Tô Dĩ Trần quay trở lại buổi tiệc, ngồi một mình trong góc.
Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ những lời Bùi Túc Nguyệt nói lúc nãy. Thật ra anh đã nghĩ đến nhiều tình huống khác nhau khi bạch nguyệt quang trở về nước, cũng đã nghĩ ra hướng đối phó rồi. Nhưng tình huống này… khiến anh không thể lường trước được.
Vào lúc Tô Dĩ Trần đang suy nghĩ, trên đầu anh vang lên một giọng nói trầm thấp: “Vừa rồi cậu ở đâu?”
Ông chủ lớn tới rồi!
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Hàn Chu dáng người cao ráo, trang phục sang trọng. Tiền ơi! Tiền mặt ơi! Cổ đông lớn của tôi ơi!
Đôi mắt anh run lên, lập tức đứng dậy, ánh mắt khẽ động, lộ ra sự phấn khích khi được Cố Hàn Chu chú ý: “Em vừa đi vệ sinh.”
Cố Hàn Chu nhìn Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới với ánh mắt u ám áp bức. Hắn đã quen với việc ngồi trên cao ra lệnh cho người khác, đặc biệt thích ra lệnh cho Tô Dĩ Trần đang đứng trước mặt này. Giọng điệu của Cố Hàn Chu bình thản, nhưng mang theo sự cảnh cáo:
“Tối nay về nhà thì dọn dẹp phòng ngủ chính trên tầng ba cho Túc Túc vào ở.”
“Ơ?”
Tô Dĩ Trần mở to hai mắt, lập tức hóa đá.
Cố Hàn Chu cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần: “Không muốn?”
Tô Dĩ Trần cúi đầu xuống, Cố Hàn Chu không thấy được vẻ mặt của anh, trong đầu anh tràn ngập sự nghi hoặc.
Chuyện gì vậy trời? Bạch nguyệt quang muốn sống ở nhà họ Cố?
Tô Dĩ Trần cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ửng đỏ, anh buồn bã cầu xin: “Anh à, anh có thể đừng để cậu ấy chuyển vào được không? Không phải cậu ấy nói sẽ ở trong ngôi nhà cũ của nhà họ Bùi sao? Tại sao cậu ấy lại tới sống ở nhà chúng ta…”
Cố Hàn Chu mím môi, nhắc nhở anh: “Đó không phải nhà của cậu.”
Giống như sét đánh ngang tai.
Đôi mắt Tô Dĩ Trần ngập tràn nước mắt, anh ngơ ngác nhìn Cố Hàn Chu, khi nghe những lời này, anh mở miệng thở dốc nói không thành lời. Anh hạ giọng, còn muốn thuyết phục Cố Hàn Chu lần nữa: “Nhưng mà…”
Ánh mắt Cố Hàn Chu nặng nề: “Cậu không có tư cách đàm phán điều kiện với tôi.”
Hắn quay sang nhìn Bùi Túc Nguyệt đang đứng cách đó không xa: “Hơn nữa, tôi không yên tâm để Túc Túc sống một mình.”
Tô Dĩ Trần nhìn chằm chằm Cố Hàn Chu, anh không khỏi thở dài, hắn cho bạch nguyệt quang vào nhà họ Cố, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy*, cũng không hủy bỏ giao dịch với anh. Sếp Cố, anh không sợ bị lật tẩy sao?
*Ý nói Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt ở chung một nhà sẽ luôn chạm mặt nhau.
Cũng có thể nói, Cố Hàn Chu không xem trọng anh, nên hắn không để chuyện này vào mắt.
“Túc Túc ở nhà họ Cố làm khách, tôi hy vọng cậu biết thân biết phận, làm cho tốt công việc trợ lý của cậu, đừng ở trước mặt Túc Túc nói những lời không nên nói. Nếu cậu khiến tôi tức giận, hậu quả nghiêm trọng như thế nào thì cậu tự biết.”
Cố Hàn Chu híp mắt, giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực, từng câu từng chữ đều là cảnh cáo.
“Vâng… em biết rồi.” Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống, lại là bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng.
Cố Hàn Chu cau mày, nhìn thấy bộ dạng cam chịu của cậu thì không khỏi bực bội.
Sau khi Cố Hàn Chu rời đi,
Tô Dĩ Trần liền ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt phức tạp uống vài ly rượu.
…
Trong phòng tiệc, mọi người cùng nhau uống rượu, cười nói rất vui vẻ.
Thẩm Nguyên vừa nói chuyện với các chủ doanh nghiệp lớn, vừa quan sát Tô Dĩ Trần, thấy anh có vẻ không được ổn, anh ấy nhanh chóng tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho anh.
[Tô Tô, tôi thấy tâm trạng cậu không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?]
Tô Dĩ Trần gõ điện thoại, trả lời lại:
[Bạch nguyệt quang muốn sống ở nhà họ Cố, tôi thấy rất phiền.]
Bên kia nói:
[Chuyện này… người kia chắc chắn không có ý tốt, Tô Tô, Bùi Túc Nguyệt không phải là đèn cạn dầu, cậu nhất định phải cẩn thận.]
[Ừ.]
Ánh mắt Tô Dĩ Trần hơi tối lại. Anh đương nhiên biết Bùi Túc Nguyệt không phải người tốt, một Cố Hàn Chu và Cố Khinh Chu đã khó đối phó rồi, hiện giờ lại thêm Bùi Túc Nguyệt thâm sâu khó lường, khả năng cao sẽ làm gì đó với anh, anh nhất định phải đề phòng.
…
Trong bữa tiệc lần này, có thể nói Bùi Túc Nguyệt là ngôi sao sáng nhất, cậu hoàn mỹ đến mức có thể được coi là một chuẩn mực của sự hoàn hảo. Tất cả khách mời đều vây quanh Bùi Túc Nguyệt, điều này khiến con em khác trong giới nhà giàu vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Bùi Túc Nguyệt uống rượu và trò chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc nhìn Tô Dĩ Trần. Cậu biết Tô Tô thích mẫu người như thế nào, đó là người hoàn hảo, xuất sắc, ưu tú, độc nhất vô nhị…
Chỉ người như vậy mới có thể xứng với Tô Tô.
Vì Tô Tô, cậu có thể ngụy trang vẻ ngoài hoàn hảo này trước mặt mọi người.
Vì Tô Tô, mọi khía cạnh cuộc sống của cậu đều mang bóng hình mà Tô Tô thích.
Cậu nhất định sẽ không làm Tô Tô mất mặt.
…
Cố Hàn Chu vẫn luôn bên cạnh Bùi Túc Nguyệt, thỉnh thoảng uống rượu giúp cậu, rất săn sóc và lịch thiệp.
Bữa tiệc kéo dài đến tận tối muộn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, các vị khách lần lượt ra về.
Sảnh tiệc rộng lớn nhanh chóng trở nên trống vắng.
Cố Hàn Chu lạnh lùng liếc nhìn Tô Dĩ Trần, đó là ánh mắt ra lệnh, anh biết Cố Hàn Chu muốn mình qua đó đợi mệnh lệnh.
Bùi Túc Nguyệt đứng sau Cố Hàn Chu. Cậu nghiêng đầu, đôi mắt phượng cao quý xinh đẹp sáng lên, trông mong nhìn Tô Dĩ Trần.
Da đầu Tô Dĩ Trần tê dại, anh cúi đầu né tránh ánh mắt Bùi Túc Nguyệt, im lặng đi theo Cố Hàn Chu.
Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt nghiêm túc nhìn Tô Dĩ Trần, giọng nói như châu như ngọc: “Sau này em sẽ ở nhà họ Cố một thời gian, anh hãy chiếu cố em nhé, Tô Tô.”
Cả người Tô Dĩ Trần cứng đờ, phớt lờ ánh mắt đầy ẩn ý của Bùi Túc Nguyệt. Bạch nguyệt quang có ý gì đây? Đây là đang muốn khiêu khích anh sao?
Tô Dĩ Trần ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Hoan nghênh cậu…”
Cố Hàn Chu liếc mắt, nhìn Tô Dĩ Trần bằng ánh mắt cảnh cáo, anh chăm chú nhìn vào ông chủ lớn của mình, bày ra bộ dạng hiền lành, ngoan ngoãn thuận theo để Cố Hàn Chu vừa ý.
Cố Hàn Chu quay đầu lại, nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt hắn dịu đi, cười khẽ: “Nếu thiếu gì cứ nói với anh, anh sẽ bảo quản gia chuẩn bị cho em.”
Bùi Túc Nguyệt nở một nụ cười duyên dáng, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt sáng lên, cậu cong môi nói: “Cảm ơn anh Hàn Chu đã chuẩn bị nhiều thứ cho em như vậy, em nghĩ chắc là không thiếu gì đâu, bởi vì… điều em mong muốn nhất đã có ở nhà họ Cố rồi.”
Một câu nói chứa đầy ẩn ý.
Cố Hàn Chu không hiểu ý của câu nói đó, còn tưởng Bùi Túc Nguyệt đang nói hắn, hắn mỉm cười, hành động càng thêm ân cần.
Bọn họ cùng nhau trở về nhà họ Cố, đi theo còn có Cố Khinh Chu và bạn bè của cậu ta.
“Sếp Cố và Túc Túc đứng cùng nhau thật xứng đôi vừa lứa. Chỉ có người vừa đẹp trai vừa ưu tú như Túc Túc mới có thể xứng với sếp Cố. Còn Tô Dĩ Trần là đồ quê mùa, anh ta ở lại nhà họ Cố, đúng là trèo cao mà. Khinh Chu, cậu khi nào mới đuổi Tô Dĩ Trần đi?” Câu nói phía sau, Triệu Kỳ Căn nhỏ giọng nói.
Cố Khinh Chu liếc nhìn bạn tốt Triệu Kỳ Căn của mình, nhếch môi nói: “Người nào đó vẫn luôn ăn vạ ở nhà họ Cố không chịu rời đi, giống như bã kẹo cao su gỡ mãi không ra. Tôi còn có thể làm gì được chứ?”
Lục Minh Thần bên cạnh cười khẽ: “Khinh Chu, cậu yên tâm, Túc Túc đã trở về, Tô Dĩ Trần không có lí do gì để ở lại nữa.” Cậu ta đảo mắt, nói nhỏ: “Chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách đuổi Tô Dĩ Trần đi…”