Thật ra lớn lên cũng vẫn có. Nhưng từ hồi kha khá lớn gần như không hề gặp mặt, nên cứ xem như là không có đi vậy.
Dù là thuở bé hay khi lớn lên, người được yêu thương trong nhà luôn luôn là một ai đó khác ngoài hắn.
Tần Viễn có đốn mạt, ác nghiệt, làm những điều không cách nào tha thứ ra sao và phải chịu cảnh cụp đuôi nơi đất khách. Nhưng cũng vì đã đứa con trai ốm yếu nhiều bệnh từ nhỏ, mẹ sẽ luôn yêu thương bao dung anh trai vô điều kiện, cha cũng chỉ vào lúc nhận thức sự thật đã nuôi ra một đứa phế vật mới rốt cuộc nhớ ra, quay đầu nhìn cậu con trai nhỏ trầm lặng bước đến bên họ ở phía sau lưng.
Nên họ nuôi nấng hắn là để đợi đến ngày hôm nay biến Tần Tranh thành vật thay thế đúng không?
Thật vô nghĩa.
Nhưng Tần Tranh không nhận thức được tất thảy đều là vô nghĩa.
Vào những năm chừng cấp hai, cấp ba; người anh trai Tần Viễn luôn thở gấp hơn người bình thường vì căn bệnh hen suyễn nhưng vẫn vênh váo hống hách gặp rắc rối lớn ở trường vì bạo lực học đường bức ép bạn học tự sát, bị cha tống ra nước ngoài ngay trong đêm.
Phụ huynh người bị hại là đối tác tốt nhất của nhà họ Tần. Hai nhà cầm chừng lẫn nhau, không ai động vào ai, dù trong bụng ngoan độc đến mức nào ngoài mặt vẫn cười tươi như thể không hề có gì xảy ra.
Một vụ bạo lực học đường thủ phạm bỏ trốn không phải chịu trách nhiệm, nhưng có vẻ cũng không còn đường quay về. Những cuộc gọi xuyên đại dương chỉ toàn những lời chửi bới, oán hận, nguyền rủa và cầu xin tha thứ đầy nước mắt cá sấu.
Người bị hại tự sát không thành, tinh thần vốn không ổn định còn phải chịu vết thương sâu hoắm. Có lẽ chỉ muốn giấu nhẹm đi cả đời, bao lần suy nghĩ bản thân có muốn chết hay không, và chết vào tời điểm nào.
Nhưng người lớn vẫn điềm nhiên chuyện trò vui vẻ như không, thậm chí họ còn thản nhiên bắt Tần Tranh tiếp tục làm bạn cùng lớp và bạn tốt với anh trai người bị hại.
Thật vô nghĩa, Tần Tranh không phải điều họ muốn.
Nhưng vì trái ý người lớn mà ác ý "bắt nạt" Hứa Trác, Tần Tranh vẫn không cảm thấy có nghĩa lý gì.
Rõ ràng người chướng mắt Tần Viễn là hắn, vậy mà bây giờ hắn lại đi làm cùng một trò với Tần Viễn, biến nó thành thứ để chứng minh... chứng minh cái gì?
Tần Tranh tiêu tốn bao nhiêu năm vẫn không nghĩ ra nổi, rốt cuộc khi ấy hắn muốn chứng minh điều gì.
Thật ra từng có một lần, hắn suýt nữa đã hiểu ra.
Khi ấy, mẹ bỗng nhiên thay đổi, không một dấu hiệu báo trước.
Vào một ngày nào đó lúc tan học về nhà, chào đón hắn không còn là căn nhà lạnh lẽo, cùng với bác giúp việc không dám nói gì trộm để lại bữa cơm đã nguội lạnh cho hắn.
Tần Tranh mở cửa, sợ sệt phát giác nhà sáng đèn, đồ ăn trên bàn chuẩn bị kỹ lưỡng, mà người mẹ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt lại diện chiếc đầm chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, nhìn hắn dịu dàng.
"A Tranh, con về rồi."
Tần Tranh đóng đinh tại chỗ, rất lâu sau đó hắn mới nhận rõ, mẹ đúng thật gọi "A Tranh", không phải "A Viễn".
Trong trí nhớ, hình như mẹ chưa từng kêu tên hắn như thế dẫu chỉ một lần.
Tần Tranh để cặp xuống, cẩn thận từng tí bước đến ngồi đối diện mẹ, nhìn mẹ xới cơm cho mình bằng ánh mắt cảnh giác và lạ lẫm, lấy canh, gắp đồ ăn, dịu giọng hỏi hắn hôm nay đi học thế nào.
Bỗng nhiên, mẹ đối xử với hắn quá tốt.
Có lẽ với người khác đây đây chỉ là chuyện rất đỗi bình thường, hay phải nói là một kiểu khách sáo gượng gạo. Nhưng với Tần Tranh, cách đối xử này đã đủ khiến hắn ngạc nhiên trong sợ hãi.
