Yến Hạc Thanh vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi về giường ngủ.
Cậu đã đặt một chiếc xe đến chợ rau Tùng Tiên lúc 3:10 nên cài đồng hồ báo thức lúc 3 giờ, sớm hơn hai tiếng so với mọi ngày.
3 giờ chuông báo thức còn chưa reo mà Yến Hạc Thanh đã dậy.
Rửa mặt xong, đồng hồ báo thức mới reo.
Yến Hạc Thanh không nấu bữa sáng mà thay đồ ra cửa.
Xe đặt trước đến sớm, Yến Hạc Thanh cũng xuống lầu sớm nên lên đường sớm hơn mấy phút.
Tài xế thấy Yến Hạc Thanh không giống đi mua rau, càng không giống đi bán rau, vừa lái xe vừa bắt chuyện, "Mới sáng sớm mà em đã tới chợ đầu mối rồi hả?"
Yến Hạc Thanh lịch sự đáp, "Có việc ạ."
Tài xế giật mình, "À hiểu rồi, tới phụ nhà em buôn bán chứ gì." Hắn cảm thán, "Dậy sớm thật đấy, hiếu thảo ghê!"
Yến Hạc Thanh chỉ cười không đáp.
Chợ rau Tùng Tiên.
Nơi đầu bếp nhà họ Lục mua rau củ.
Mỗi bữa ăn của Lục Xương Thành phải có mười món, không được trùng lặp, trừ khi ông ta chỉ định món.
Rau củ chỉ ăn vài miếng mềm nhất, bình thường mua mấy cân rau chỉ ăn một hai lạng, thịt cũng vậy, xương sườn thượng hạng cũng chỉ chọn một hai khúc mềm nhất để nấu.
Còn phải là đồ tươi trong ngày.
Nhà họ Lục có vườn rau ở ngoại ô nhưng không đáp ứng được yêu cầu khắt khe của Lục Xương Thành, mỗi sáng bếp trưởng nhà họ Lục sẽ đích thân đến chợ rau Tùng Tiên mua nguyên liệu nấu ăn trong ngày.
Lục Xương Thành muốn mở tiệc, ít nhất hôm nay cũng phải giao mấy xe nguyên liệu cần thiết tới nhà họ Lục.
Sáng sớm trên đường rất ít xe cộ, tài xế lái nhanh nên đến chợ rau Tùng Tiên sớm hơn dự kiến 40 phút.
Trời còn tối mịt mà chợ rau Tùng Tiên đã vô cùng nhộn nhịp.
Hết xe này đến xe kia, rau củ tươi ngon từ khắp trời Nam đất Bắc được khiêng vào chợ.
Giờ này đến chợ rau đầu mối ngoài mấy tiệm mua về bán lẻ thì hầu hết là nhân viên thu mua rau củ cho các nhà hàng khách sạn.
Yến Hạc Thanh trả tiền xe, sau khi xuống xe thì không vào chợ mà đi tới khu phân phối bên cạnh.
Hầu hết rau củ đều do khu phân phối sắp xếp xe đi giao.
Quản lý chỗ này là một phụ nữ ngoài ba mươi, cô đứng trong quầy thu ngân soạn đơn hàng.
"Chào chị."
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Người phụ nữ ngẩng đầu thấy một thiếu niên đang mỉm cười. Cô kinh ngạc hỏi: "Gì vậy em?"
"Có tuyển cộng tác viên không ạ?" Yến Hạc Thanh lễ phép hỏi.
Tuyển thì có tuyển, ngày Tết rất thiếu người, trả lương gấp ba cũng chẳng ai làm, hôm qua cô còn phải đích thân đi theo xe để khiêng hàng, mệt mỏi gần chết, nhưng...
Người phụ nữ nhìn làn da láng mịn và dáng vẻ thư sinh của Yến Hạc Thanh.
Chắc là sinh viên rồi!
Có làm nổi công việc nặng nhọc này không?
Một thúng khoai tây một sọt cải thảo, nhẹ nhất cũng phải hơn năm chục ký.
Yến Hạc Thanh cười hiền, "Chị cứ cho em làm thử đi ạ, nếu không vừa ý thì em không lấy tiền đâu."
Dù sao cũng chẳng mất gì, người phụ nữ lập tức đáp ứng, "Được thôi."
Hai tiếng sau, người phụ nữ vô cùng hài lòng, đưa ra mức lương cho Yến Hạc Thanh, tính theo ngày, không bao cơm, một ngày trả gấp ba là 1000 tệ.
Điện thoại bàn reo lên.
Người phụ nữ nghe máy, sau đó để điện thoại xuống rồi gọi ba chiếc xe tải nhỏ, nói với Yến Hạc Thanh: "Tiểu Yến, em chưa ăn sáng đúng không? Em vào chợ rẽ trái, có mấy tiệm bán điểm tâm vừa ngon vừa rẻ, em tranh thủ ăn đi, lát nữa còn phải khiêng rau lên ba xe rồi theo vào thành phố dỡ hàng nữa đấy."
Cô cười nói thêm, "Mấy ngày nay chỉ bận mấy tiếng lúc sáng thôi, buổi trưa hầu như tiệm nào cũng đóng cửa. Đi xong chuyến này em khỏi quay lại đây mà về nhà đi, chị trả trước lương cho em luôn."
Nếu là người khác thì còn lâu cô mới yên tâm như vậy, phải dỡ hàng xong mới trả lương, nhưng với thiếu niên này thì cô hoàn toàn yên tâm.
Lãnh được lương, Yến Hạc Thanh lau mồ hôi rồi tới bồn nước rửa tay sạch sẽ, sau đó vào chợ tìm chỗ ăn sáng.
Một lồng bánh bao thịt hấp, một tô cháo hoa, tổng cộng 8 tệ.
Lúc này vừa đúng tám giờ.
Ăn sáng xong, Yến Hạc Thanh nhận được điện thoại của người phụ nữ, gọi cậu tới một cửa hàng khiêng rau lên xe.
Uống xong hớp cháo cuối cùng, Yến Hạc Thanh đứng dậy lên đường.
Rau cực kỳ tươi, tài xế xe tải nói giá rau này cao hơn vài tệ so với các cửa hàng gần đó, tài xế cũng phụ khiêng hàng nhưng chủ yếu là Yến Hạc Thanh, tài xế đứng trên xe đỡ còn cậu vác lên.
Bận rộn không ngừng nghỉ hai tiếng liền, ba xe rau củ quả, hải sản dê bò lợn được phân loại rồi khiêng lên.
Yến Hạc Thanh đi theo xe đầu tiên đến nhà họ Lục.
Cậu nhìn cây cối lướt qua cửa sổ, vào thành phố được một lúc, cậu quay sang hỏi tài xế, "Anh dừng xe chút xíu được không ạ? Em đi mua chai nước, mấy phút thôi."
Tài xế cũng khát nước, "Mua giùm anh lon Red Bull luôn nhé!"
Tấp xe vào lề.
Yến Hạc Thanh xuống xe, ven đường có cửa hàng kính mắt, cậu vào mua cặp kính sát tròng dùng một ngày rồi vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước và lon Red Bull.
Lục Lẫm cũng có mặt.
Để đề phòng, cậu phải cải trang chút xíu.
Quay lại xe, cậu đưa Red Bull cho tài xế, hắn định trả tiền nhưng cậu từ chối khéo, "Anh cho em đi nhờ xe miễn phí rồi còn gì."
Tài xế nhếch miệng cười, "Ầy chuyện nhỏ mà, tiện đường thôi." Hắn giật nắp khoen uống một hơi hết nửa lon rồi lái xe đi tiếp.
Đến cổng nhà họ Lục, bảo vệ gọi số nội bộ rồi mới mở cổng cho xe rau vào.
Tài xế xuýt xoa: "Nhà này giàu thật đấy, em biết ba xe đồ ăn này để nấu mấy bàn không? Mười bàn lận đó! Chưa kể hải sản cao cấp mua ở chỗ khác nữa."
"Biệt thự này chắc rộng gần bằng nửa cư xá nhà anh rồi, có hồ có vườn, lần trước anh đến giao hàng còn tưởng vào nhầm công viên nữa chứ!"
