*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngồi chờ ở tòa soạn tới trưa, rạng sáng hôm sau Thẩm Thiêm đã nhận được liên tiếp các cuộc điện thoại đặt hàng.
Dân số Iceland ít, thủ đô Reykjavik là một mô hình thu nhỏ và là một xã hội thân thuộc điển hình. Một mặt, xác suất bài trừ và kỳ thị con người ở nơi này rất nhỏ nhoi; nhưng mặt khác từ tìm việc, thuê nhà cho đến vay ngân hàng đều phải xếp vào hàng "sự kiện lớn" tại Reykjavik và cần phải huy động toàn bộ các mối quan hệ. Mà với những người mới nghèo nàn các mối quan hệ như thế thì hoàn toàn không có cơ hội tạo lập nền tảng, gần như là thảm họa theo một nghĩa nào đó.
Tuy vậy luôn có nhiều cách giải quyết hơn là khó khăn. Sau vài ngày lề mề mày mò sống, vào một chiều nọ, Thẩm Thiêm đã đọc hết các thể loại báo chí có trong giá sách xách áo sơ mi hôm trước mới ủi phẳng phiu và áo len Iceland ra, khoác thêm áo phao ngoài cùng rồi đi theo chỉ dẫn hết hai tiếng ngoài đường.
Hôm sau, nụ cười ôn hòa đúng chuẩn của anh xuất hiện chói lóa trên mặt báo khu vực.
Nói thế nào nhỉ, đúng là tốn cả mớ tiền khiến độ uy tín của tài khoản ngân hàng anh lâm vào nguy hiểm chút xíu.
Nhưng với tư cách là gương mặt mới đại diện cho ngành nghề nhỏ, Thẩm Thiêm đã bị phớt lờ trong tòa soạn suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chính anh hấp dẫn được nửa số nhân viên trong studio đến nghe mình sử dụng thứ tiếng Anh mà họ nghe hiểu được hoặc không trò chuyện trôi chảy với các đồng nghiệp, đường đường chính chính kiếm được cơ hội quảng cáo nhờ gương mặt và khả năng giao tiếp này.
Đương nhiên, vụ này lại quay trở về câu chuyện ở đây thiếu tin tức trầm trọng cỡ nào... Thẩm Thiêm lại đi vào tòa soạn, trong phút đối diện với đôi mắt sáng quắc của đám người phía đối diện anh mới nhận ra, cho dù mình là một chú trung niên thất nghiệp người ngợm bụi bặm, khả năng cao bài quảng cáo vẫn được lên như thường.
Đơn đặt hàng đầu tiên của Thẩm Thiêm từ ngày sống tại Iceland đến từ ngôi nhà có chóp mái màu xanh lá bên kia đường.
Vị khách người Iceland của chúng ta khá là thận trọng, dù lúc tự giới thiệu Thẩm Thiêm đã lần nữa nhấn mạnh bản thân rất chờ mong có người đặt mình chế tác một chiếc guitar, vị khách vẫn chỉ muốn làm cho cháu mình một chiếc violin độc nhất vô nhị trên đời —— Hình như Thẩm Ngọc Nhữ cùng từng nghe câu này rồi.
Đương nhiên, sự thật là mỗi một vị khách tìm đến những người thợ đàn chuyên nghiệp đều sẽ đưa ra yêu cầu này, và đó cũng chính là thứ mà Thẩm Thiêm làm tốt nhất. Cùng ngày khách đặt đơn hàng, anh đã nhanh chóng hoàn thành bản thiết kế đầu tiên, bắt tay vào làm việc.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Nhưng nó đã hoàn toàn trái ngược với mục đích mà ban đầu Thẩm Thiêm tưởng tượng, hệt như hai cung đường không bao giờ giao nhau.
Nói chung ngắm được cực quang ở Iceland năm nay đã là chuyện không thể. Rốt cuộc là do Thẩm Thiêm vẫn chưa đủ may mắn, rầy rà lần nữa bỏ lỡ mùa cực quang có lẽ chỉ có một lần trong đời.
Thật tiếc quá.
Mà người luôn trọng cảm giác nghi thức như anh ngoài cảm thán vài ba câu "tiếc rẻ" ngoài miệng, còn đâu dường như không có thêm vẻ tiếc nuối chân thật nào.
Thẩm Thiêm bắt đầu nhận rõ được đâu đó sự biến hóa kỳ diệu xảy ra trong chính bản thân anh.
Có chăng vì là lần đầu tiên nghiêm túc ra quyết định sinh sống ổn định tại một nơi nào đó như thế này, dường như tâm thái của Thẩm Thiêm cũng trở nên bình yên hơn quá khứ.
Hình như ngày xưa anh cứ hoài mải miết khắp những chuyến đi.
Máy bay, tàu hỏa, tàu thủy, đủ loại phương tiện giao thông.
Anh đã nhìn ngắm và chiêm ngưỡng hầu như mọi cảnh quan trên thế giới này, chỉ trừ sa mạc.
Nhiều lúc, Thẩm Thiêm không kiềm lòng được nghi hoặc chất lượng giấc ngủ của anh ngày một kém liệu có phải vì cứ liên tục chống chọi với lệch múi giờ không. Có những khi rõ ràng buổi sáng còn đang ngủ giữa căn phòng nhỏ cạnh bờ biển chan hòa nắng đẹp, buổi tối đã ở một thành phố hoàn toàn mới bắt đầu một ngày mới.
Cuộc sống của anh rực rỡ nhưng dường như cũng thật mịt mờ. Nghĩ kỹ, thậm chí Thẩm Thiêm chỉ có thể xâu chuỗi từng mẩu vụn vặt kia, chắp vá lại, dán lên quyển album ảnh vốn rỗng tuếch.
Một lối sống quả thật rất thú vị. Nhưng nếu hỏi anh đã từng trải qua thời khắc quan trọng nào trong đời hay chưa, hình như anh cũng chỉ biết tức khắc nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi ở Budapest thuở nhỏ.
Nhưng hiện tại, trong trạng thái mà bạn có thể chấm dứt đời sống xã hội cách hoàn toàn nếu muốn. Anh buộc phải tự nấu cho bản thân một ngày ba bữa cơm canh bình thường ngọt lành, làm đủ mọi chuyện nhưng không bao gồm vụ mua mấy thứ gia vị, tìm tòi thực đơn, tìm đường kiếm tiền, phải cố mà tìm cách giải quyết chiếc lò vi sóng hỏng hóc ở đâu đó.
Diễn giải một cách khác đi, nghĩa là anh đang thử trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường.
Nói ra chắc nghe có vẻ buồn cười, nhưng sự thật đúng là như thế —— Cái gã phiêu bạt bất định nửa đời người giờ này lại đang ngày ngày tìm tòi nghiên cứu làm sao để sống một cách thật sự, sống một cách cụ thể.
Tại một mức độ nào đó, làm tốt được chuyện này đúng thật là thứ khó khăn nhất trên đời.
Cũng may mà anh không hẳn chỉ cố gắng một mình.
Chỉ riêng đống nguyên liệu và đồ dùng bếp mà trước đây Thẩm Thiêm còn chẳng phân biệt được chúng, đa số là nhờ Tần Tranh mua cho anh lúc đến đây lần đầu tiên.
Sau khi quẳng vị khách ra sau đầu rồi ngủ không biết trời trăng suốt mười tiếng đồng hồ đến tận đêm, Tần Tranh sửa cái tủ lạnh mà đến ngày làm việc mới hẹn thợ đến được, tìm hết những thứ còn thiếu trong căn bếp nhà anh, gọi điện cho nhà hàng Trung Quốc lịch sự hỏi được mua nguyên liệu ở đâu là tươi ngon nhất bằng tiền một bữa mì tương đen, ra ngoài mua sắm, về nhà nấu cơm...
Chung quy, Tần Tranh đã làm rất nhiều việc thoạt tưởng như "Tần Tranh hoàn toàn không biết làm".
Còn chai rượu hắn đem đến nữa.
Hôm đó cả hai đều quên làm nóng nó, cuối cùng chọn cất luôn vào tủ lạnh, tới hôm nay nơ con bướm thắt ở cổ chai vẫn chưa tháo. Sau đó Thẩm Thiêm có tra nhãn dán trên mạng đây là loại Whisky đầu tiên của Iceland.
Mạch nha, gia vị thảo mộc, gỗ sồi nướng, da thuộc, caramel, hương thảo.
Hương vị phức tạp đến nhường nào, và... cậu tổng yêu Whisky đến nhường nào.
Thẩm Thiêm nhỡ rõ, hôm ấy Tần Tranh nói với anh chai rượu này là chủ nhà giới thiệu cho hắn.
Nói tới đây mới nhớ... đến giờ Thẩm Thiêm vẫn không rõ lắm Tần Tranh đang ở đâu —— Thậm chí anh không hề biết rằng rốt cuộc Tần Tranh đã chuyển vào khu nhà mà hắn nói vào lúc nào.
Trước lúc Thẩm Thiêm dọn khỏi khách sạn, hình như Tần Tranh vẫn ở phòng cạnh anh suốt. Vậy mà anh vừa mới dọn ra cậu tổng cũng đã tốc độ có được "căn nhà nhỏ" cho mình.
Thoạt đầu nhìn vào thái độ của cha Tần với cuộc hành trình xuyên đại dương của cậu con trai, chưa kể đến việc ủng hộ ở bất kỳ mức độ nào, chỉ riêng kinh tế đoán chừng Tần Tranh đã bị cắt hẳn toàn bộ chu cấp từ lâu. Mà nguyên nhân khiến cậu tổng của chúng ta vẫn có tiền sinh sống ở nơi tha hương đất khách con người rất đơn giản —— Hắn tìm được việc sớm hơn Thẩm Thiêm.
Cụ thể là thế nào Thẩm Thiêm không biết rõ lắm, nhưng chắc là sẽ không giống công việc đầu tiên của Thẩm Ngọc Nhữ, rửa chén cho nhà hàng.
Không biết ở chỗ nào, cũng không biết đang làm công việc gì, cứ bí hiểm làm người ta cạn lời. Cơ mà hắn cũng đừng có mơ Thẩm Thiêm chủ động hỏi, anh thợ đàn đang bận lắm đây này.
Không gian tầng hầm rất lớn và lấy được ánh sáng tốt hơn mấy căn hộ bên kia. Thẩm Thiêm thích nơi này còn vì ở đây có đầy đủ không gian cho anh bày biện những dụng cụ phức tạp để làm việc.
Khuôn đúc, lưỡi dao, keo kết dính, dụng cụ tháo gỡ, dao nạy đàn...
Anh đã bế quan tập trung làm việc gần một tuần, thậm chí không hề nhớ ra mình có quên gì không.
Mãi cho đến một tối nọ xong xuôi công việc, Thẩm Thiêm một mình tản bộ xuôi theo ngôi giáo đường đến bờ biển giữa đêm dài không còn bóng hoàng hôn. Khi dòng suy nghĩ thả trôi trắng xóa, Thẩm Thiêm mới chợt nhớ ra hình như anh quên giao hẹn với ai kia mất rồi.
Thẩm Thiêm giật mình phát hiện đã là vài hôm sau "ngày đầu tiên của mùa hè". Mà như có thần giao cách cảm, Tần Tranh cũng cùng lúc gửi tin nhắn cho anh: Gần đây bận quá nên suýt đã quên giao hẹn đổi nến. Xin anh Thẩm đừng nhân cơ hội vờ như giao hẹn mất hiệu lực vì quá hạn.
"Không quên, nhưng cố tình giả vờ quên" nghe có vẻ có lương tâm hơn là "thẳng thừng quên".
Mặc dù không biết Tần Tranh sao lại tự nhiên nhớ ra chừa đường cho anh xuống, Thẩm Thiêm vẫn hùa theo hắn xuống lưng ngựa, mời cậu tổng cuối tuần này lại đến chơi nhà hơi ọp ẹp bần hàn của anh.
Vào mùa xuân, từ bức điêu khắc Sun Voyager nhìn ra bờ biển sẽ là khung cảnh hoàng hôn tuyệt diệu khôn cùng. Sắc cam, hồng, tím quyện hòa vào nhau, gợn nhạt nhòa, rất dịu dàng nhưng cũng thật chói lọi.
Khung cảnh này luôn hiện diện trên những tấm bưu thiếp của Iceland và được gửi đi khắp thế giới.
Chỉ là mùa xuân đã gần kết thúc, ngày cứ dần dài thêm và mặt trời lặn ngày càng muộn. Hoàn toàn chẳng thấy được cực quang đâu, mọi sự đều như hùa nhau giễu cợt Thẩm Thiêm - người cứ đến những miền đất lạ không đúng thời điểm.
Nhưng Thẩm Thiêm chẳng lấy làm bận lòng.
Dù ngoài miệng hô hào "ngắm cực quang" như việc cuối cùng thực hiện trong đời, nhưng anh cũng không khư khư cố chấp đến thế. Cái nhìn của Thẩm Thiêm về cuộc đời thật ra khá tệ hại, những gì không chiếm cứ được anh sẽ buông xuôi rất nhanh, xưa nay chưa bao giờ tự làm khó bản thân.
Vậy thì, bây giờ.
Thẩm Thiêm đeo tạp dề làm việc ngồi vào bàn, lấy đơn đặt hàng gần nhất anh nhận ra, vừa mới đeo tai nghe, cầm dao chuẩn bị bước vào trạng thái làm việc lại thình lình nghĩ ra gì đó. Anh bình thản đặt dụng cụ xuống, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
Anh suýt thì quên pha trà cho vị khách cao quý của chúng ta.
#
Trên đường đến nhà Thẩm Thiêm, Tần Tranh vướng phải một vụ "tai nạn giao thông".
Sự cố không có gì to tát, diễn ra giữa quãng đường nối nhà hắn và Thẩm Thiêm. Người trong cuộc là hai cậu bé chạy xe đạp bốn bánh.
Từ đằng xa xa, Tần Tranh đã nhìn thấy hai đứa bé đạp xe với tốc độ và hướng đi không hề ổn phóng về phía nhau. Cơ mà trên con đường này đến trưa trật chắc cũng không có chiếc ô tô nào chạy qua, với cả thường thì kết quả của sự cố cỡ nhỏ này cũng chỉ dừng lại ở việc bọn nhỏ gào khóc, còn đâu không để lại hậu quả nghiêm trọng gì.
Vì vậy, thường Tần Tranh sẽ chọn giả vờ không nhìn thấy. Nhưng lần này lại có biến số xảy đến —— Bố mẹ hai đứa nhóc xui xẻo kia vừa nghe tiếng khóc đã kịp thời chạy ra nhìn, một trong hai cậu bé ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, nức nở chỉ tay vào Tần Tranh ở phía bên kia đường.
Đó là lý do vì sao Tần Tranh chọn DINK.
*Double income no kid.May mà câu chuyện không quá tệ, cổng nhà hàng xóm có camera, kiểm tra một loáng là hắn được rửa oan.
Tần Tranh với thái độ hòa nhã lịch sự nhận được lời mời "vào nhà ngồi chơi một lát" của phụ huynh. Nhưng hắn không đi vào thật mà chỉ đứng ở chỗ thay giày ngay huyền quan, đeo tai nghe dựa tường im lặng chờ họ tuyên bố mình vô tội và được phóng thích.
Cậu bé con nhà này có gương mặt châu Á rất đẹp, mái tóc dài chấm vai cong cong rất dễ khiến người khác liên tưởng đến cái tên mà hắn sắp gặp.
Có vẻ hơi hoang đường, nhưng trong khoảnh khắc nhận ra ánh mắt rình mò chẳng chút e sợ gì của nhóc con đổ tội oan cho mình, đúng thật Tần Tranh đã nghĩ về rất nhiều điều.
Chủ yếu là những bộ phim, nào là Hiệu Ứng Cánh Bướm, Interstellar - Hố Đen Tử Thần, 17 Again – Trở Lại Tuổi 17, thậm chí cả bộ hắn chỉ mới từng nghe nói về bối cảnh Ngày Mai, Anh Sẽ Hẹn Hò Với Em Của Ngày Hôm Qua.
Ừ, bé con miệng hồ lô chúm chím cứ cảnh giác nhìn chằm chằm hắn mà chẳng nói câu nào chẳng lẽ là Thẩm Thiêm ngày nhỏ xíu... Không, phải là Thẩm Gia Ánh xuyên thời gian không gian đến tìm hắn, tìm hắn... xem như để trả thù đi vậy.
Trả thù Tần Tranh cứ bỗng dưng xuất hiện, xáo trộn kế hoạch của anh, hùa theo Thẩm Thiêm làm đủ các loại giao hẹn dây dưa mãi chẳng buông.
Từ ngày đến Reykjavik đã gần một tháng trôi qua, hầu như cả hai rất ít dịp thấy mặt nhau.
Thật ra thì với tư cách một người bạn đồng hành là người duy nhất có thể dựa dẫm vào giữa nơi đất khách quê người, hai người có quá nhiều lý do để gặp gỡ. Chỉ riêng chiếu theo quan hệ trước đó của cả hai, cứ thế mời nhau về nhà chơi cũng chẳng cần lý do gì.
Nhưng có lẽ vì tần suất những cơn gió buốt xứ Iceland quá dày đặc, hai người bất giác trở nên khép kín và cẩn trọng. Ngoại trừ những dịp thỉnh thoảng hẹn nhau cùng đi dạo, cơ hội gặp mặt đến từ xác suất ngẫu nhiên thấy nhau giữa lòng thành phố nhỏ bé này chắc có lẽ cao hơn.
Ba ngày trước, Tần Tranh nhìn thấy Thẩm Thiêm ở bờ biển.
Cạnh bên biểu tượng của Reykjavik, anh chỉ ngồi lặng đó, giấu mình trong áo khoác, im ắng trông sang bên kia bờ.
Gió biển thổi mái tóc dài của Thẩm Thiêm bay lất phất mà anh lại chẳng phát giác ra, chỉ chăm chú và mê say nhìn ngọn núi tuyết xa xôi không với được đến, hoặc là thật nhiều thật nhiều thứ khác hiện diện đằng sau núi tuyết mà Tần Tranh không mảy may trông thấy được.
Trong phút ngắn ngủi, dường như Thẩm Thiêm chợt nhớ ra điều gì. Anh ngồi thẳng thớm dậy, nhưng cảm giác tê cứng vì ngồi lâu phá tan sự phấn chấn của anh chỉ sau khoảnh khắc.
Khi ấy, Tần Tranh đứng cách đó không xa ngậm kẹo cai thuốc thu vẻ anh chậm chạp vụng về đổi dáng ngồi vào mắt. Sau giây lát suy tư, Tần Tranh vẫn nhắn một tin ngắn gửi Thẩm Thiêm.
Lúc đọc được anh sẽ thế nào? Ngạc nhiên, lầu bầu nghi hoặc, hay là cả hai?
Tần Tranh biết người quên mất giao hẹn giữa cả hai không chỉ có mình hắn. Vài ngày trước, Tần Tranh vẫn giữ thái độ khá bình thản với sự thật ngay từ lúc có giao hẹn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng vào đêm mặt trời không lặn ấy, khi phát hiện người kia cầm điện thoại lên tư lự gõ gõ một chốc lát, chiếc điện thoại hắn đút trong túi rung lên, Tần Tranh đã giống hệt như lúc này, trái tim nhất thời không nhịn được đập rộn.
Còn bây giờ, Tần Tranh tuy ngoài mặt bình tĩnh nhìn vào đứa trẻ nọ, suýt chút nữa đã bật khỏi miệng hỏi: Nhóc có quen anh không?
Cũng may mà cuộc điện thoại đến kịp thời đã cản hắn lại.
Đối diện với ánh mắt của đứa trẻ vẫn hết sức đề cao cảnh giác, hắn quơ quơ điện thoại trong tay, kề lên tai nghe máy.
Suy nghĩ của hắn còn đang bị "Thẩm Thiêm lớn Thẩm Thiêm nhỏ" kiềm giữ, không bận tâm cái tên nhấp nháy sáng trên màn hình. Mà tại khoảnh khắc nghe thấy giọng Thẩm Thiêm, Tần Tranh mới giật mình nhận ra hình như đây là lần đầu tiên hắn nhận được cuộc gọi của Thẩm Thiêm đang trong trạng thái tỉnh táo.
Hình như anh để điện thoại một bên bật loa ngoài nên giọng có hơi xa xôi, nhưng cái ngữ sai khiến thì hết sức tự nhiên: "Sao em còn chưa tới nữa? Bao giờ đến mua hộ tôi lọ tiêu đen."
Tần Tranh dựa lưng vào tường đối mắt với cậu bé nọ, đôi môi thoáng nhếch ý cười: "Sắp, tôi gặp anh hồi nhỏ nên tới hơi trễ."
"..."
Thẩm Thiêm nghẹn họng, cầm điện thoại kề vào tai: "Vậy em nói chuyện với nó cho đàng hoàng, Thẩm Gia Ánh hơi bị giỏi cười đểu rồi cho em một đá từ sau lưng đó."
Rõ ràng, anh hoàn toàn không hề để tâm Tần Tranh "mê sảng", nhưng vẫn hùa theo ra chiều thiện chí nhắn nhủ.
Phải nói là anh nhắc nhở rất chu đáo, nhưng trễ rồi.
Mười mấy phút sau, Thẩm Thiêm chậm rãi ra mở cửa còn chưa kịp bật chữ "Hi" khỏi miệng mắt mũi đã bị dấu chân con nít trên ống quần Tần Tranh hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Thẩm Thiêm rơi vào trầm tư.
"Tôi bị đá cho một đạp. Từ chính diện." Tần Tranh giải thích.
"Tôi thấy." Thẩm Thiêm chau mày, trông bực bội đến là khó hiểu.
"Con nhà ai đạp em? Không lễ độ một chút xíu nào. Nhà ở đường nào, số nhà bao nhiêu, tôi phải đến đòi giải thích cho ra lẽ."
Động vật họ mèo ở thế giới tự nhiên có tập tính chiếm hữu lãnh thổ và vật sở hữu của chúng rất mạnh mẽ. Nếu trong lãnh thổ của chúng xuất hiện mùi của đồng loại, chúng sẽ tức giận, xù lông, lông càng dựng đứng lên thì càng nghiêm trọng.
Tần Tranh không nhịn được yên lặng quan sát Thẩm Thiêm dưới điểm nhìn của một đạo diễn quay các thước phim đời sống thế giới động vật: Hình như anh có vẻ giận dỗi, đến nỗi chẳng buồn nghĩ đến chuyện quở Tần Tranh mắc gì lại để nguyên dấu giày đến nhà anh chơi bài tội nghiệp.
Nhưng anh giận gì chứ? Do Tần Tranh bị bắt nạt hay là do Tần Tranh bị đứa trẻ "giống mình" bắt nạt?
Mặc dù không biết vì sao, nhưng hình như trò đùa của hắn không ổn lắm.
Tần Tranh kịp thời ngăn tổn thất, hai tay nắm chặt vai Thẩm Thiêm, đầy dịu dàng nhưng không cho phép chống cự đẩy anh vào gian phòng mình đã tham quan gần như cặn kẽ một lần trước đó.
"Anh nghĩ tôi để bản thân bất lợi?" Tần Tranh an ủi anh.
"Hình như cũng đúng, vậy em... thôi được rồi."
Thẩm Thiêm thở dài, dường như lấy làm hoang mang và chịu thua với pha xử lý hớ hênh của mình vừa rồi.
Chẳng hiểu nổi, bấy nhiêu có gì mà giận.
Tần Tranh bị nhóc con lạ mặt đạp cho một cái thì chẳng phải chuyện buồn cười lắm à? Vậy mà anh lại cư xử cứ như mình mới bị con nít đạp, lạ kỳ quá thể!
Thẩm Thiêm lầm bầm lầu bầu trong bụng, cuối cùng đổ hết mọi cảm xúc sớm nắng chiều mưa cho người khác: "Đại đi, tôi cũng đâu biết được mới nãy em có lừa tôi nữa không."
Nhiều khi vốn chẳng có đứa trẻ nào cả, càng không có "đứa trẻ giống mình" mà mới nãy Thẩm Thiêm cứ trông như tên đần bị người ta dắt mũi bằng trò trêu cợt không biết thật hay dối trá đến nỗi động lòng. Và anh không hề thích cảm xúc bản thân không thể kiểm soát này một chút nào.
Tần Tranh đăm đăm nhìn phía sau anh: "Anh ghét tôi rồi à?"
"Không, làm gì tới nỗi đó, tôi chỉ hơi ghét mình thôi."
Thẩm Thiêm đứng trước tủ bát, mở cánh cửa ngay trước mặt lấy tách trà đã rửa sạch.
"Tôi thích cái này."
Tần Tranh ngắt lời anh, ra chiều không khác gì quấy phá thò tay vào tủ lấy hai chiếc tách duy nhất ghép được thành cặp.
Thẩm Thiêm tốt tính đổi thành ly thiếu gia lấy, cầm ra vòi nước cọ rửa thêm lần nữa. Còn Tần Tranh nhét chiếc tách mình vừa từ chối vào sâu tít bên trong tủ bát, tiếp đó mau chóng quay về sau lưng Thẩm Thiêm.
Tần Tranh: "Anh ghét anh cái gì? Anh vẫn chưa nói hết."
Thẩm Thiêm lau khô nước đọng trên tách, quay người, suýt thì đâm sầm vào ngực Tần Tranh.
Anh hít một hơi thật sâu, đẩy chướng ngại vật ra: "Em đứng gần tôi thế làm gì? Thiếu gia, thứ cho tôi nói thẳng. Từ lúc em bước chân vào cửa nhà tôi đến giờ cứ bám víu theo đuôi tôi rất là không đúng hình tượng, thật sự khiến tôi buộc lòng nhớ đến con cún lông vàng tên Đồ Dính Người Thẩm Ninh nhặt về nuôi."
Tần Tranh ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ bị Thẩm Thiêm đẩy ra, tò mò hỏi: "Mẹ anh có nuôi chó à? Không phải ngoại bị suyễn à?"
Thẩm Thiêm quẹt môi nhún vai: "Ai biết, tôi nói nhảm đó. Giờ em đã quên câu hỏi mới nãy hỏi tôi chưa?"
Tần Tranh gật gật: "Hơi còn ấn tượng, nhưng có thể coi là quên rồi."
"Giỏi lắm." Thẩm Thiêm uốn nắn thêm: "Lần sau chỉ cần trả lời quên rồi là được."
Tần Tranh đến sớm, công việc hôm nay vẫn chưa xong.
Thẩm Thiêm vừa vào phòng làm việc vừa hỏi: "Lần trước em đâu đã vào phòng này à?"
Tần Tranh lắc đầu, đáp: "Chưa."
Cậu tổng có ý thức lãnh thổ rất mạnh mẽ, ghét nhất bị người khác xâm phạm lãnh địa cá nhân, đương nhiên cũng sẽ không làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc khi đến thăm nhà người khác.
Với Thẩm Thiêm, tất cả những nơi như bếp, phòng ngủ, toilet... đều chỉ khác nhau mỗi cái tên chỉ chức năng từng khu vực. Riêng phòng làm việc một khi anh đặt chân vào sẽ lập tức biến thành con người khác.
—— Tất cả những điều trên đều nằm trong tưởng tượng của Tần Tranh.
Hắn chưa từng nhìn thấy Thẩm Thiêm làm việc, hôm nay là lần đầu tiên.
Vậy mà khi tưởng tượng biến thành sự thật, Tần Tranh đứng dựa lưng cạnh cửa ngắm Thẩm Thiêm đang cúi người tập trung khắc thân đàn violin. Bỗng, hắn cảm tưởng dường như anh trở nên càng thêm xa lạ, và càng thêm gần gũi.
Thẩm Thiêm ngẩng lên nhìn lại: "Sao em không vào?"
Tần Tranh hơi đứng thẳng dậy, nhưng vẫn giữ tư thế cẩn trọng như trước —— Đến độ trông hắn chẳng khác nào một đứa trẻ con đứng khoanh tay với người lớn.
"Tôi thấy anh trên mặt báo." Hắn nói.
Thẩm Thiêm nhếch môi: "Tôi cũng khá là ưng bụng tấm hình đó đấy."
Giọng Tần Tranh đầy bình thản, nhưng ánh mắt lại toát vẻ đợi mong chẳng biết tên: "Hồi trước anh từng nói anh chủ yếu làm đàn violin, nhưng vẫn làm nhạc cụ khác được, phải không?"
Thẩm Thiêm gật đầu: "Đúng thế."
Tần Tranh bất ngờ nói tiếp: "Sắp đến sinh nhật tôi rồi."
Thẩm Thiêm như nhận ra điều gì mở to mắt, đối mặt với Tần Tranh.
Còn Tần Tranh nhìn anh, nghiêm túc nói ra từng chữ từng chữ một: "Tôi muốn một cây đàn guitar, Thẩm Thiêm."
Thẩm Thiêm không đáp, gương mặt luôn lạnh lùng lơ đãng của Sa Hoàng cao quý chợt mềm dịu, hắn cười khẽ: "Tôi có thể hát cho anh nghe, Thẩm Gia Ánh."
Sun Voyager: