Sức khỏe của cửu cửu ngày càng trở nên tồi tệ

Bầu không khí ở Đế đô cũng căng thẳng hơn.

Trong ngày mừng thọ cửu cửu, cô cô cho người tổ chức tiệc ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên.

Triệu Hân ngồi kế ta.

Triệu Huân và Giản Phi Nhan đi cùng nhau tới đây.

Giản Phi Nhan là đích trưởng nữ Giản gia, nàng hiếm khi xuất đầu lộ diện, dung mạo của nàng giống như tên gọi, trong sáng như ánh trăng, không khác gì tiên nữ giáng trần.

Bọn ta đều được ca tụng là những mỹ nữ đẹp nhất Đế đô.

Khi có ai nói như vậy về ta, đa phần đều là những lời nịnh nọt ton hót không đáng tin.

Nhưng Giản Phi Nhan thì khác.

Giản gia sinh ra rất nhiều mỹ nhân, cô cô của nàng, Giản Quý phi là một mỹ nữ tuyệt sắc.

Vì lẽ đó, Triệu Huân có thích nàng cũng là chuyện đương nhiên.

Ta chỉ không hiẻu vì sao mỗi lần ngẩng đầu lên đều bắt gặp hắn đang nhìn ta.

Ta hiểu ánh mắt đó.

Triệu Huân hận ta.

Triệu Huân cảm thấy ta thích Triệu Hân, người có thể uy hiếp địa vị Đông cung của hắn, khiến hắn không thể an ổn mà ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn.

Triệu Huân quả một đệ đệ ngốc nghếch đến ngu xuẩn!

Mặc dù ta không ra ta giúp đỡ nhưng chắc chắn sẽ không làm hại Triệu Huân.

Hoài Vương là cháu ngoại trai của Giản gia, hắn lấy lòng tin ở đâu mà cho rằng Giản gia sẽ bỏ qua Hoài Vương mà trợ giúp hắn?

Ta phớt lờ ánh mắt đó, chỉ lo uống rượu và trò chuyện đến tận đêm khuya.

Những chiếc đèn lồ ng trong cung điện đã được thay bằng từng chùm pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời đêm.

Thực ra, sau khi pháo hoa nổ xong mới là cao trào của buổi tiệc.

Bởi vì lúc đó trời tối đen như mực.

Ta nhớ rõ cái ngày cách đây vài năm, cũng trong buổi tiệc thưởng hoa năm mười lăm tuổi, nụ hôn đầu của ta đã dành cho Lâm Hoài ca ca.

Trong lúc hồi tưởng về khoảng thời gian đẹp đẽ đó, một bàn tay đã nắm lấy tay ta, sau đó hắn ấn ta vào tường rồi hôn thật sâu.

Ta nhận ra cảm xúc vội vàng xao động cùng hận thù đan xen này.

Vừa tuyệt vọng đến khắc cốt ghi tâm lại khoái lạc trầm mê.

Triệu Huân!

Khi tất cả đèn đều được thắp sáng, Triệu Hân đang cầm đèn lồ ng đi tìm ta.

Chỗ lúc nãy ta vừa đứng đã không còn bóng người nào cả.

Cách đó không xa, Triệu Huân và Giản Phi Nhan đang rời đi cùng nhau, lần đầu tiên trong đời ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nếu đã hận vì sao lại hôn?



Vào một ngày chạng vạng tối, trận tranh quyền đoạt vị bắt đầu diễn ra.

Ta vừa bước ra khỏi Phượng Tảo Cung thì cấm vệ tới nói, hôm nay giới nghiêm toàn thành, không thể ra khỏi cung.

Ta nhìn về phía nam, âm thanh ồn ào nhốn nháo cùng khói lửa làm lòng ta trầm xuống.

Tinh thần cửu cửu cách đây mấy ngày cũng đâu tệ lắm, ông còn chơi cờ với ta mà, sao bệnh tình lại tiến triển nhanh như vậy?

Ta phái người tới cung của cô cô tìm hiểu tình huống, không nghĩ tới, người đến gặp ta lại là Lưu Thanh.

“Thật trùng hợp, khó có dịp ta tiến cung gặp Hoàng Hậu vậy mà đụng phải trận đoạt đích*” Trên mặt Lưu Thanh viết đầy chữ ‘thật xui xẻo’. “Hoàng Hậu đang chờ ngươi đó.”

“Ta biết rồi.”

Lưu Thanh nhìn ta chỉ huy cung nhân khoá Phượng Tảo Cung cho cẩn thận.

“Xem ra, hôm nay sẽ là một đêm thức trắng rồi … Ngươi nghĩ xem liệu bọn hắn có mở đường máu, chém giết vào cung không?”

“Không có đâu, bọn hắn tranh giành ngôi vị Hoàng Đế, chạy qua hậu cung đánh ta làm gì? Đi thôi, chúng ta vừa chơi cờ vừa uống rượu.”

“Ngươi rảnh lắm hả?”

“Yên tâm, ta đã cảnh cáo vệ binh ngoài thành không được bước chân vào Đế đô. Bọn hắn muốn đánh nhau thì vào nội cung mà đánh.”

Triệu Huân và Triệu Hân chỉ được phép tồn tại một người.

Giường của mình chẳng lẽ để kẻ khác leo lên?

Ta đã sớm thương lượng đối sách với các vị đại thần, Đế đô giới nghiêm trong ba ngày, dân chúng không được phép đi ra ngoài, vệ binh không được tham gia trận chiến này. Bọn ta cố gắng hạn chế cuộc chiến chỉ diễn ra trong cung điện thôi.

Không nên vì ngôi vị Hoàng Đế mà để dân chúng bị vạ lây.

Ai làm Hoàng Đế cũng được.

Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, không được gây nhiễu loạn thường dân bá tánh.

Lưu Thanh thán phục: “Ngươi thật độc ác. Nếu Triệu Huân biết hắn bận rộn liều mạng với đệ đệ còn ngươi ngồi đây chơi cờ, có lẽ Triệu Huân sẽ lại tức giận.”

“Nếu hắn thắng, ta tự nhiên sẽ đối với hắn ngàn tốt vạn tốt.”

Ta bị ăn mất một quân cờ rồi.



Ánh lửa ngút trời.

Tình trạng hỗn loạn kéo dài từ hoàng hôn đến tận đêm khuya vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại

Đột nhiên một đội quân mã ùa vào hậu cung.

Lưu Thanh và ta nhìn nhau.

“Ngồi yên, để ta ra ngoài xem.” Ta cầm đèn lồ ng bước vào bóng tối.

Có một bóng người đang dựa vào tường.

Hơi thở dồn dập thở ra từng làn khói trắng.

Toàn thân đều là máu và vết thương chằng chịt nhưng đôi mắt lại thâm sâu như đại dương.

Triệu Huân?

Tại sao đệ ấy lại ở đây?

Bỗng một số lượng lớn người ào ào xông vào Phượng Tảo Cung, ta nghe thấy Lưu Thanh cười bất lực, “Ôi chao, các ngươi làm gì vậy?”

“Khởi bẩm Tế tửu đại nhân, nghịch tặc bỏ chạy thục mạng, chúng thần tới đây để bảo hộ Lan đài lệnh …”

Lời còn chưa nói xong đã có hắc y nhân nhảy ra đâm vào trái tim hắn.

Triệu Huân và thuộc hạ của đệ ấy đều mặc màu đen.

Ta vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì?

Nếu đệ ấy bị đánh bại, tại sao vẫn có đội ngũ đi theo tới đây?

Nếu không bại thì tại sao đệ ấy lại ở đây?

Bàn tay thô ráp vuốt v e mặt ta như muốn xác nhận, “Nàng … không có việc gì chứ.”

“Hắn nói với đệ, ta ở trong tay hắn phải không?” Ta sắp hoài nghi lỗ tai mình rồi.

Cuộc chiến đoạt đích …

Tại sao lại lấy cớ vụng về kiểu này?

Tại sao Triệu Huân lại tin?

“Ah…” Triệu Huân mừng rỡ cười, thở phào nhẹ nhõm, “May là nàng không có việc gì.”

“Ta đương nhiên không có việc gì rồi, nhưng mà ngươi lại gặp chuyện.”

Ta nhướn mày nhìn Triệu Huân.

Ánh lửa và từng vết máu trộn lẫn vào nhau, lập loè mờ ảo trên lớp cửa giấy.

Ta xách đèn muốn đi, Triệu Huân ôm ta lại, kéo ta về một góc tối.

Tiếng hít thở nhè nhẹ vang lên bên tai, “Tỷ tỷ, đi với đệ …”

“Ngươi không phải người thắng.”

“Vậy thì sao chứ?” Hắn cười rộ lên, hôn lên cổ ta rồi giữ im như vậy một lúc, “Đi với đệ, đệ sẽ dẫn tỷ tới Bắc Cương, chỗ đó thảo nguyên bao la, tỷ có thể cưỡi ngựa cả ngày mà không thấy được điểm cuối.”

Sao đệ ấy có thể ngu xuẩn như vậy.

Ta không cười nổi.

Lưu Thanh một lần nữa đóng cửa cung lại, cầm đèn tiến về phía ta, “Cảnh Ngôn?”

“Ta ở đây.”

Khi Lưu Thanh tiến lại gần thì Triệu Huân bỏ đi, ta cũng trở về đại sảnh ngồi xuống.

“Chúng ta đã chờ ở đây lâu rồi, bên ngoài xảy ra chuyện gì hả?” Lưu Thanh thăm dò liếc nhìn ta.

“Không biết.” Ta tiếp tục chơi cờ.

“Ngươi biết rồi đấy, ngươi chỉ có thể giữ một người đệ đệ thôi.”

Ai là Hoàng Đế sẽ là người chiến thắng.

Người thua sẽ chết.

“Tối nay ta không muốn làm gì cả.” Tôi ngước nhìn cô ấy, “Đừng ép ta.”

Lưu Thanh cười lớn.

Nụ cười của nàng làm ta khó chịu.

Ngay lúc nàng còn chưa chịu cười xong thì ngoài cửa có tiếng huýt sáo, có người ném một lá thư từ cửa sổ bay về phía ta.

Ta nhặt lá thư lên và mở ra đọc.

Chữ viết khó đọc nhưng có thể nhận ra đây là nét bút của lục muội.

Trước khi Cảnh Mân đến Nam Dương, Cảnh Hâm đã kết hôn và trở thành nàng dâu của Giản gia.

Bức thư của muội ấy được viết trong tình trạng hết sức khẩn cấp.

Trong thư chỉ có một dòng: Hoài Vương cùng Tiết độ sứ Lũng Tây, Dương Độ, bí mật phái trăm vạn quân đến Bắc Kinh cướp ngôi.

Trong tích tắc, ta đập thẳng tờ giấy xuống bàn.

“Sao vậy?”

“Hoài Vương chiêu mộ người ngoài tiến về Đế đô, một trăm vạn quân.”

Nụ cười trên môi Lưu Thanh biến mất: “Không phải con số nhỏ.”

Ta đứng dậy đi ra ngoài Phượng Tảo Cung, Cung điện Chiêu Dương sáng rực rỡ, tiếng chuông hoàng thành vang lên.

Đó là hồi chuông báo tử.

Điều này có nghĩa cửu cửu đã trở thành Tiên Hoàng và ai đó sắp trở thành Hoàng Đế.

“Ngươi đi đâu vậy? Chưa hết ván cờ mà?”

“Ta phải đi. Hãy hâm nóng rượu và đợi ta, ta sẽ quay lại ngay khi xong việc.”

“Ngươi đi đi.”

Ta vén váy chạy đi.

Bước nhanh từng bước xuống bậc thang Phượng Tảo Cung.

Đó là tốc độ nhanh nhất mà một nử tử xuất thân từ thế gia có thể đi được.

Khi ta bước vào Cung Chiêu Dương, triều thần đều có mặt đông đủ.

Cửa cung đã bị đóng chặt nên họ không được phép rời đi, phải lặng lẽ ở đây chờ đợi sự ra đời của vị Hoàng Đế mới.

Hoài Vương đang ngồi trên ghế rồng ở cuối điện, cả cung điện được thắp nến rực rỡ.

Có máu trên quần áo của hắn.

Đôi mắt sáng ngời, có lẽ vì vui mừng khi cuối cùng đã thành công ngồi lên ngai vàng

Khi hắn nhìn thấy ta, đôi mắt ấy trong trẻo như suối nguồn, thật giống Lâm Hoài ca ca.

Ta nghiêm mặt, bước từng bước về phía Triệu Hân.

Triệu Hân nhìn ta như thể đang nhìn vào thiên hạ của mình, cũng phải thôi, ngai vàng và mỹ nhân đều đạt được.

Khi ta bước đến gần hắn trong ánh lửa bập bùng, hắn dùng ánh mắt khao khát dang tay về phía ta: “Tỷ tỷ…”

Ta rút kiếm của hắn, thanh kiếm đâm thẳng vào ngực, mạnh mẽ và dứt khoát.

Ta hành động rất nhanh, không ai ở đây kịp phản ứng lại.

Máu bắn tung tóe vươn vãi vài bước chân, Hoài Vương rơi khỏi ghế rồng với đôi mắt mở trừng trừng.

Các đại thần đều sửng sốt trước tình huống vừa phát sinh.

Một bóng người xuất hiện trước Chiêu Dương Cung.

Thư Nhàn đang đỡ Triệu Huân, từng bước khập khiễng đi vào.

Triệu Huân không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của ta.

Ta vẫy tay với đệ ấy: “A Huân, đến đây, đệ ngồi xuống đi.”

Triệu Huân nhìn tôi như muốn khắc sâu vào tâm trí mình, đi ngang qua con đường được thắp nến.

Chậm rãi bước đến con đường được trải thảm và ngồi lên ghế rồng.

Ta thu kiếm trước mặt các quan văn quan võ, nhìn thẳng vào bọn họ, dưới chân là thi thể ấm áp của Triệu Hân.

Ta hiểu Triệu Huân đang nghĩ gì.

Đệ ấy nhìn ta như thể đang nhìn vị thần của mình.

Ta ném thanh kiếm đi, im lặng quỳ xuống và hành đại lễ.

Ta hô lớn: “Hoàng Đế vạn tuế!”

Phía sau, tất cả quan quân trong triều đều quỳ xuống.

Toàn bộ Chiêu Dương Cung vang vọng tiếng hô “Ngô hoàng vạn tuế, Ngô hoàng vạn vạn tuế”.



Triệu Hân chết không nhắm mắt, tới lúc ngã xuống vẫn nhìn ta.

Hắn đã vi phạm những quy tắc ta đặt ra.

Vậy là Triệu Hân chết.

Hoàng Đế mới lên ngôi.

Triệu Huân tổ chức đám tang cho Triệu Hân theo đúng lễ nghi của một Vương gia.

Ta gặp Giản Quý phi trong tang lễ của Hoài Vương.

Nữ nhân cao quý được sủng ái nhất hậu cung lao tới như muốn xé nát ta làm trăm mảnh.

“Rõ ràng Triệu Hân đã thắng! Rõ ràng con trai ta đã thắng! Đồ độc phụ, ngươi vì tên nam nhân đáng khinh của ngươi mà giết con ta!”

“Ngươi không xứng đáng được đứng ở đây! Cút đi! Cút ra ngoài!” Bà ta lao tới tát ta.

Ta dễ dàng để bắt lấy cổ tay Giản Quý phi, “Vì tranh đoạt ngai vàng, Hoài Vương dám thông báo Tiết độ sứ Lũng Tây tới Đế đô, một trăm vạn đại quân lận đó. Khá lắm! Mưu đồ hay lắm! Chúng ta có cần cử thêm trăm vạn quân tới đó đánh một trận cho ra trò không nhỉ? Nếu không nhờ A Huân ra tay trước, toàn bộ hoàng thành sẽ chìm trong khói lửa chiến tranh.”

“Nhưng con ta là người chiến thắng! Con trai ta là Hoàng Đế! Hoàng Đế triệu tập chư thần đến Đế đô tiêu diệt phản quân các ngươi thì sai chỗ nào?” Giản Quý phi rút dao găm từ trong tay áo ra.

Ta hất ngã con dao và bóp cổ bà: “Giản phi, con trai của ngươi muốn làm hoàng đế, nên mọi người cũng phải liều mạng để được chôn cùng hắn đúng không?”

“Không những phải chôn theo mà còn phải phơi thây ở nơi trăm vạn quân đi qua, bá tánh sẽ không thể gieo hạt vào mùa xuân. Thê nhi bị thiêu rụi, cưỡng đoạt và cướp bóc tràn lan. Vào mùa thu sẽ không còn mùa màng, bá tánh đều sẽ chết đói. Điều này không quan trọng bằng con trai của bà hay sao? Chỉ vì một cái ghế vàng mà làm tới bước này hay sao?”

“Chỉ có mạng sống của con trai bà là quan trọng thôi sao? Mạng những kẻ khác không đáng nhắc tới có đúng không? Chỉ vì muốn leo lên vị trí tối thượng, hắn làm vậy là tách người dân ra khỏi gia đình và biến họ thành loạn dân chạy nạn.”

“TA KHÔNG CHO PHÉP CHUYỆN NÀY XẢY RA!!!”

Ta ném bà ta xuống đất, vị Quý phi xinh đẹp này muốn đứng dậy nên ta đã giẫm lên gấu váy của bà.

“Ngoan ngoãn cho ta, đừng ở đây làm loạn, người thắng kẻ thua là chuyện thường tình, bà đã không còn con trai nữa rồi.”

Sự dữ tợn trên mặt Giản Quý phi biến mất và được thay bằng tiếng khóc tuyệt vọng.

Giản Quý phi thực sự cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc.

Ta thở dài một hơi rồi đỡ bà ta đứng dậy: “Bà cả đời sinh ra và lớn lên ở Giản gia, chưa từng nhìn thấy hết quang cảnh Đế quốc chúng ta. Làm sao hiểu rõ được những điều này.”

Xe ngựa đã chờ trước cổng cung, một chiếc xe ngựa sang trọng.

“Đi thôi, rời khỏi đây thôi. Bà mới ba mươi bốn tuổi. Có thể bà sẽ có những đứa con khác.”

Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho Giản Quý phi

Sau khi tiễn Giản Quý phi, ta cũng tiễn một người quen khác, Lưu Thanh.

“Dám phái ta tới Lũng Tây, ngươi quả là bạn khuê phòng tốt của ta. Bão cát nơi đó không phải lớn bình thường đâu.”

“Dương Độ thực sự có ý định dẫn quân đến Đế đô. May mắn thay, ta đã xử tử Hoài Vương kịp thời, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì mà.”

Nàng nhìn ta chăm chăm.

Một sứ thần lại dám huy động quân đội tham gia vào cuộc chiến Đoạt đích, nếu thắng thì sẽ phục vụ cho Tân Hoàng, nếu thua sẽ trở thành phản tặc.

Dương Độ đã đánh cược toàn bộ.

Nhưng tướng sĩ của hắn sao có thể dám nhắm mắt lao theo như vậy?

Họ chỉ là những người bình thường, không dám có ý nghĩa quá phận.

Tướng quân yêu cầu ngươi làm phản mà ngươi dám làm thì chỉ có một khả năng.

Không có cách nào khác để tồn tại ngoại trừ nổi loạn.



“Chỉ cần có gia đình, có việc để làm, có cơm ăn áo mặc, bận rộn kiếm sống thì làm sao lại tham gia loại chuyện này? Tình hình ở Lũng Tây còn tệ hơn chúng ta tưởng tượng. Nhưng đồng nghĩa sẽ là cơ hội của ngươi, không một ai nguyện ý tới đó cho nên ta đã đề bạt ngươi. Ngươi sẽ là Thử sử Lũng Tây, nếu thành công sẽ trở thành quan viên biên cương, thống lĩnh một phương trời của riêng mình.”

Lưu Thanh không phải người ngu, nàng cúi chào từ biệt, ta nhẹ nhàng đáp lại.

Chuyến đi tới nơi cát vàng dài đằng đẵng này, không biết khi nào bọn ta sẽ gặp lại nhau.

Khi Lưu Thanh lên xe, nàng quay lại cười nói: “Ta luôn nói sự thật, nhưng đã từng nói dối một lần khi còn nhỏ.”

“Ồ?”

“Ta đã nói Tô Cảnh Ngôn là người nhìn có vẻ đoan trang nho nhã nhưng bên trong lại mưu mô xảo trá, ta không thích chơi với nàng ấy.”

Ta cười rộ lên.

Khi xe ngựa đi xa, tiếng sáo bài【 Chiết Liễu 】vang lên trong đầu.

Dù là bạn hay thù, ta tin nàng sẽ sống tốt và làm rất tốt những việc này.

Bởi vì tất cả bọn ta đều là nữ nhân.

Nếu bọn ta không làm tốt hơn nam nhân và đạt được những thành tựu to lớn thì họ sẽ nói tất cả đều do chúng ta chỉ là phận nữ nhân thấp kém.

Sau đó bọn ta sẽ bị nhốt vào lồ ng.

Nhưng bọn ta không muốn ở trong một cái lồ ng.

Không nên có bất kỳ cái lồ ng nào trên thế giới này.

—————————

𝗚𝗶𝗮̉𝗶 𝘁𝗵𝗶́𝗰𝗵:

*Đoạt đích: ám chỉ cuộc đấu giữa các hoàng tử tranh giành ngôi vua, mặc dù vua chưa băng hà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play