Vào bằng cổng sau, đi ngang qua cổng trước, Yến Hạc Thanh nhìn ra cửa xe.
Bề ngoài không hề phô trương mà giống như nhà giàu bình thường.
Cánh cổng khắc hoa ở sân sau đã mở sẵn, xe hàng chạy vào, đi thêm một đoạn ngắn, phía trước chính là biệt thự.
Lần đầu đeo nên cậu không quen lắm, mắt có cảm giác cộm rất rõ, sau mấy giây thích ứng, cậu đeo khẩu trang rồi xuống xe dỡ rau xuống.
Bếp trưởng thấy công nhân này chủ động đeo khẩu trang khi dỡ rau thì hết sức hài lòng.
Sau khi nhận rau phải rửa sạch sẽ, nhưng lần trước bà thấy một công nhân liên tục ho vào rau trong lúc khuân vác, khoan nói tới Lục Xương Thành khó tính, ngay cả bà cũng không thể chấp nhận nổi loại rau này.
Mặc dù rau rất nặng nhưng dỡ xuống vẫn dễ hơn nhiều so với vác lên, tài xế cũng vui vẻ phụ một tay, chỉ một tiếng sau đã dỡ xong ba xe nguyên liệu nấu ăn.
Ở lối vào bếp có một chiếc bàn dài được kê tạm thời, đồng phục đầu bếp mới tinh, mũ đầu bếp và mấy hộp khẩu trang nằm rải rác.
Trong lúc vác rau vào bếp, Yến Hạc Thanh đã quan sát kỹ tình hình.
Hôm nay đãi tiệc nên bếp trưởng thuê người ngoài vào làm, trong bếp hết sức đông đúc, người lạ cũng nhiều.
Cậu không đi với tài xế mà lấy một bộ đồ đầu bếp mặc vào rồi đội mũ lên, thay khẩu trang khác, bình tĩnh vào bếp làm việc.
Cậu thái thịt cắt rau rất chuyên nghiệp nên không bị ai để ý.
Sau bếp khí thế ngất trời.
Yến Hạc Thanh nhặt cải ngọt, trong đầu sắp xếp nội dung khổng lồ của nguyên tác.
Đối tượng đính hôn với Lục Mục Trì là đại tiểu thư Tề Tuyết Hồng của tập đoàn Tề thị.
Lục Mục Trì là chó đội lốt người nhưng trong truyện khá nhiều người thích hắn, Tề Tuyết Hồng là một trong số đó.
Sau khi biết Lục Mục Trì thích nam, cô vẫn chủ động tiếp cận hắn với hy vọng có thể làm hắn rung động bằng tình cảm chân thành của mình, còn ra sức giúp Lục Mục Trì phát triển công ty.
Từ đó sự nghiệp Lục Mục Trì lên như diều gặp gió.
Được Lục Xương Thành an bài, Lục Mục Trì và Tề Tuyết Hồng tổ chức lễ đính hôn, nhưng trong ngày cưới hắn bỏ lại cô dâu trước mặt mọi người để ra sân bay níu kéo Lâm Phong Trí.
Mấy tiếng nữa, Lục Xương Thành sẽ tuyên bố chuyện đính hôn của Lục Mục Trì và Tề Tuyết Hồng.
Theo tuyến thời gian trong nguyên tác, lúc đó Lâm Phong Trí đã từ bỏ Lục Lẫm và đang mập mờ với Lục Mục Trì, khi nghe tin đính hôn thì tức giận bỏ về, bị Lục Mục Trì chặn lại rồi kéo vào phòng.
Dưới lầu ăn uống linh đình, trên lầu hai người điên cuồng làm tình.
Ngay trong phòng ngủ của Lục Lẫm.
Cải ngọt tươi non đột nhiên gãy đôi, Yến Hạc Thanh cúi đầu nhìn, không vứt đi mà bình tĩnh bỏ vào giỏ rau.
Mấy phút sau, cậu lau khô tay rồi đi ra sau bếp.
Khoảng bốn giờ chiều, xe lần lượt đến.
Toàn là siêu xe.
