Cho dù cho có ấm ức, dù cảm thấy không cam lòng, dù anh là người bị hại, Cố Hàn Chu cũng sẽ có cách khiến anh “quên mất” chuyện này, chuyện cũ bỏ qua, một nụ cười xoá bỏ ân oán.
Tô Dĩ Trần không thể quên được nỗi nhục nhã trong ngày hôm đó.
Đôi mắt anh đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Cố Hàn Chu: “Anh…”
“Nói!” Cố Hàn Chu cau mày, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo: “Cậu muốn ăn đòn?”
Tô Dĩ Trần siết chặt thịt trên bắp đùi, như vậy mới có thể ngăn cản bản thân không đánh chết Cố Hàn Chu. Anh từ từ nhìn sang phía Lục Minh Phong, hai mắt đỏ hoe, đôi mắt trong veo đẫm nước mắt, gằn từng chữ: “Sếp Lục, chuyện ngày hôm đó, tôi không trách bất kỳ ai, tôi sẽ không truy cứu.”
Chàng trai nước mắt lưng tròng, nhẫn nhịn chịu đựng nỗi ấm ức, rõ ràng không cam lòng, nhưng vẫn nói “không thèm để ý” dưới sự cảnh cáo của Cố Hàn Chu. Nghe lời như vậy, ngoan ngoãn như vậy, không có bất kỳ nhân quyền nào, thật giống như con chim hoàng yến nuôi trong nhà, cá chậu chim lồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play