Trong chớp mắt ấy, hắn đã nghĩ rất nhiều.
Hắn nghĩ khả năng cao chắc là mẹ muốn xem mình là thế thân của anh trai, có người để yêu tinh thần sẽ luôn dễ chịu phần nào —— Đáng sợ đến mức nào, thời điểm ấy hắn lại cảm thấy suy nghĩ ấy rất tuyệt vời, hắn chấp nhận được, nếu mẹ có mê man không tỉnh cả đời hắn cũng sẽ giả bộ làm một đứa con ngoan cả đời.
Trong vài phút ngắn ngủi ấy, Tần Tranh dường như quên hết tất cả.
Tần Tranh vắt óc nhặt nhạnh một vài câu chuyện trên lớp kể cho mẹ nghe. Nhưng có lẽ vì quá nhập tâm nên hắn không hề nhận ra, ánh mắt người phụ nữ ôn dịu mà rời rạc, không nghe lọt lấy một chữ.
Quả nhiên, mộng đẹp vụn vỡ chỉ sau hai mươi phút.
Tần Tranh giữa tràng im lặng như chợt nhận thức được điều gì ngẩng đầu lên trước nụ cười không kiềm giữ được thêm, hắn trở nên bình thản đến quỷ dị.
—— A Tranh, anh con không sống một mình ở nước ngoài được. Còn con từ nhỏ đã sống ở nước ngoài với dì và cũng giỏi thích nghi, con có thể thay anh... Anh con không phạm phải sai lầm gì to tát, không hề ảnh hưởng đến tương lai của con. Chỉ vài năm thôi, ba con nhất định sẽ đưa con về. Tất nhiên nếu khi ấy con muốn ở nước ngoài tiếp tục phát triển chắc chắn cũng sẽ không thành vấn đề.
—— Con luôn làm mọi việc rất tốt kia mà.
Đáng châm biếm biết bao, lần đầu tiên Tần Tranh nghe mẹ khen ngợi mình lại vì muốn hắn gánh trách nhiệm thay đứa con trai khác của mẹ, bay ra nước ngoài xa xôi.
Làm sao một người mẹ có thể nói với đứa con mình rứt ruột sinh ra những lời như thế được.
Nghe giọng điệu mạch lạc hợp với logic nhất quán của bà, chắc hắn bà đã soạn sẵn trong đầu hàng ngàn hàng vạn lần.
Tần Tranh từ chối.
Mà sau câu từ chối, thứ hắn phải đối mặt là lời cầu xin khẩn thiết càng lúc càng lộn xộn của người đàn bà, lòng kiên nhẫn cạn kiệt và đôi mắt cay nghiệt đầy rẫy oán hận giống hệt Tần Viễn như đúc.
—— Con chỉ ở nước ngoài vài ngày nghỉ thôi.
Tâm trạng bình tĩnh trở lại, hắn đứng dậy, nhìn mẹ một giây lát.
—— Mà đó là do ngày nghỉ nào cha mẹ cũng chỉ lo đưa Tần Viễn đi khám bệnh, kiểm tra sức khỏe, giải sầu, nghỉ dưỡng. Người lớn thấy con tội nghiệp nên mới đưa con theo chuyến du lịch của gia đình họ vậy thôi.
Người đàn bà cuối cùng cũng im lặng.
Suýt nữa, mẹ đã im lặng mãi mãi.
Khi Tần Tranh ngẩn người nhìn ván game trên máy tính, mẹ ở dưới lầu cắt cổ tay.
Giống hệt cách em trai Hứa Trác đã làm. Chỉ là đứa nhóc ấy tự sát để giải thoát cho bản thân, còn mẹ Tần Tranh tự sát dường như là vì biến Tần Tranh thành tội nhân.
Thật thú vị.
Thật vô nghĩa.
Bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn người cha nghe tin chạy đến, Tần Tranh mở miệng: Vâng, vậy tiếp theo con sẽ là người đi chết.
Im lặng, cãi vã, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.
—— Mày điên rồi phải không?
—— Mày điên rồi phải không?
—— Mày điên rồi phải không?
—— Mày điên rồi phải không?
Tiếng chửi rủa và khóc thét điên loạn nhốt sau cánh cửa. Vào một ngày đẹp trời nào đó, cậu thiếu niên Tần Tranh đá đổ bàn.
Sau vài phút yên tĩnh đổi được nhờ hành động ban nãy, hắn mở cổng nhà, bước đi không ngoảnh lại.
Khi ấy hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại nữa. Nhưng không ngờ được rằng quanh đi quẩn lại, mãi cho đến rất nhiều năm sau ngày hôm ấy, vào một ngày xuân Giang Thành, tại khoảnh khắc đặt tay mua tấm vé bay đến Iceland, sau cùng và thật sự, hắn đã quyết định cho bản thân được tự do.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT