Doanh Nghiêm không biết từ bao giờ bản thân lại biến chất như thế. Lần thứ hai du hành thời gian, cậu lùi lại một chút, chỉ đi đến tám năm trong tương lai.
Lúc cậu tìm được Doanh Nghiêm hai mươi bốn tuổi, Chấn Điền đang chất vấn gã về những thứ ở trong tủ đông.
“Đây là thứ gì?” Anh mở cửa tủ đông trước mặt gã, “Anh hỏi em, đây là thứ gì?!”
“Đến giờ phút này em vẫn muốn nói dối anh sao?” Chấn Điền thất vọng nhìn gã, “Anh biết tất cả rồi!”
Anh dùng tay xô thật mạnh khiến tủ đông ngã nhào xuống, từng tảng thịt rơi ra ngoài, trong đó còn có cả một cái đầu lâu. Lúc nó lăn ra, hai con mắt mở lớn nhìn anh làm anh buồn nôn, khuỵu gối oẹ xuống ngay tại chỗ.
Tuy đã đoán được, nhưng nhìn tận mắt…
Doanh Nghiêm thở dài, nhặt cái đầu lên đặt sang một bên: “Anh sợ thì còn cố chấp xem làm gì?”
“Em…” Chấn Điền dùng ống tay áo lau miệng, giọng nói tràn đầy giận dữ, “Đến tận lúc này em vẫn không hiểu sự nghiêm trọng của việc mình làm sao?”
“Giết người! Em đã giết người đấy!!!” Mấy lời này anh rít lên trong cơn phẫn nộ.
Hơn nữa không chỉ một mà còn là rất nhiều người!
“Bọn họ đáng chết mà.” Gã cười nhạt, “Lúc nào cũng cố bám lấy anh, ngăn cách anh khỏi em. Nếu không vì chúng thì anh đâu có chia tay em.”
“Cho nên em giết nhiều người vậy… chỉ vì anh chia tay em?” Anh không tài nào tin được.
Bạn bè anh, đồng nghiệp của anh, hàng xóm nơi anh ở, và cả những người vô tội anh chỉ mới gặp qua vài lần, bọn họ đều chết vì lý do hoang đường này sao?
Hơn nữa anh chia tay gã hoàn toàn không phải do người khác tác động, mà là vì anh thật sự cảm thấy đây là điều tốt nhất dành cho cả hai!
Doanh Nghiêm không đáp trả, xem như chấp nhận suy đoán này.
Chấn Điền nhìn người đàn ông trưởng thành thờ ơ trước mặt, dường như đang cố gắng tìm xem còn dấu vết quen thuộc nào hay không. Nhưng Doanh Nghiêm trước mắt anh như một người hoàn toàn xa lạ, anh không thể mường tượng nổi mình đã từng nắm tay và ôm hôn một tên sát nhân đáng sợ như vậy.
Anh ôm đầu ngồi một góc, khóc run lên: “Mẹ nó, sao em có thể làm vậy? Doanh Nghiêm, em trở thành con người như vậy từ bao giờ?”
Doanh Nghiêm ngồi xổm xuống, an ủi anh: “Chỉ cần anh tiếp tục quen em là được mà.”
“Quen em?” Anh mờ mịt hỏi.
“Đúng vậy, miễn anh vẫn còn là người yêu của em, em sẽ cố gắng không giết những người xung quanh anh nữa.” Gã cười rộ lên, “Tuy rằng bọn họ thật chướng mắt, nhưng dù sao chúng ta vẫn ở bên nhau là được rồi.”
Chấn Điền hoảng sợ nhìn người trước mắt, tựa hồ không ngờ rằng gã sẽ đưa ra loại yêu cầu hoang đường đó.
“Anh vẫn luôn suy nghĩ về việc đó kể từ sau khi chia tay.” Lồng ngực Chấn Điền phập phồng, “Nhưng hiện tại thì anh đã xác định…”
Gương mặt Doanh Nghiêm trở nên rạng rỡ, chuẩn bị lắng nghe câu nói ngọt ngào yêu thương mà gã vẫn luôn mong chờ.
“… Chúng ta không bao giờ có thể quay lại.” Chấn Điền cắn chặt răng, “Anh không thể yêu một tên sát nhân được.”
Sắc mặt Doanh Nghiêm tệ đi thấy rõ. Gã nghiến răng: “Cho nên chỉ vì em giết người, còn là những kẻ râu ria đáng ghét, anh không muốn quay lại với em?”
“Chẳng những không quay lại, anh khuyên em nên tự đi ra đầu thú.” Chấn Điền lấy hết can đảm đứng phắt dậy, “Anh cho em hai mươi tư giờ, quá hai mươi tư giờ em vẫn không đồng ý thì anh sẽ tự…”
Anh còn chưa kịp nói dứt lời, Doanh Nghiêm đã kéo cổ áo anh xuống, áp sát môi mình vào môi anh. Cơ thể gã dán chặt lấy anh, áp lên tường, tạo thành một nhà tù vững chãi khó thoát ra.
“Đừng nói gì nữa.” Gã nhắm mắt, hơi thở trở nên nóng bỏng, “Anh đang làm em tổn thương đấy.”
“Buông anh ra!” Chấn Điền cố giãy giụa như một con kiến dưới chân voi.
“Không bao giờ.” Ánh mắt Doanh Nghiêm trở nên tăm tối, “Là em sai rồi. Lẽ ra em không nên cho anh không gian riêng tư lâu như vậy để suy nghĩ. Lẽ ra một năm trước khi anh nói chia tay, em nên làm thế này sớm hơn.”
Chấn Điền còn đang mơ hồ không hiểu thứ mà gã nói “làm sớm hơn” là gì, đầu mũi đã bị bịt kín bởi một chiếc khăn tẩm thuốc mê. Anh ú ở giãy giụa, nhưng cũng chỉ được một lúc liền đánh mất ý thức mềm oặt cả người. Doanh Nghiêm thở hồng hộc, không biết vì vui sướng hay căng thẳng, ôm lấy anh thật chặt.
“Vậy là anh lại quay về bên em, chỉ có hai chúng ta mà thôi.” Gã vuốt ve gương mặt của Chấn Điền, “Em thật sự mong chờ tương lai của chúng mình.”
Doanh Nghiêm mười sáu tuổi trốn trong một góc phòng, cả người run lên vì căm phẫn, lại không thể làm được gì trong lúc này.
Lần trước cậu dễ dàng đắc thủ ngoài việc lợi thế địa hình và bóng tối ra thì còn do Doanh Nghiêm khi đó đã đánh mất khá nhiều lý trí, chỉ còn mỗi sự cuồng loạn. Doanh Nghiêm này hãy còn rất tỉnh táo, nếu cậu sơ suất, người bị giết ngược lại chính là cậu.
Vì thế Doanh Nghiêm ẩn nhẫn chờ, đợi thời cơ của mình. Cậu không thể giết gã lúc có mặt Chấn Điền được, cho nên cần phải nhân cơ hội gã ở một mình.
Lúc này Doanh Nghiêm vẫn chưa đập gãy chân Chấn Điền, cũng chưa mang anh tới cái tầng hầm kia. Gã chỉ giam giữ anh bên trong phòng ngủ của mình, mỗi ngày tự đem đồ ăn và nước uống tới. Bên trong nước có pha rất nhiều thuốc an thần, phần lớn thời gian trong ngày Chấn Điền chỉ biết mê man ngủ.
Doanh Nghiêm gậy ông đập lưng ông, dùng chính số thuốc an thần đó bỏ vào thức ăn của gã. Khi Doanh Nghiêm trưởng thành tỉnh lại, trước mắt gã là phiên bản mười sáu tuổi của mình. Hai tay gã bị trói ngược ra phía sau ghế, không tài nào động đậy cục cựa được.
“Mày…” Doanh Nghiêm chưa kịp nói hết câu, con dao trên tay cậu đã đâm mạnh vào mắt trái của gã.
Gã hét to vì đau đớn, nhưng Doanh Nghiêm đã nhanh tay lẹ mắt nhét giẻ vào mồm đối phương. Cậu tàn nhẫn cười lạnh: “Dám dùng ánh mắt đó nhìn anh ấy, mày không xứng để được nhìn!”
Máu tươi đỏ thẫm tuôn chảy khắp mặt gã, bắn lên cả người Doanh Nghiêm. Nhưng cậu không sợ. Kể từ lần đầu tiên giết chết chính mình, Doanh Nghiêm đã biết bản thân không sợ máu lẫn xác chết.
Cậu nhẹ nhàng vung dao lên, theo từng nhát là những lời hằn học: “Cái này là vì thái độ của mày, cái này là vì mày dám đánh thuốc mê anh ấy, vì mày làm anh ấy buồn bã…”
Chưa đến nửa tiếng, gương mặt Doanh Nghiêm trưởng thành đã máu me bê bết, chằng chịt những vết chém, không còn nhìn ra được hình thù nữa.
“Nói tao nghe xem, mày có bao giờ thấy hối hận về hành vi của mình không.” Doanh Nghiêm dùng mũi dao nâng cằm gã lên, “Tại sao mày là tao nhưng tao lại không thể hiểu được mày?”
Gã ta ú ớ gì đó, nhưng vết thương quá nặng khiến gã dù có muốn nói cũng khó mà nói được.
“Tao đoán là thời gian thật sự có thể thay đổi con người.” Cậu thở dài, chém xuống nhát dao cuối cùng để kết liễu.
Nếu vậy thì chỉ cần tìm “cậu” lúc bắt đầu biến chất, giết chết bản thân khi đó là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT