"Tôi rất mong chờ.”

Thành công!

Vân Khuynh giấu đi ý cười bên môi, vừa định nói cái gì đó.

Người đàn ông bỗng đứng lên.

“Đêm đã khuya, Diệp tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt.”

Không đợi nàng phản ứng lại, Bùi Quân Mịch đã nhấc chân, bước vài bước đến cửa.

Chợt biến mất ở sau cánh cửa khép lại.

Này… tính sao đây?

Nhìn không ra, người đàn ông này còn có phong độ thân sĩ như thế?

Vân Khuynh mạc danh tu hú chiếm tổ

(*)

cắn cắn môi dưới, cảm thấy mỏi mệt sau một ngày lăn lộn, lập tức không để ý nữa.

(*) tu hú chiếm tổ: ý chỉ việc chiếm chỗ tốt của người khác.

Mặc kệ.

Ngủ rồi nói sau.

Nàng đứng ở chỗ quầy bar do dự vài giây, rốt cuộc nhịn không được, quyết định buông kiếm đầu hàng đi về phía giường.

Vài giây sau.

Vân Khuynh tê liệt ngã xuống chiếc giường mềm mại, thở dài thoải mái.

Rất nhanh, ý thức nàng liền mơ hồ.

Trong nửa mộng nửa tỉnh, hình như có mùi thuốc lá nhàn nhạt, quanh quẩn quanh mũi.

Từ từ.

Đây… không phải mùi trên người Bùi Quân Mịch đấy chứ?

Vân Khuynh cả kinh, nháy mắt dọa tỉnh.

Trong chớp nhoáng, cốt truyện chợt lóe.

Hình như… vị boss này có thói ở sạch nghiêm trọng?

Vân Khuynh trừng mắt, trong bóng đêm đen đặc, nghiêm túc tự hỏi một vấn đề.

Chẳng lẽ, chân tướng kỳ thật là, Bùi Quân Mịch ngại nàng làm bẩn phòng hắn nên mới quay đầu đi luôn?

*

Hôm sau.

Ánh nắng rạng rỡ chiếu qua cửa sổ trên cao vào trong phòng, rơi trên mí mắt cô gái đang ngủ say trên giường.

Hình như có ánh mắt nguy hiểm nhìn chăm chú, thân mình Vân Khuynh run rẩy.

Giây tiếp theo, nàng mơ mơ màng màng mở mắt.

Một thân ảnh thon dài ánh vào mắt nàng.

!!!

Bỗng nhiên cả kinh, chỉ trong chớp mắt, ý thức của Vân Khuynh liền trở về.

“Ngươi….!”

Lời nói kinh hoảng của nàng còn chưa kịp nói ra, một khắc nhận ra thân phận người tới, liền nuốt xuống.

Là hắn.

Người đàn ông tối hôm qua nói nhường phòng này cho mình, mới sáng sớm, đã xuất hiện một cách dọa người.

Cũng không thể trách nàng nhất thời thất thố.

Sau khi bình tĩnh lại, Vân Khuynh kéo cái chăn trên người mình, âm thầm cắn răng: “Mới sáng sớm, Bùi gia chủ có gì chỉ bảo?”

Bùi Quân Mịch đứng thẳng tắp cách mép giường không xa, gương mặt tuấn mỹ hiếm khi lạnh băng.

“Nga?”

“Diệp tiểu thư hợp tác cùng người khác, giấu diếm cũng không ít a.”

Trong giọng nói luôn luôn lười biếng, mang theo vài phần mỉa mai cùng lạnh lẽo, làm lòng người bất an.

Vân Khuynh cả kinh, phản ứng đầu tiên là Bùi Quân Mịch đã biết quan hệ bất chính của Diệp Âm Âm cùng cha con nhà họ Diệp.

Tối hôm qua lúc nói chuyện, nàng cố ý không lộ tin tức này ra là vì muốn giữ lại con át chủ bài. Rốt cuộc, ở trong “cốt truyện ban đầu”, Bùi Quân Mịch này vẫn chưa biết chuyện tình cảm hỗn loạn của Diệp Âm Âm.

Đây, cũng coi như ưu thế tiên tri của nàng trong hợp tác.

Chẳng lẽ, có chuyện đã xảy ra khiến hắn biết trước?

“Ngài nói gì vậy?” Châm chước vài giây, Vân Khuynh nhanh chóng quyết định, trước hết giả vờ vô tội.

Nàng nhăn mày nhìn Bùi Quân Mịch, trong đôi mắt thủy nhuận là khó hiểu thản nhiên.

Người đàn ông bước lên vài bước, tới gần nàng, cố ý ném xuống một đống đồ.

“Diệp tiểu thư, không bằng tự mình thưởng thức đi.”

Môi mỏng của Bùi Quân Mịch gợi lên một độ cong tà khí, đột nhiên có chút chờ mong.

Thật chờ mong, cô ấy sẽ tức giận đâu.

Thật lâu sau.

Vân Khuynh buông quyển tạp chí cuối cùng xuống, mày đẹp nhíu chặt.

Tuy rằng, mặt ngoài, nàng vẫn duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng thân mình đơn bạc lại run lên nhè nhẹ.

Mà ở mép giường, trên từng cuốn báo chí, là một đám tiêu đề viết hoa màu hồng bắt mắt.

“Đồng thoại hào môn tan biến? Đêm khuya Giang thiếu thân mật với Xa Phỉ Phỉ!”

“Thiếu gia giàu có phong lưu đi chơi gái, triền miên bốn tiếng trong quán bar!”

“Liên hôn hai nhà họ Diệp, Giang đổ vỡ? Trong hào môn không có tình yêu đích thực!”

Tiêu đề bắt mắt, chiếm hết hơn nửa trang đầu tờ báo.

Không chỉ có ngôn từ cực kỳ kích động, còn có ảnh chụp chứng minh.

Giang Diệc Thừa cùng một cô gái trang điểm nóng bỏng, trong ánh đèn ái muội ở quán bar, đang hôn nhau nồng nhiệt.

Xem thời gian, là chụp vào nửa đêm hôm qua.

Vân Khuynh xoa thái dương, lãnh đạm nói: “Tôi cho rằng, bên ngoài Giang Diệc Thừa có nɠɵạı ŧìиɧ hay không, không có trong nội dung hợp tác đi.”

Kỳ thật, nhìn thấy tai tiếng của Giang Diệc Thừa, nàng cũng giật mình. Nhưng ngẫm lại, thế giới này nguyên bản, “khí vận chi nữ” cùng vài người đàn ông bên cạnh, cũng không có quan niệm thủ thân vì tình yêu đích thực, nên không có gì kỳ lạ cả.

Chuyện này, chỉ là tối hôm qua Giang Diệc Thừa bị mình từ chối, đi quán bar tìm hoan thôi.

“Mấy chuyện đó tự nhiên không là gì. Chỉ là, tôi có nhớ, lý do Diệp tiểu thư đêm khuya chật vật chạy vào phòng tôi, hình như còn chưa giải thích đi.”

Ngài cũng có hỏi đâu…

Nội tâm Vân Khuynh chửi thầm một câu. Kỳ thật, không phải nàng chưa nghĩ ra lý do thoái thác.

Nàng há miệng, định nói gì đó.

Bùi Quân Mịch lên tiếng đánh gãy: “Không bằng Diệp tiểu thư hãy nhìn lại thông tin trên báo đi.”

Người đàn ông lấy ra điều khiển từ xa, thần sắc khó lường.

Ánh huỳnh quang chợt lóe, TV ở trước giường bật lên.

Vân Khuynh nhíu mày, xuất hiện dự cảm không tốt.

Quả nhiên, khi nàng nhìn vào màn hình, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa xuất hiện trước mắt.

“… Gặp được Xa Phỉ Phỉ ở quán bar, nói chuyện vài câu, trong lúc xúc động tôi quả thật có hành động không suy nghĩ… nhưng đó là vì Diệp Vân Khuynh có hành động phản bội hôn nhân trước…”

Trên TV, Giang Diệc Thừa bị một đám phóng viên vây quanh, vẻ mặt lạnh nhạt trả lời.

Nhưng lời trong miệng hắn nói ra, quả thực làm Vân Khuynh muốn cười!

Chính hắn nɠɵạı ŧìиɧ, còn trả đũa ngược lại… Này, đúng là đám người quen dùng mánh lới của “khí vận chi nữ” a!

“Nói hươu nói vượn mà thôi. Bùi gia chủ tin sao?”

Vân Khuynh quay đầu, không muốn nhìn bản mặt của Giang Diệc Thừa nữa, âm thanh lạnh lẽo.

“A,” Bùi Quân Mịch cười một tiếng không rõ ý vị: “Đáng tiếc, hiện tại bên nhà họ Giang đã lấy ra chứng cứ rồi.”

Cái gì?

Vân Khuynh nhăn mày, sao có thể?

Lúc này, trên màn hình TV, một phóng viên cầm microphone, sắc mặt hưng phấn.

“Sáng nay, nam chính tai tiếng, thiếu gia nhà họ Giang đã bác bỏ lời đồn. Sau đó, nhà họ Giang đã đưa chứng cứ thiếu phu nhân nɠɵạı ŧìиɧ lên mạng… Theo lời tiết lộ từ phục vụ trong Đế Hào, tối hôm qua Giang thiếu phu nhân không ở trong phòng hưởng tuần trăng mật, ngược lại có người thấy cô xuất hiện trong phòng một người đàn ông xa lạ…”

Cái này, làm Vân Khuynh ngớ người…

Này… bằng chứng này, là nói đến nàng và Bùi Quân Mịch!?

“Bùi gia chủ,” nàng dừng một chút, tiếng nói có chút khô khốc: “Tôi…”

Không làm gì cũng trúng đạn, khó trách Bùi Quân Mịch khó chịu.

“Nghe nói,” Bùi Quân Mịch cười nhạt một tiếng, lười nhác nói: “Nhà họ Giang đang toàn lực điều tra ‘gian phu’, chuẩn bị chứng thực Diệp tiểu thư nɠɵạı ŧìиɧ.”

Vân Khuynh đổ mồ hôi lạnh.

Trời!

Có chuyện gì vậy!

Nhà họ Giang là hào môn. Mà tới thế hệ này, bởi vì làm trong ngành sản xuất internet, Giang Diệc Thừa không thiếu tuyên truyền cho mình. Trước khi bọn họ kết hôn, còn bị chế tạo thành đồng thoại trong hào môn, làm giá trị thị trường của công ty tăng không ít.

Mà tai tiếng loại này, Giang Diệc Thừa đẩy trách nhiệm lên người nàng, cũng không lạ. Chỉ là, sao lại dám động đến người Bùi Quân Mịch?

“Làm ảnh hưởng đến Bùi gia chủ, tôi rất xin lỗi.” Vân Khuynh lấy lại bình tĩnh: “Tôi sẽ xử lý tốt.”

Bùi Quân Mịch nâng mắt, cười như không cười liếc nàng: “Buổi tối hôm nay, nhà họ Giang tổ chức họp báo công khai chuyện này.”

Tâm Vân Khuynh nhảy dựng.

Trong thời gian ngắn như vậy…

Nàng nâng mi, nhìn người đàn ông thần sắc hoàn toàn là đang xem kịch hay, nói thẳng: “Hãy giúp tôi.”

Thật lâu sau.

Âm thanh lười biếng không chút để ý vang lên.

“Bằng, cái, gì?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play