Cùng Triệu Huân nháo loạn đủ trò thật mệt mỏi, ta quyết định lên kế hoạch mở rộng hậu cung.

Các gia tộc bận rộn tìm nữ nhân nhét vào hậu cung, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều quyển trục* được đưa tới trên bàn ta.

Lục muội nhìn những quyển trục được xếp như núi thì lắc đầu.

Cảnh Hâm, lục muội đáng thương, bởi vì muội ấy giúp đỡ ta trong trận chiến đoạt đích mà bị Giản gia ruồng bỏ.

Ta lên làm Hoàng Hậu, còn nàng chuyển vào Phượng Tảo Cung an tâm dưỡng thai.

Lục muội thật sự có vài phần thủ đoạn, đứa bé này xuất hiện thật khéo.

Khéo tới mức chỉ một bức thư đã phế đi Hoài Vương, Giản công nhìn bụng của nàng cũng không dám đụng tới gia pháp.

Nàng nở mày nở mặt trở về Tô phủ, còn muội phu đáng thương của ta, vì trốn tránh phụ thân mà phải lén lút leo tường để tới thăm thê tử.

“Muội cho rằng làm Hoàng Hậu tốt lắm sao? Làm đương gia chủ mẫu không hề dễ dàng, huống chi là Thiên gia.” Ta cười nói.

“Tỷ vốn không cần khổ cực như vậy đâu, ít nhất là trong việc tuyển phi.” Lục muội trêu chọc con báo nhỏ đang ôm trong tay, “Hoàng thượng căn bản không muốn nạp nhiều tần phi.”

“Ah?”

“Tỷ không nhìn ra hoàng thượng đang cố chọc giận tỷ hay sao?” Ánh mắt lục muội hiện lên vẻ tinh nghịch.

Ta còn tưởng rằng muội ấy sẽ nói chuyện gì mới mẻ hơn: “Triệu Huân thích chọc tức ta, chỉ cần ta khó chịu thì đệ ấy sẽ cảm thấy thư thái hơn.”

“Tỷ có bao giờ thắc mắc tại sao không?”

“Đại khái thì, trong trận đoạt đích, tỷ đã không đứng về phía Triệu Huân một cách rõ ràng.”

Cảnh Hâm hận không thể rèn sắt thành thép*: “Nếu mối quan hệ giữa hai người chỉ có lợi ích, hiện tại đã là minh hữu đáng tin cậy, vậy vì sao hoàng thượng lại đối xử với tỷ như vậy?”

“Thật ra ta cũng không rõ lắm.”

“Hắn yêu tỷ.” Lục muội ranh mãnh đáp.

Cái gì cơ?

“Hoàng thượng có tình ý với tỷ tỷ.” Nụ cười trên mặt lục muội càng lớn, “Chân thành, không có tạp chất, chỉ có tình yêu.”

Ta đang viết sớ thì dừng lại.

Mực trên đầu bút rơi đầy trên mặt giấy tuyên thành.

Sương mù trong tâm trí ta về Triệu Huân đột nhiên tan biến.

Thì ra là yêu thích?

Thảo nào.

Thảo nào …

Những chuyện trước đây đã được thông suốt.

Triệu Huân muốn dùng những nữ nhân khác chọc ta ghen.

Sẽ nổi giận đùng đùng khi thấy ta ở gần nam nhân khác.

Triệu Huân tranh giành ngôi vua với Hoài Vương vì ta đã từng nói "Trượng phu của ta là Hoàng Đế chứ không phải là Thái tử."

Cho nên dù ta giúp Triệu Huân ngồi lên giang sơn thì đệ ấy vẫn còn hận ta.

Thứ Triệu Huân muốn không phải là giang sơn, bản thân ta mới là thứ đệ ấy muốn có, hận ta vì đã không chọn đệ ấy ngay từ đầu.

Triệu Huân cũng hận Lâm Hoài ca ca đến tận xương tuỷ.

“Nàng chỉ nhớ tới hôm nay là ngày giỗ của hắn, nhưng nàng có nhớ hôm nay là đại hôn của chúng ta không?”

Lời này bỗng văng vẳng bên tai làm ta hoảng hốt.

Thì ra là thế …

Thì ra …

Đúng vậy, đúng vậy, Triệu Huân rất đơn thuần, đệ ấy sinh ra là một kẻ hèn mọn bị ruồng bỏ, không sống trong hoàn cảnh mưu mô ngươi lừa ta gạt giống như chúng ta.

Triệu Huân không so đo lợi ích hay quyền lực bởi vì yêu ta.

Ta gặp qua biết bao nam nhân nữ nhân, họ luôn tính toán mưu cầu khi tiếp cận ta, bởi vậy ta đã nghĩ Triệu Huân cũng giống bọn họ.

Thì ra tất cả chỉ vì một chữ tình.

Ngoài cung có tiếng thái giám cất lên, Triệu Huân đã tới.

Một thân đen tuyền đầu đội vương miện bước nhanh vào điện, vừa nhìn thấy ta liền mím môi tỏ thái độ khó chịu.

Đây là lần đầu tiên Triệu Huân đến Phượng Tảo Cung sau ngày đại hôn.

Lục muội quăng ta ánh mắt ‘tỷ biết phải làm gì chưa’ rồi lặng lẽ rời đi.

Giờ đây chỉ còn lại hai người bọn ta trong đại điện.

Ta hơi không chắc những lời nói của muội ấy có đúng không.

Vì vậy ta muốn thử một lần.

“Về chuyện nạp hậu cung, không thể thu nhiều người như vậy được.”

Con ngươi Triệu Huân khẽ đảo, “Thì..?”

“Vừa phí tiền lại không dùng được.”

Triệu Huân cười lạnh, “Nàng chỉ để ý đến tiền thôi sao.”

Ta nhẹ nhàng cầm lấy tay đệ ấy, vẻ nghiêm nghị lạnh lùng lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghị hoặc không hiểu ta muốn làm gì

Bàn tay nắm chặt, ánh nhìn triều mến thành công làm Triệu Huân né tránh không dám nhìn thẳng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, “ … Tuỳ nàng.”

Tâm tình ta chấn động.

Thật vậy sao!

Thì ra tất cả đều đúng!

Lục muội quả thật thông minh đến cực điểm.

Ta vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho đệ ấy ngồi xuống.

“Nàng vì chuyện gì đột nhiên đối tốt với ta vậy? Chẳng lẽ nàng có âm mưu gì?” Triệu Huân ngồi xuống nhưng toàn thân căng cứng.

“Ta có âm mưu gì được chứ? Chỉ là kêu đệ ra xem tranh các tiểu thư được dâng lên.”

Triệu Huân xụ mặt.

Sao đệ ấy lại mất hứng rồi?

Ta còn chưa đủ dịu dàng tinh tế sao?

Hắn nhìn các quyển trục rồi lôi tranh Giản Phi Nhan ra, “ Ta muốn nàng ta.”

Ta nhìn nử tử trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách trên cuộn giấy, hiếm khi xoắn xuýt đứng ngồi không yên.

Triệu Huân vội hỏi: “Nàng không đồng ý?”

“Không muốn cũng phải muốn.”

Đích nữ Giản gia, cháu ngoại Giản Quý phi, nếu ta không cho Giản Phi Nhan tiến cung, Giản công chắc chắn sẽ làm loạn.

Bọn hắn không thích Triệu Huân, nhưng lại muốn cháu trai họ Triệu.

Vạn nhất trở thành Hoàng Đế, chẳng phải là một cuộc buôn bán chỉ có lời không cần vốn hay sao.

Đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của hậu cung.

Tạo cơ hội cho các đại gia tộc kiếm chén canh.

“Nào có nhiều chuyện lo trước lo sau như vậy.” Tay Triệu Huân rơi xuống lưng ta, “Chỉ cần nàng mở miệng, ta không cần bọn họ nữa.”

“Nạp chứ.”

"Được rồi!"Ta ra quyết định, chọn vài người vào hậu cung, “Ta sẽ chọn vài cung điện phù hợp cho các nàng.”

Triệu Huân một lần nữa lại tỏ thái độ không vui, nhe răng trợn mắt nói: “Tỷ vội nạp tiểu thiếp cho đệ như vậy sao?”

“Các nàng không phải tiểu thiếp, đặc biệt là Giản Phi Nhan, nàng sẽ là Phi vị cao quý.” Ta nhắc nhở.

Triệu Huân không vui!

Ta nhớ lại lời lục muội nói, đúng rồi, không thể giảng đạo lý với Triệu Huân theo cách thông thường.

“Thật ra tỷ không hề muốn như vậy.” Ta mò tới cổ áo Triệu Huân, “Nhưng đây là việc mà một Hoàng Hậu buộc phải làm.”

Triệu Huân im lặng ngước mắt lên, đôi mắt đen cuối cùng cũng sáng lên sau cơn mưa.

Đêm hôm đó Triệu Huân ở lại trong Phượng Tảo Cung.

Ngày hôm sau bọn ta thiếu chút nữa không kịp giờ lên triều.

-

Giản Phi Nhan vào cung trong một ngày đầu thu.

Vì bày tỏ sự tôn trọng với Giản gia, vừa mới tiến cung ta đã ban cho nàng chức vị Quý phi.

Còn Triệu Huân nhất quyết không muốn đến cung điện của Giản Phi Nhan.

Ta cũng không rảnh quan tâm mấy chuyện cỏn con này.

Rước bọn họ vào cung là ta đã hết trách nhiệm, bọn họ thích yêu đương thế nào là chuyện của họ, ta còn rất nhiều tấu chương phải phê duyệt.

Ta không cầu gì nhiều, đừng gây trở ngại cho ta quá lộ liễu là đủ rồi.

Nhưng ta không nghĩ tới, hai con người khuấy động dư luận một thời gian trước, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự của ta, vậy mà thuỷ hoả bất dung.

Nguyên nhân ban đầu là do Giản gia nghe nói Triệu Huân không sủng hạnh Giản Phi Nhan, họ lên mưu kế đổ xuân dược vào rượu đệ ấy, sau đó mạnh mẽ tống người vào trong cung nàng ta.

Giản Phi Nhan tỉnh dậy, thấy kế bên mình có người nằm liền tát hai cái.

Triệu Huân tức giận, trả lại hai cái tát.

Ta vừa nằm ngủ thì cung nữ Loan Thư Cung chạy tới nói Hoàng Đế cùng Quý phi đang đánh nhau.

Tóc không kịp vấn lên, ta vội vội vàng vàng chạy tới đó.

Toàn bộ Loan Thư Cung đều hỗn loạn, mặt đất bừa bộn chất đầy đồ.

“Nàng ta dựa vào cái gì đánh ta?” Triệu Huân giận dữ rống lên, “Nếu không phải do Giản gia động tay động chân thì ta ở đây làm cái quỷ gì?”

Ta ôm Triệu Huân an ủi: “Ổn rồi, ổn rồi …”

Triệu Huân rút kiếm: “Ta hôm nay phải trị tội nàng ta đại nghịch bất kính.”

“Rồi, rồi … mọi việc tốt hơn rồi đừng nóng.” Ta nhanh chóng đoạt lại kiếm.

Đến khi thuốc phát tác, các ngón tay của Triệu Huân như nhũn ra, thở hổn hển rồi ngã vào lòng ta.

“Tỷ tỷ đây, tỷ tỷ ở đây …” Ta hôn trán đệ ấy.

Triệu Huân say đến mê sảng, vùi mình vào lòng ta khóc lớn: "Ta là Hoàng Đế! Ta là Thiên Tử! Ta muốn chặt đầu nàng ta! Ta muốn đày nàng ta vào lãnh cung!!”

"Việc này giao cho ta được không? Tỷ tỷ sẽ không bao giờ để đệ bị oan."

Triệu Huân cuối cùng cũng vòng tay qua cổ ta mà an tĩnh lại.

Ta ôm Triệu Huân, quay qua nói với Giản Quý phi: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Giản Phi Nhan đang mặc trung y, một thân áo trắng cùng với làn da trắng nõn như ngọc, vẻ mặt không cảm xúc khi nhìn trò hề này, không khác gì một bức tượng không có hồn phách.

Nghe ta nói xong, nàng ta nhìn cũng không thèm nhìn, quay người bỏ đi.

Còn ta thì phải vất vả hầu hạ Triệu Huân cả đêm.

CMN! Công hiệu thuốc Giản công đưa thật sự quá mạnh.

Ngày hôm sau, ta lại thiếu chút nữa không kịp giờ lên triều.

-

Triệu Huân là người có thù tất báo, vậy mà đệ ấy thật sự muốn đưa Giản Phi Nhan vào lãnh cung.

Lúc ta đuổi tới thì Giản Phi Nhan đã thu thập xong.

Trên người nàng vẫn mặc một màu trắng như cũ, trong trẻo nhưng lạnh lùng như Tiên tử.

“Ngươi thật sự muốn đi lãnh cung hay sao?” Ta ngồi xuống.

Nàng vẫn không thèm nhìn ta.

Thế nhân chỉ biết Giản Quý phi sẽ vào cung làm phi tần, là đối thủ cả đời của ta, giống như Hoàng Hậu và Quý Phi trước đây.

Nhưng không ai biết nàng ta lại là một người ngông nghênh.

"Thiếu niên là một người có tài, nhưng hoài bão của anh ta vẫn chưa được thực hiện, thật đáng tiếc."

Bước chân Giản Phi Nhan chợt khựng lại.

Đây là bản vẽ ta mới có được, do Văn Định tiên sinh tự tay viết.

“Giản Văn Định, vào lãnh cung thì ngươi có thể làm gì được.”

Dưới gốc cây lê, tôi và Giang Văn Đình ngồi đối diện nhau uống rượu.

“Ngươi biết điều đó từ khi nào?” Lần đầu tiên nàng nhìn ta một cách nghiêm túc.

“Lúc đầu ta chỉ đoán thôi.” Ta rót rượu cho nàng.

Văn thơ của Văn Định truyền lưu tại Đế đô lần đầu tiên, năm đó ta mười lăm tuổi.

Người ta thường nói, thấy chữ như thấy người.

“Ta vừa nhìn tới bút tích Văn Định tiên sinh liền nghĩ ngay tới ngươi. Giác quan của nữ nhân thật đáng sợ.”

“Quả thật đáng sợ.” Vẻ mặt Giản Văn Định trở nên vui vẻ, giống như băng tuyết ngàn năm tan rã, “Ngoài thiếp thân nha hoàn của ta, thiên hạ này không ai đoán ra, ngoại trừ ngươi.”

“Ngươi vốn phải là tân khoa Trạng nguyên. Ta cùng tiên đế đã chọn ngươi rồi.”

“Ta biết.” Giản Văn Định không vui không buồn nói.

Vốn liếng nàng có đủ để miệt thị bất luận người đọc sách nào.

Thậm chí đối với kết quả này, nàng không thèm lo lắng.

“Ngươi có thể thi Đình.”

“Ta không thể, nếu tới đó, ta sẽ chết.” Giản Văn Định ngơ ngác nhìn hoa lê trong chén, “Ta vừa ra đời đã được định trước phải tiến cung làm phi tử, dù thi khảo được thứ hạng cao, ta vẫn không thể trở thành Trạng nguyên.”

“Trạng nguyên chỉ có thể làm quan huyện Thất phẩm. Ta có thể cho ngươi toàn bộ Văn Uyên Các.”

Một cánh hoa lê rơi vào trong rượu tạo nên những gợn sóng nhỏ.

"Văn Định, ta muốn ngươi biên soạn lại tất cả kinh thư và lịch sử từ xưa đến nay, biên soạn một bộ bách khoa toàn thư trước nay chưa từng có."

“Những kinh thư sẽ được đặt theo tên của ngươi.”

“Những chú giải trong kinh thư sẽ trở thành thư tịch chính thức được lưu hành cho các học giả trong triều đình chúng ta.”

Tay Giản Văn Đình run rẩy: “Ngươi muốn gì?”

"Trong kinh thư, những điều nam tôn nữ ti, những câu chữ về sự ưu việt của nam giới và sự thấp hèn của nữ giới phải được loại bỏ. Không được phép nói một lời nào."

“Cái này cũng không khó.” Giản Văn Định lẩm bẩm nói: “Ý tưởng nam ưu, nữ thấp lần đầu tiên được Đổng Trọng Thư đề xuất với Hán Vũ Đế để kiềm chế hậu duệ của mình - ngươi muốn làm Hoàng Đế?”

“Ta chính là Hoàng Đế.” Ta thở dài, “Ta là chủ nhân của thiên hạ này, không ai không biết, không người không hiểu. Nhưng bọn họ phải gọi ta là Hoàng Hậu.”

“Thế nhưng, ta muốn lên điện đại bảo lại phải dựa vào trượng phu.”

"Bởi vì trong kinh thư có viết, nữ nhân không thể làm Hoàng Đế, ngươi không cảm thấy điều này thật buồn cười sao?"

“Quả thực là buồn cười.” Giản Văn Định nghiêm túc gật đầu.

Nàng cũng giống ta.

Ta bễ nghễ thiên hạ nhưng không thể làm Hoàng Đế.

Tài học của nàng đứng đầu thiên hạ nhưng không thể làm Trạng nguyên.

Bọn ta thậm chí còn không xứng được gọi đúng với tên của mình.*

Nàng hiểu điều ta nói.

"Làm Hoàng Đế là điều tuyệt vời nhất trên đời." Ta nhìn Chiêu Dương Cung, "Ngươi thấy đấy, tất cả nam nhân đều sẽ tranh giành, đoạt lấy ngôi báu, nhưng họ lại không cho nữ nhân nghĩ đến điều này. Nếu nữ nhân không thể trở thành Hoàng Đế, những chuyện tốt đẹp khác làm gì tới lượt nữ nhân.”

"Ta muốn thay đổi truyền thống cũ rích của đế quốc, ngươi hãy giúp ta thay đổi những bản kinh thư này.

"Điều này không phải lời nói của Đổng Trọng Thư."

"Ta muốn thay đổi từng dòng chữ trong tất cả kinh thư."

“Không phải chuyện gì khó.” Giản Văn Định bình tĩnh lặp lại.

“Đa tạ.” Ta đưa chìa khóa Văn Uyên Các cho nàng, “Một trăm học giả Ngũ Kinh đã chờ ngươi ở đó lâu rồi.”

Lúc rời đi, Giản Văn Định đã hành đại lễ.

Một thân áo trắng không vướng bụi trần, bồng bềnh quay lưng bước đi.

Trong bữa tiệc ngắm hoa nửa tháng sau, Giản Văn Định ngồi cạnh ta.

“Nương nương, mọi chuyện trong cung vẫn ổn chứ?” Giản công hỏi.

"Con ổn. Tạ phụ thân quan tâm." Nàng mỉm cười liếc nhìn ta.

Giản công rất ngạc nhiên.

Nụ cười của nàng là thật tình phát ra, hắn cũng không thể nói gì được.

Nhờ có minh ước giữa ta và Giản Văn Định, lục muội được đón trở về Giản gia, sinh ra một bé gái mạnh khoẻ.

“Bụng của muội không chịu thua kém chút nào.” Ta đùa giỡn cháu ngoại gái trắng trắng mập mập đáng yêu, “Ta sẽ nói tỷ phu phong nhóc làm quận chúa, đợi lớn sẽ đón vào cung dạy dỗ.”

Ta yêu thích ai, người đó sẽ trở thành phượng hoàng.

Không có sự ưu ái của ta, các nữ tử, ít hoặc nhiều sẽ chịu sự lạnh nhạt bất công từ người khác.

-

Giản Văn Định hành động rất nhanh, chưa tới một năm đã hoàn thành việc chỉnh sửa Tứ Thư Ngũ Kinh.

“Làm rất tốt.” Ta kéo nàng ngồi xuống, “Nhìn ngươi gầy hơn lúc mới tiến cung, ta nhớ ngươi thích ăn bánh hoa quế, đây là phần ta kêu người làm cho ngươi.”

Giản Văn Định có tài văn chương, thích sự yên tĩnh, mỗi lần nàng đọc sách đều có một phần bánh hoa quế bên cạnh.

Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, “Từ nơi nào ngươi biết được?”

“Mặc dù ngươi không mấy khi bước chân ra ngoài, bằng hữu trong Đế đô cũng không ít, ta đã từng gặp qua ngươi vài lần.” Ta đong đưa quạt tròn.

Giản Văn Định ngồi kế ta, lẳng lặng ăn bánh hoa quế.

“Ngươi muốn được ban thưởng cái gì?”

“Ta không cần.” Giản Văn Định lấy ra một bức hoạ nhỏ, “Cho ngươi.”

Ta cầm lấy xem, mỹ nhân trong bức tranh là ta đang cho cá chép ăn.

Lòng ta chấn động, “Vẽ thật đẹp.”

“Ta tình cờ đi ngang qua thấy được.” Giản Văn Định nhàn nhạt nói, chẳng quá đáy mắt có nét vui vẻ thích thú.

“Đa tạ.” Ta cười với nàng, “Ta đã cất giữ rất nhiều bức hoạ của ngươi, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thật đã bỏ ra quá nhiều tiền cho chúng”.

“Quý phi có vẻ rảnh rỗi nhỉ, không có việc gì hay sao lúc nào trẫm cũng thấy ngươi chạy đến cung Hoàng Hậu.” Bức hoạ trên ngón tay ta bị kéo đi.

Không biết Triệu Huân đã đứng ngoài cửa sổ từ lúc nào.

Trong uy nghi kèm thêm sự lạnh lùng.

Giản Văn Định không thèm nhìn.

Ta lên tiếng hoà giải, “Quý phi vừa chỉnh xong Tứ Thư Ngũ Kinh, đệ có muốn xem không?”

“Trẫm không giống quý phi, lúc nào cũng thích xem sách, chẳng lẽ hoàng hậu không biết?” Triệu Huân đi vào nắm lấy tay ta, “Tới đây cũng không sao, ít ra cũng học được cách hầu hạ người khác sau khi ở lãnh cung.”

Triệu Huân nói xong liền kéo ta vào tẩm điện, ném lên giường.

“Triệu Huân, ngươi điên à? Giữa ban ngày ban mặt … a!"

Triệu Huân hung hăng cắn mạnh vành tai ta, không nói lời nào mà kéo rèm xuống.

Ngày hôm đó Triệu Huân như phát điên

Cuống họng ta khô rát.

May mắn thay, Giản Văn Định đã rời đi từ lúc nào.

Tính khí nàng kiêu ngạo, chịu không nổi sự sỉ nhục này.

"Nàng nhìn gì vậy? Không nỡ hả?" Triệu Huân túm lấy cổ ta kéo lại, ấn vào đống chăn đệm, "Đuổi cả đám nam sủng đi vậy mà bên cạnh nàng vẫn còn nữ nhân!"

Quả thực giữa tôi và Văn Định có sự đồng cảm, đồng bệnh tương lân*.

Giống như ta và Lưu Thanh.

Kể cả Tô Cảnh Mân.

Tình cảm ta dành cho các nàng không hề có chút d*c vọng nào.

Ta có thể nghĩ đến nam nhân, nhưng ta không dám nghĩ đến họ, đặc biệt là Văn Định.

Văn Định là người ngươi không thể c**ng bức nàng.

Nhưng Triệu Huân có thể.

Ta vòng tay ôm lấy Triệu Huân, hôn lên khóe môi: "Đừng có đoán mò như vậy. Tỷ chỉ sủng đệ thôi, có được không?"

Triệu Huân đang nổi giận thì xìu xuống, vui vẻ trở lại.

Thật dễ trị.

Ta khống chế Triệu Huân ngày càng thuận tay.

Thu thập xong xuôi, ta kêu Thư Nhàn mang canh tránh thai lên.

Nếu không phải có tiểu thư của nàng là ta còn đang ngồi ở đây, đoán chừng Triệu Huân đã quay sang xé nát Thư Nhàn thành mảnh vụn.

Thấy ta uống thuốc Triệu Huân lại gây rối một hồi.

Ta giữ vị Hoàng Đế với ánh mắt đỏ hoe. “A Huân, hiện tại chúng ta chưa thể có con.”

“Vì sao? Chúng ta sinh một đứa bé không tốt sao?”

“Đệ chỉ biết có con là tốt. Nhưng đệ có bao giờ nghĩ rằng ta có thể … sẽ chết. "

Triệu Huân sửng sốt một lát.

Ta nghiêm nghị nói: “Ta thực sự có thể sẽ chết.”

Mặc kệ nữ nhân có mạnh mẽ cường tráng tới đâu cũng có khả năng chết khi sinh con.

Ta còn nhiều việc phải làm, nếu ta chết, không có ai thay thế được ta.

Triệu Huân không thể.

Cô cô cũng không thể.

“Tỷ sẽ không khuyên đệ đến cung điện của người khác, bởi vì tỷ cũng nghĩ rằng đứa trẻ này thuộc về cả hai chúng ta là tốt nhất.” Ta nắm lấy tay Triệu Huân, “Nhưng đệ phải đợi tỷ vài năm, được chứ? "

Triệu Huân hôn cổ tay tôi: “Đệ chỉ muốn có con với tỷ, đừng đưa đệ cho một nữ nhân khác.”

“Tỷ biết, tỷ cũng chỉ muốn có đứa nhỏ thuộc về hai chúng ta.”

Trước đây, khi ở bên cạnh nam sủng, ta đã đặc chế hương liệu đặc biệt.

Cả đời bọn hắn không thể có con nối dõi.

Nếu đổi thành người khác, ta sẽ không uỷ khuất chính mình phải uống thuốc.

Ta nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai Triệu Huân: “Đệ còn muốn không? Dù sao cũng đã uống thuốc rồi.”

Triệu Huân dùng hành động nói cho ta biết, cầu còn không được.

Triệu Huân khi ở trên giường là tình nhân tuyệt nhất.

Ta mê luyến thân thể Triệu Huân.

—————————

𝗚𝗶𝗮̉𝗶 𝘁𝗵𝗶́𝗰𝗵:

* Quyển trục (卷軸): Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục”.

* Hận thiết bất thành cương (恨铁不成钢): hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

* Bọn ta thậm chí còn không xứng được gọi đúng với tên của mình: ngày xưa, khi chưa xuất giá sẽ được gọi bằng họ nhà mẹ đẻ, ví dụ: Tô tiểu thư, Tô đại tiểu thư. Khi xuất giá gọi theo họ nhà chồng hoặc chức vị trong cung, ví dụ: Triệu phu nhân, Triệu Hoàng Hậu, Triệu Vương phi, Tô Hoàng Hậu, Giản Quý phi … Chỉ người cực kỳ thân thiết mới gọi nhau bằng tên riêng hoặc tên tự (thường do danh sư đặt cho học trò)

* Đồng bệnh tương lân (同病相怜): Câu nói có nghĩa thực là những người cùng bệnh thì thương xót nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Nghĩa bóng của câu nói ám chỉ những người trong cùng hoàn cảnh thì dễ thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play