Hôm nay em đã yêu anh chưa?

Chương 6: Hơi ấm.


1 tháng


Lộ Li không nhớ khi nhỏ mình đã gặp Tạ Phong Lan khi nào, nhưng cả nhà dường như rất thân thiết và quen thuộc với hắn. 

Thậm chí cả cuốn tiểu thuyết không hề xuất hiện nhân vật này. Cậu thầm nghỉ là hiệu ứng cánh bướm chăng?

Lộ Li còn cảm thấy nguyên một bữa ăn tối cả nhà nhìn cậu với Tạ Phong Lan cứ như một đôi chồng chồng mới cưới được ba ngày rồi về nhà vợ vậy.

Rất ngượng, thật sự rất ngượng!!!

Cậu không thể thừa nhận Tạ Phong Lan thật sự rất đẹp trai, ngoại hình và khí chất rất đúng chuẩn nam chính ngôn tình.

Đặt biệt là ánh mắt khi nhìn cậu như nhìn một ly thủy tinh dễ vỡ vậy, tràn đầy sự dịu dàng. 

Nếu kiếp trước có Tạ Phong Lan thì cậu chắc chắn chọn hắn chứ không phải Tạ Yến An.  

Nhưng cậu vừa nghĩ lại bản thân mình chỉ mới 18 tuổi thôi, nhìn lại Tạ Phong Lan kia đã 29 tuổi.

Hình như có chút già.

Ăn xong bữa tối, Lộ Li liền làm ổ trên phòng. Cậu suy nghĩ lại tất cả tình huống có xảy ra khi trọng sinh.

Một là bắt gặp An Tố và Tạ Yến An gian díu với nhau trong nhà vệ sinh.

Hai là cậu lợi dụng Quán Phong đánh Ti Dung tàn phế.

Ba là gặp một nhân vật không hề được nhắc tới trong sách_Tạ Phong Lan con trai cả của Tạ gia, anh trai cùng cha khác mẹ của Tạ Yến An.

Lộ Li dùng cái não 18 năm không có nỗi một mối tình của mình mà không ngừng suy nghĩ.

“Anh trai Tạ Yến An về nước ắt phải về Tạ gia ở sao lại đến ở ké Lộ gia chứ?”

Lộ Li nhớ lại cảnh mình bị Tạ Yến An lừa tình cậu lại cảm thấy Tạ Phong Lan chắc không phải thứ tốt đẹp gì.

Trong đầu cậu lại hiện ra hàng ngàn kịch bản máu chó như kiếp trước.

“Không được, tên này chắc chắn tiếp cận gia đình mình có mục đích.”

Thế là Lộ Li quyết định sẽ theo dõi hành động của Tạ Phong Lan khi ở Tạ gia.

___

“Phong Lan, cậu chắc cậu làm được chứ?”

“Em trai tớ không phải là người dễ theo đuổi đâu.”

Lộ Kình Dịch vắt chéo chân ngồi trên sô pha, ánh mắt anh nhìn Tạ Phong Lan cách đó không đang đứng trước cửa sổ.

Sáng hôm nay Lộ Kình Dịch nhận được hai tin lớn.

Một là Tạ Phong Lan về nước.

Hai là Tạ Phong Lan muốn theo đuổi em út của mình nên nhờ anh giúp.

Lộ Kình Dịch thật sự không hiểu nổi hắn. Bao nhiêu người theo đuổi thế lại chọn đứa em kiêu ngạo ương bướng nhà mình.

"Cậu có nhớ năm tôi gặp em ấy lúc đó em ấy mới 2 tuổi hay không?"

“Ừ, nhớ chứ.” Lộ Kình Dịch gật gật đầu nói tiếp. “Lúc đó em ấy thấy cậu cứ bám theo mãi đến cả tôi cũng ghen tị.”

“Chắc cậu chưa biết tôi thích em ấy từ lần đó rồi. Nếu không có lão đầu Tạ gia chen ngang đưa tôi ra nước ngoài e là đám cưới của tôi với em ấy đã tổ chức mấy ngày trước rồi.”

Tạ Phong Lan vừa nói xong liền cười một cái, nụ cười của hắn như mang theo gió xuân vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Lộ Kình Dịch biết hắn thích Lộ Li, nhưng không ngờ lại thích lâu vậy.

Trong mắt anh những năm khi còn nhỏ Tạ Phong Lan không hề khác hiện tại bao nhiêu.

Anh hợp tác làm ăn với hắn thì tính lạnh lùng, quyết đoán vẫn còn đó.

Chỉ khi là chuyện anh nhắc tới Lộ Li thì hắn cứ như con chó nhỏ tủi thân giữa trời mưa vậy.

“Cha mẹ, Dung Quân với tôi điều chấp thuận cậu theo đuổi em ấy nhưng mong cậu sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em ấy.” 

Lộ Kình Dịch biết nếu hắn phản đối cũng không có tác dụng, nên đành thuận theo tự nhiên vậy.

"Cảm ơn, tôi biết."

“Phòng cậu kế bên em ấy.”

"Ừm." 

Tạ Phong Lan lại nhớ tới cảnh bản thân làm một linh hồn trôi dạc.

Mấy tháng đầu khi Lộ Li khi chưa yêu Tạ Yến An thì ngày nào hắn cũng ngủ bên cậu cả.

Hắn cứ thế mà nằm đó nhìn cậu ngoan ngoãn ngủ cuộn mình lại vì lạnh, đến lúc đó hắn sẽ nằm kế ngắm cậu ngủ, cố gắng lưu lại hơi ấm của bản thân trong người Lộ Li.

Mỗi ngày hắn sẽ theo cậu, để tất cả nơi cậu đi gần như điều lưu lại hình bóng hắn.

___

Lộ Li khi ngủ gặp một ác mộng rất dài.

Trong đó cậu thấy kết cục của cả nhà khi cậu sống lại. 

Cậu thậm chí không giúp gia đình báo thì được mà còn khiến cha mẹ rơi vào hiểm cảnh, anh cả mất, anh hai điên điên khùng khùng.

Cậu cũng thấy kết quả của mình ở đó, cứ như một thân xác không hồn vậy.

Chẳng ai quan tâm gì cậu, tất cả người xung quanh cũng cười nhạo bảo cậu vẫn cậu ngu ngốc như xưa.

Thậm chí An Tố còn nói với cậu mọi thứ chính là quy luật của cuốn sách không thể nào thay đổi, trừ khi cậu chính là nhân vật chính.

Lộ Li gần như sụp đổ, cậu cảm thấy mình lại vô dụng nữa rồi.

Lần này cậu lại nghe thấy một giọng khác nữa, nhưng không phải chê bai hay trách móc mà là một lời an ủi.

“Ngủ không nên nhíu mày ngày mai sẽ rất xấu xí đó, Lộ bé ngoan không cần sợ, anh vẫn ở đây, vẫn mãi bên em.”

“Mấy người bắt nạt em cứ để anh từ từ xử lí bọn chúng.”

“Không sao cả, cứ ngủ đi mặc kệ họ em cứ xem như không thấy mấy thứ đó là được.”

Hơi ấm cứ phà vào tai cậu liên tục khiến cả người cậu ngứa ngáy.

Lộ Li rất muốn tỉnh dậy, nhưng cậu gắng gượng hết sức vẫn không mở nổi mắt, cứ như bị thứ gì đó đè lên vậy.

Không biết giọng nói bên tai cậu đến từ trong mơ hay hiện thực nhưng dường cậu cảm thấy cái ngữ điệu này như thể chủ nhân của giọng nói đã nói câu này với cậu rất nhiều lần vậy.

Cậu không thể thừa nhận, câu nói đó khiến cậu an tâm đến khó tả. 

Hôm sao Lộ Li mở mắt ra đã là 9h sáng.

Tư thế ngủ của cậu cuộn lại như một con tôm, cậu còn cảm thấy với cái tư thế này như đêm qua có người ôm cậu ngủ vậy. 

Ác mộng hôm qua như muốn kéo cậu ở trong đó mãi mãi vậy.

“Đệt, hôm qua nếu không có cái giọng đó e mình chết ở trong mơ thật rồi.” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play