Nhà họ Lâm cũng tới.
Mẹ Lâm không thích xã giao, ngoài bà ra cả bốn cha con Lâm gia đều tới.
Lâm Phong Trí kiểm tra mấy lần, rốt cuộc mặc vest mang giày da xuống xe.
Y rất hiếm khi mặc vest mà thích đồ bình thường hơn, nhưng hôm nay là sự kiện trang trọng nên y muốn tạo ấn tượng tốt với Lục Lẫm và Lục Xương Thành.
Phía trước cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp đang khoác tay Lục Mục Trì, hắn nói cười rất tự nhiên làm cô gái bật cười liên tục.
Lâm Phong Trí biến sắc.
Tạm thời y vẫn chưa thể đối mặt với Lục Mục Trì.
Khi biết Lục Mục Trì muốn Yến Hạc Thanh làm thế thân của mình, y đã rất sốc.
Trước mặt y, xưa nay Lục Mục Trì luôn là một người anh dịu dàng chu đáo, y không ngờ hắn lại làm chuyện như vậy......
Nhưng......
Đồng thời y lại ti tiện cảm thấy ít nhất mình cũng thắng Yến Hạc Thanh một lần.
Trong lòng y tự nhủ như vậy là không đúng, nhưng vẫn không sao ngăn được ý nghĩ xấu xa kia.
Yến Hạc Thanh quá xuất sắc, xuất sắc đến nỗi làm y tự ti mặc cảm, dù y chỉ hơn Yến Hạc Thanh một chút, một chút xíu thôi cũng đủ rồi.
Giờ y chỉ mong Yến Hạc Thanh không nhận lời mà thôi.
Đây là kết quả tốt nhất mà y nghĩ ra được.
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng chào liên tiếp, "Lục tổng."
Trong làn gió mát lạnh thoang thoảng mùi tuyết tùng.
Hơi thở Lâm Phong Trí cũng khẩn trương theo.
Là chú Lục!
Lúc này Lục Mục Trì cũng nhìn sang, thoáng thấy Lâm Phong Trí thì hơi nhíu mày.
Lâm Phong Trí nín thở, tiếng bước chân tới gần, y quay người lại, vừa kích động vừa háo hức, "Chú Lục ——"
Lục Lẫm đi lướt qua y.
Có mấy người bám theo Lục Lẫm nói chuyện, trong đó có một người sơ ý đụng phải Lâm Phong Trí nên quay đầu nói, "Xin lỗi xin lỗi." Sau đó vội vã đi tiếp.
Lâm Phong Trí bị đụng nhưng ánh mắt vẫn dán vào Lục Lẫm.
Cảm thấy thất bại và tủi thân ê chề.
Sao chú Lục...... vẫn chẳng có ấn tượng gì với y hết vậy?!
Lâm Phong Dật đã sắp đến cửa biệt thự mà Lâm Phong Trí vẫn chưa đi theo, hắn quay đầu lại thì thấy Lâm Phong Trí đang nhìn sững phía sau.
Hắn hờ hững nhìn thoáng qua, cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Tiệc mừng Lục lão gia xuất viện đương nhiên sẽ có mặt Lục Lẫm.
Lúc này Lục Lẫm lại nhìn sang Lâm Phong Dật.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phong Dật nghĩ thầm mình từng gặp Lục Lẫm một lần ở tiệc độc thân của Tạ Quân Kiệt, người bận rộn như Lục Lẫm chắc không rảnh nhớ mình đâu nhỉ?
Nhớ lại buổi tiệc kia, Lâm Phong Dật lại vô thức nghĩ đến Yến Hạc Thanh.
Mẹ.
Không hiểu sao mấy ngày nay hắn cứ nhớ tới Yến Hạc Thanh tự cao tự đại kia.
Rốt cuộc Yến Hạc Thanh dựa vào cái gì mà khinh hắn?!
Hắn phải khinh cậu mới đúng chứ!
Lâm Phong Dật định thần lại, nặn ra một nụ cười, "Chào Lục tổng, tôi là Lâm Phong Dật."
Lục Lẫm gật đầu rồi đi vào biệt thự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT