Ngược Nắng Đến Bên Anh

Chương 3


1 tháng


Sau khi chia xong đồ trong rương, đoạn chat trong khung đội mới tiếp tục hiện chữ:

[Đội] Ba Tất Thiên Đường: Ủa mà bây ới, sao nảy tự nhiên mày đứng im vậy?

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Phải đó, phải đó, làm tui hết hồn luôn, tưởng trận này đi tong rồi chứ~ (⁠ㆁ⁠ω⁠ㆁ⁠)

[Đội] Vân: Màn hình bị đứng :)

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Ồ ồ~ (⁠◠⁠‿⁠◕⁠)

[Đội] Ba Tất Thiên Đường: Đã bảo mày thay máy mới đi không chịu, cái bộ máy của mày nó đã được liệt vào hàng đồ dùng thời tiền sử rồi đấy.

[Đội] Vân: Gần đi học xa rồi, ở nhà cũng chẳng ai đụng đến nên thôi.

Bùi Gia Hưng bên kia màn hình tự mình gật gù một hai cái rồi mới nói tiếp:

[Đội] Ba Tất Thiên Đường: Phi Mỹ đánh boss cấp 20 luôn không?

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Đánh chứ, đánh chứ~.

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Mà tui gửi lời mời kết bạn với hai người rồi ó, đồng ý kết bạn với người ta đi moà~.

Lúc này cậu mới để ý đến có một chấm đỏ hiện lên trên dấu hiệu hão hữu, cậu nhấn vào liền thấy <Bạn có một lời mời hão hữu đến từ Sở Hướng Phi Mỹ [Đồng Ý] [Không]>.

Cậu nhấn vào đồng ý, cậu cảm thấy đánh với cô bạn này cũng khá vui, tính tình lại khá thú vị nên mới chấp nhận lời mời.

Dù sao cậu cũng chỉ tính chơi một khoản thời gian cho biết đến game là thế nào thôi nên muốn chơi một lần cho thật đã, để về sau nếu có nhớ lại khoảng thời gian này sẽ không có cảm thấy tiếc nuối.

Cả ba người oanh tạc thêm năm con boss phó bản kéo cậu từ cấp 15 lên đến cấp 29 mới dừng lại:

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Hôm nay tui có hẹn đi ăn khuya với bạn rồi nên tui off trước nha~.

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Mà mai tui có thể hẹn đánh tổ đội với mấy bạn nữa được hông?~ (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

[Đội] Ba Tất Thiên Đường: Được thôi, mai tụi tui onl từ 2 giờ chiều đến 5 giờ sẽ off sau đó 7 giờ tối lại lên.

[Đội] Ba Tất Thiên Đường: Nếu bạn thích thì giờ đó onl rồi mời tụi tui tổ đội đánh tiếp nhá.

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Okila, vậy tui đi trước nha~ moah moah~ (⁠。⁠・⁠ω⁠・⁠。⁠)⁠ノ⁠♡

[Đội] Sở Hướng Phi Mỹ: Pí pi~ (⁠=⁠^⁠・⁠ェ⁠・⁠^⁠=⁠)

Nói xong Sở Hướng Phi Mỹ liền off, Bùi Gia Hưng lúc này mới mở mic lên tiếng: “Cậu ta thích dùng đường uốn lượn với icon nhễ.”

Cậu nhàn nhạt trả lời: “Chắc do sở thích thôi. Đánh nữa không?”

Bùi Gia Hưng nhanh nhẹ trả lời: “Đánh chứ. Mà ông ăn gì chưa đấy? Tui nghe mẹ bảo nãy mẹ có ghé qua trước công ty của cô chú thấy vẫn còn sáng đèn, cô chú lại tăng ca à?”

“Ừm, nghe bảo có hợp đồng mới nên phải hoàn thành cho xong.”

Bùi Gia Hưng: “Vậy đã ăn gì chưa? Chưa thì qua nhà tôi ăn chung luôn này.”

“Ăn rồi, đánh tiếp đi.”

Bùi Gia Hưng: “Ò.”

Sau đó Bùi Gia Hưng triêu mộ thêm được một kiếm sĩ rồi đánh thêm hai con boss phó bản nữa, đợi đến khi hạ xong boss nhân vật của cậu cũng bước qua cấp 30.

Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ dưới góc phải cũng đã hơn mười giờ, cũng chính là đã qua giờ ngủ cố định của cậu.

Đợi sau khi hệ thống chia xong phần thưởng đánh boss thì cậu cũng tạm biệt Bùi Gia Hưng rồi off game tắt máy, đứng dậy vươn tay qua sau đầu duỗi mình xong cậu mới xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau cậu đi xuống nhà liền thấy ba mẹ mình vừa hay cũng mới về tới, mẹ cậu xoay lại thấy cậu liền liền giơ túi đồ trên tay lên hỏi: “Con chưa ngủ à? Có muốn ăn khuya chung với ba mẹ không?.”

Cậu đi lại cầm lấy cập hồ sơ của ba và túi của mẹ rồi nói: “Không cần đâu ba mẹ cứ ăn đi, con chuẩn bị đi ngủ rồi ạ.”

Nói xong cậu đi lại để hai túi đồ lên trên kệ, mẹ cậu đặt bịch đồ ăn lên bàn thấy thế liền bảo: “Vậy chúc con ngủ ngoan nhé.”

“Vâng,con cũng chúc ba mẹ ngủ ngoan.”

Nói xong cậu xoay người đi vào phòng, nằm xuống giường cậu vẫn cảm nhận được cảm giác xúc động khi lần đầu tiên hạ boss vẫn còn trong lòng ngực, nằm im lặng nhìn trần nhà một đổi cậu mới nhắm mắt lại rồi đi vào giấc ngủ.

Đến khi cậu thức dậy thì chỉ mới năm giờ sáng, cậu đưa tay mò mẫm liền mò thấy điện thoại, nhìn thông báo tin nhắn hiện bên ngoài màn hình chờ cậu nhấn trả lời sau đó lại ném nó lên gối rồi ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.

Vào lúc năm giờ ba mươi, cậu tươi tắn với bộ đồ thể thao đang ngồi gần cửa mang giày thì mẹ cậu dụi mắt bước ra từ phòng ngủ.

“ Con đi chạy bộ đấy à? ”

Cậu đang cúi đầu loay hoay cột dây giày nghe tiếng nên ngẩn đầu lên, thấy mẹ mình đứng đó liền trả lời: “Vâng ạ, nay mẹ có nấu ăn không ạ?”

Mẹ cậu đưa tay phất vài cái: “Không đâu nay mẹ làm biến lắm, con chạy ghé ngang quán dì Út mua dùm mẹ mấy bịch phở luôn nhé.”

"Vâng, mẹ vào ngủ thêm một chút đi, khi nào mua về con gọi ba mẹ dậy cho ạ." 

Nói xong cậu đeo tai nghe vào rồi chạy ra khỏi nhà, từ khi lên mười hai tuổi cậu đã giữ thói quen này, lúc trước khi công việc ba mẹ cậu chưa quá bận rộn thì họ cũng hay chạy với cậu.

Chạy đến đoạn ngã tư cách nhà cậu tầm 500m, cậu vô tình bắt gặp một thân hình cao lớn đang tựa vào tường, đầu hơi cúi, hai tay khoanh vào nhau nhìn như thể đang đợi ai.

Người đó lúc này ngẩn đầu lên, ánh mắt màu đen sâu thẩm như có ma thuật bao trọn tinh thần của cậu, người đó nhìn cậu thất thần liền nở nụ cười thật tươi.

“Sao thế?”

Câu hỏi đột ngột kéo cậu về lại thực tại, cậu có chút ngượng liền lấp bấp trả lời: “K... khôn... không có gì.”

Người đó chỉ 'ừm' nhẹ một tiếng sau đó vẫn im lặng đứng đó nhìn cậu, cậu có hơi mất tự nhiên cúi đầu đưa tay xoa xoa lỗ tai có chút đỏ của mình.

“Buổi sáng tốt lành, anh Quyết.”

Người đó mỉm cười đứng thẳng dậy dùng tay xoa nhẹ đầu cậu nói: “Buổi sáng tốt lành bé An.”

Cậu cố gắn dấu đi xấu hổ gật nhẹ đầu xong liền cùng người đó vai kề vai mà chạy bộ, người này tên Nguyễn Đình Quyết, là con trai bạn thân của ba cậu.

Lúc trước cả hai thường hay chạy chung với nhau nhưng sau khi anh lên đại học thì việc cả hai cùng chạy bộ buổi sáng đã mất đi, chỉ khi anh được nghỉ lễ hoặc tết thì mới lại được chạy chung với nhau như vậy.

Chạy suốt một tiếng cả hai liền ghé vào một quán ăn, cậu quen thuộc đi lại quầy kêu: “Dì Út lấy cho con hai tô phở bò đặc biệt, một tô không bỏ giá với hành ngò ạ.”

Bà chủ đang bán nghe thấy cậu nói liền vui vẻ đáp lời: “Rồi rồi, mi cứ lại bàn mà ngồi, mi với cu Quyết ăn cái gì Út còn quên được sao.”

Khi cậu đi lại bàn đã thấy anh lau sẳn đũa và muỗng cho cậu, cậu mỉm cười: “Hôm nay nóng thật đấy, mới chạy có xíu mà cả người cứ rít rít khó chịu quá.”

Phục vụ bưng ra hai tô phở, anh bưng một tô không hành để sang cậu nói: “Vậy em mau ăn nhanh đi rồi còn về tắm.”

Vừa nói anh vừa bỏ sa tế và tương vào trong tô cho cậu sau đó mới bỏ vào tô mình, cả hai vừa ăn vừa tám nhảm một số chuyện lặt vặt tựa như chuyện điểm số của cậu hay cuộc sống đại học của anh.

Cả hai vừa ăn vừa cười nói vui vẻ thì cậu đâu đớn 'a' một tiếng sau đó liền đưa tay che lại miệng mình, anh ngẩn đầu liền thấy đôi mắt có chút ngấn lệ của cậu.

Nhìn vào biểu hiện che miệng của cậu liền nói: “Cắn trúng lưỡi sao?”

Sau đó liền đưa tay giữ lấy cằm cậu bảo 'A' một tiếng, lúc đầu cậu lắc đầu cự tuyệt sau đó khi nhìn vào ánh mắt đầy kiên định thì liền há miệng 'a' một tiếng nhỏ.

Anh nhìn miệng nhỏ khẽ há của cậu  liền thấy trên lưỡi có sưng một chút, bảo: “Không có chảy máu, một chút nữa chắc sẽ hết sưng thôi.”

Sau khi ăn xong cả hai tiếp tục sóng vai nhau vừa đi vừa nói, đến khi về đến nhà anh cả hai mới chào tạm biệt nhau.

Về đến nhà cậu đặt đồ ăn đã đem về từ quán dì Út lên trên bàn, sau đó đi lại lấy tô và đũa để sẳn.

Nhìn đồng đã là bảy giờ hai mươi sáu phút cậu đi lại phòng ba mẹ gõ hai cái: “Ba mẹ dậy chưa ạ? Đã bảy giờ rưỡi rồi, đồ ăn con để trên bàn hai người mau dậy ăn kẻo nguội ạ.”

Từ trong phòng vang ra giọng ba cậu còn đang ngái ngủ đáp lại: “Ba mẹ dậy ngay, cảm ơn con trai nhé.”

Cậu đáp 'vâng ạ' rồi xoay người đi lên phòng mình, vừa vào phòng cậu liền đi lại bàn học nhấn nút mở máy tính lên.

Đợi khi khởi động máy xong cậu nhấn vào gmail kiểm tra thử hôm nay có bài tập điện tử mà thầy Tiễn; giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba vẫn đều đặn gửi cho cậu mỗi ngày hay không, thấy có một gmail cậu liền lôi quyển tập từ trong hộc tủ ra bắt đầu làm.

Khi giải hết bộ đề mà thầy Tiễn đã giao cậu mới đi lại tủ quần áo lấy ra một set đồ thun thoải mái rồi đi vào nhà vệ sinh.

Đợi cậu tắm xong đi ra đã thấy ba mẹ mình chuẩn bị xong xuôi tất cả và chuẩn bị đi làm, mẹ cậu thấy cậu đi ra liền bảo: “Nay mẹ không nấu ăn có gì con... ”

Mẹ cậu còn chưa nói hết câu cậu đã đáp lời: “Con sẽ tự lo bửa trưa mẹ không cần lo đâu ạ.”

Mẹ cậu 'ừm' một tiếng, đi lại ôm cậu một cái sau đó để lại một câu rồi liền quay đi: “Vậy ba mẹ đi đây, nhớ khoá cửa cẩn thận nha con.”

"Ba mẹ đi làm vui vẻ ạ." 

Đóng cửa xong quay trở lại phòng, cậu tiếp tục làm những đề trước đây thầy Tiễn gửi, làm liên tù tì đến hơn mười giờ mới dừng lại.

Vươn vai một chút cậu liền nhấn vào tắt gmail đang hiện, giữa giao diện đầy một sự cơ bản lại nổi bật hiện lên một phần mền có hình người con gái.

Suy nghĩ một chút cậu liền nhấn mở game lên.

Phần mền dowload một chút liền xuất hiện thân ảnh một nữ triệu hồi sư bận một thân trang phục đỏ, cậu nhấn vào <Đến Vân Đô>.

Địa điểm cậu xuất hiện chính là trước cổng chuyền tống trận mà hôm qua sau khi đánh xong phó bản thoát ra cậu liền out, đột nhiên bên khung chat lận cận xuất hiện dòng chữ:

[Xung Quanh] Dương Quang Sáng Lạng: A, cô bạn tân thủ hôm qua.

Cậu thấy vậy di chuột quay xung quanh liền thấy một đội ngũ trên người đều sặc sỡ sắc màu của trang bị thần cấp.

[Xung Quanh] Vân: ... :)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play