, với nhiệt độ hôm nay bong bóng ập vào mặt hơi lạnh nhưng chẳng ai quan tâm, còn chụp lấy đám bong bóng đủ màu trong không khí.
Ở các khu tham quan khác nhau, bài hát phát trên loa sẽ thay đổi tùy theo chủ đề.
Sắp đến quảng trường, từ xa bất ngờ vọng lại một bài hát trong không khí rộn ràng.
[There once was ship that put to sea
The name of the ship was the Billy O' Tea]
......
Là bài hát lần trước Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm nghe chung ở quán nhỏ trong khu phố ăn uống đại học Bắc Kinh dưới cơn mưa.
Lũ trẻ không hiểu ca từ, chỉ cảm thấy giai điệu vô cùng vui tươi.
Tiểu Nhung còn hào hứng huơ tay múa chân.
Hôm nay bé vui đến nỗi quên hết ưu sầu, ngày xưa mỗi lần đụng vào chân bé luôn cúi đầu lặng im, còn hôm nay mắt bé cong cong như vầng trăng khuyết đáng yêu.
Mỗi đứa trẻ có một chiếc đèn trời nhỏ, Yến Hạc Thanh lấy giùm Tiểu Nhung rồi đưa cho bé một cây bút mực đã mở nắp, "Viết điều ước đi, có chữ nào không biết thì hỏi anh."
Tiểu Nhung vui vẻ nhận lấy rồi nhìn chằm chằm ánh nến bên trong, tì cằm lên đầu bút suy nghĩ điều ước của mình.
Một lát sau, ngòi bút hạ xuống phát ra tiếng sàn sạt rồi đột ngột dừng lại.
Tiểu Nhung ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Yến Hạc Thanh với vẻ thắc mắc, "Anh Yến, đèn trời của anh đâu ạ?"
Yến Hạc Thanh giải thích, "Anh không ——"
"Đây." Một chiếc đèn trời lớn xuất hiện trước mắt Yến Hạc Thanh.
Ánh nến rọi xuống, cậu hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt Lục Lẫm.
Cùng với vô số đèn trời từ từ bay lên sau lưng anh, lung linh khắp trời.
Một giây sau, cậu nhận lấy, "Cho tôi thì anh lấy gì thả?"
"Thả rồi." Lục Lẫm gỡ bút máy trên túi áo, mở nắp ra rồi đưa cho Yến Hạc Thanh, ngòi bút hướng về phía mình, "Viết điều ước đi."
Yến Hạc Thanh đã từng ước rất nhiều lần.
Nhưng điều ước đơn giản nhất là mẹ xuất hiện trong giấc mơ của mình cũng chưa bao giờ thành sự thật.
"Chưa thử sao biết được." Dường như Lục Lẫm đọc được ý nghĩ của cậu nên nhét bút vào tay cậu, lòng bàn tay ấm áp ngắn ngủi chạm nhau, "Biết đâu lần này sẽ thành sự thật thì sao."
Đầu ngón tay chạm vào thân bút, Tiểu Nhung cũng kéo góc áo Yến Hạc Thanh rồi nở nụ cười ngây thơ, "Anh Yến, tụi mình cùng ước nha!"
Yến Hạc Thanh cúi đầu nhìn chụp đèn bị ánh nến nhuộm thành màu vàng rực, cậu cầm bút nắn nót viết mấy chữ.
[ Nhìn thấy mặt trời mọc ngày 4 tháng 3 năm 20xx.]
Cậu không che lại nên Lục Lẫm thấy được.
Năm 20xx, hai năm sau.
Điều ước của Yến Hạc Thanh là hai năm sau được nhìn thấy mặt trời mọc.
Đáy mắt Lục Lẫm dâng lên một cảm xúc khó tả, anh nhìn Yến Hạc Thanh thật sâu, nhìn cậu chăm chú thả chiếc đèn trời kia.
Mười phút trước.
Trên đường đi Lục Lẫm vô tình gặp dì Trương, đi chung với bà là các nhân viên cũ ở viện mồ côi.
Nhân viên cũ biết Lục Lẫm chính là nhà tài trợ phúc lợi lần này, nhìn bộ vest có giá trị không nhỏ của anh cũng đủ biết là ông chủ siêu giàu!
Ở nhà hàng nhận ra Yến Hạc Thanh làm bà nhớ lại chuyện xưa, "Ấy, chẳng lẽ anh là ông chủ hồi đó muốn nhận nuôi Yến Hạc Thanh sao? À mà không giống, anh đâu có già như vậy......"
Lục Lẫm dừng bước.
Nhân viên cũ xuýt xoa luôn miệng, "Yến Hạc Thanh đẹp thật đấy, hồi bé thì xinh xắn, lớn lên thì đẹp trai, tôi chưa từng thấy đứa nhỏ nào đẹp đến vậy, mười mấy năm rồi mà tôi vừa thấy nó là nhận ra ngay!"
"Tiếc là số nó khổ quá, cha mẹ chết cháy, cả nhà bị thiêu rụi, nó và em trai cùng vào viện mồ côi......"
"Có một ông chủ cũng tốt bụng như anh muốn nhận nuôi nó, nhà giàu lắm, mở công ty lớn, nhưng nó lại trốn mất! Cuối cùng nhận nuôi em trai nó, ôi, số mệnh con người sao mà khác nhau quá......"
......
Cảm xúc trong đôi mắt đen dần dày lên.
Yến Hạc Thanh đột nhiên quay lại, thò tay vào túi lấy ra món đồ đã cất cả ngày hôm nay giơ lên trước mặt Lục Lẫm.
"Nhìn này."
Lúc này ánh mắt Lục Lẫm mới dời đi.
Ánh đèn chiếu vào ngón tay Yến Hạc Thanh, là đồng xu một tệ tỏa ánh bạc lấp lánh.
Được đun rất lâu, mang theo hương vị nước sôi để nguội.
Lục Lẫm chưa kịp cử động thì Yến Hạc Thanh đã nắm lấy tay phải của anh.
Đồng xu ấm áp rơi vào lòng bàn tay anh.
Giọng thiếu niên bị tiếng reo hò chung quanh át đi, nhưng từng chữ lại chạm vào tim Lục Lẫm hết sức rõ ràng.
"Đây là đồng xu may mắn tôi ăn trúng."
Mắt cậu cong cong, phản chiếu ánh đèn trời sau lưng, "Dì Trương nói nó sẽ liên tục đem lại may mắn cho năm mới."
"Giờ tôi tặng nó cho anh đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT