Thánh chỉ lập hậu này của Bùi Việt giáng một đòn thật mạnh vào Lý gia, cũng đánh triều thần một cái trở tay không kịp.
Có quan viên chấp nhận, cũng có lão thần tỏ vẻ bất mãn giống như Thượng Thư Lễ Bộ, cho rằng cho dù là gia thế hay tính cách thì Thư Quân đều kém xa vị trí quốc mẫu. Bùi Việt ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ dặn dò Cẩm Y Vệ nhanh chóng điều tra rõ vụ án của Lý gia. Tô Triều Sơn cũng quyết đoán đem chứng cứ Lý gia xâm chiếm đất đai trình lên tam tư, thêm ba ngày tam tư hội thẩm, chứng cứ phạm tội của Lý gia và Tề Tranh đã được xác định.
Lý gia rơi đài, Tả Tướng Cố Vân Sinh lần này cũng dính líu vào tranh chấp đảng phái, rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Trong triều đang thương nghị người nào sẽ kế vị Tả Tướng, Bùi Việt sấm rền gió cuốn xoá luôn Trung Thư Tỉnh, huỷ bỏ vị trí Thừa Tướng, sau này Thượng Thư lục bộ trực tiếp do Hoàng đế quản lý. Trung Thư Tỉnh bao trùm phía trên lục bộ nay đã sụp đổ, trong triều chợt xuất hiện tình thế hỗn loạn trăm năm chưa từng có, bá quan văn võ sôi nổi bàn luận, không biết nên đối phó thế nào.
Triều thần không đoán được hướng gió của Hoàng đế, dứt khoát tiếp tục hướng mũi nhọn về phía Thư Quân. Đêm đó Bùi Việt viết xong chiếu thư giao cho Lưu Khuê, Lưu Khuê lập tức đi Trung Thư Tỉnh tìm Cố Vân Sinh đóng dấu, cho nên, dù cho triều thần có đánh giá thế nào, việc Thư Quân trở thành Hoàng hậu là ván đã đóng thuyền. Nếu Hoàng hậu đã được chọn không thể động vào, như vậy chỉ có thể tìm một cửa đột phá khác mà thôi.
Triều thần không vui khi nhìn Hoàng đế độc sủng nữ nhi Thư gia, ý đồ muốn đưa nữ nhi vào cung củng cố quyền thế, dâng tấu sớ cho Hoàng đế, đưa ra đề nghị lúc Hoàng đế đại hôn thì đồng thời nạp luôn bốn phi tần vào cung. Sau đó sổ con còn kèm theo danh sách, đều là những người được chọn làm hoàng phi.
Trong này cũng có quý nữ thế gia Thôi Phượng Lâm.
Đêm khuya Bùi Việt chống trán dựa vào ngự án chợp mắt, Lưu Khuê hầu hạ ở bên cạnh, nhìn sổ con lập phi chồng chất như núi mà đau cả đầu. Ông đang định dọn dẹp ném hết đống sổ con này đi, Lận Tuân từ bên ngoài rảo bước nhanh chóng tiến lên, đi đến chỗ bình phong, thoáng nhìn Bùi Việt đang nghỉ ngơi, vội vàng thả chậm bước chân, cùng Lưu Khuê trao đổi ánh mắt.
Lưu Khuê nhẹ nhàng đi ra, lôi kéo Lận Tuân tới ngoài cửa.
“Chuyện gì mà vội như vậy?”
Ánh mắt Lận Tuân trầm xuống: “Hôm nay sau giờ ngọ ta thẩm vấn Lý Anh, Lý Anh cung khai, nói là Thôi Phượng Lâm có tham dự vào vụ án của Hoàng hậu, là nàng ta ra chủ ý để Lý Anh bắt cóc nương nương uy hiếp Tô đại nhân.”
Lưu Khuê kinh hãi: “Sau đó thì sao?”
Lận Tuân cười lạnh: “Ta truyền Thôi Phượng Lâm đến Bắc Trấn Phủ Tư. Vị Thôi cô nương này cực kỳ lợi hại, nàng ta thừa nhận mình từng gặp Lý Anh ở trà lâu, lại không chịu thừa nhận là người khởi xướng, chỉ nói Lý Anh cắn bậy. Ta lấy không được chứng cứ trị tội nàng ta, lúc này mới tới hồi bẩm bệ hạ.”
“Hơn nữa, nàng ta yêu cầu diện thánh.”
Lúc này, trong Ngự Thư Phòng truyền đến giọng nói trầm thấp của Bùi Việt,
“Vào đi.”
Hai người vội vàng một đường đi vào, Lận Tuân bẩm báo sự việc.
Bùi Việt chậm rãi mở nắp chén trà nhấp một ngụm, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhẹ giọng nói.
“Triệu nàng ta đến điện Phụng Thiên.”
Lận Tuân đi ra ngoài truyền tin tức, Lưu Khuê ôm hết những sổ con kia vào trong ngực, ấp a ấp úng hỏi Bùi Việt,
“Bệ hạ ngài xem đống sổ con này nên xử lý như thế nào? Trong triều đã bàn luận rất nhiều rồi, chuyện này để lâu sẽ bất lợi với nương nương. Thật ra lão nô có một ý tưởng to gan...”
Bùi Việt hờ hững lật xem bản cung khai mà Lận Tuân đưa tới: “Nói đi.”
“Tiền triều có một vị Thư Thái phó, là một người rất giỏi văn chương, hiểu biết sâu rộng. Nương nương của chúng ta trùng hợp cùng chi cùng họ, không bằng mượn tên tuổi này để cho nương nương nhận là hậu nhân của Thư Thái phó, lại thổi thêm chút lời sấm tiên tri, trợ sức cho nương nương.”
Bùi Việt nghe vậy nhấc mí mắt lên, mặt mang sắc lạnh: “Không cần, nàng là kiểu người nào, trẫm cưới kiểu người đó. Nàng không cần thay đổi vì bất kỳ kẻ nào, cũng không cần phải đi xu nịnh ai.”
Lưu Khuê nghe vậy ngừng lại, vội vàng đánh miệng mình mấy cái: “Đều do lão nô nói lỡ lời.”
Bùi Việt nhìn ông, “Làm thế nào để bình ổn tranh luận trong triều, trẫm đã hiểu rõ. Ngươi không cần lo lắng.”
“Ôi, ôi, ôi, bệ hạ anh minh.”
Qua khoảng hai khắc, Lận Tuân đưa Thôi Phượng Lâm đến.
Bùi Việt cũng không muốn nhìn thấy nàng ta, cho đặt ở giữa một bức bình phong, để Thôi Phượng Lâm quỳ gối bên ngoài bình phong.
“Vì sao ngươi muốn gặp trẫm?”
Thôi Phượng Lâm mặc áo trơn, cách bình phong nhìn bóng dáng mơ hồ phía bên kia, thấy không rõ mặt hắn, nhưng lại có thể nhìn ra hình dáng cao lớn tuấn tú của hắn. Nàng ta lẩm bẩm.
“Bệ hạ, Lý Anh bôi nhọ thần nữ, Lận đại nhân lại không tin thần nữ, thần nữ chỉ có thể cầu kiến bệ hạ. Thôi gia vẫn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, mong rằng bệ hạ đừng dễ dàng tin Lý Anh.”
Đêm dài, Bùi Việt đã bận rộn triều vụ một ngày, cực kỳ mỏi mệt, hắn nhéo giữa mày.
“Ngươi biết vì sao trẫm gặp ngươi không? Không phải ngươi ỷ vào việc không có chứng cứ thì trẫm không trị được tội của ngươi hay sao? Vậy hiện tại trẫm cho ngươi một lý do, Thôi thị vô lễ trước ngự tiền, có đủ để trẫm muốn mạng của ngươi hay không?”
Thôi Phượng Lâm hoảng hốt, lập tức thức thời mà dập đầu xuống,
“Bệ hạ, là ta xúi giục Lý Anh đối phó Tô Triều Sơn. Ý của ta là muốn giúp đỡ ngài dọn dẹp Lý gia, cung cấp cho ngài lý do trị tội Lý gia.”
Nam nhân bên trong bình phong vẫn chưa ngẩng đầu, “Vì sao làm như vậy?”
Lông mi Thôi Phượng Lâm run lên, lại á khẩu không trả lời được.
Cho tới nay, Bùi Việt ở trong mắt nàng ta là người không có gì làm không được, là nam nhân cho dù bất kỳ thời điểm nào cũng không để cảm xúc chi phối. Nói trắng ra, nàng ta tự nhận là cùng một loại người với Bùi Việt. Nàng ta có thể hiểu được việc Bùi Việt thích Thư Quân, nam nhân mà, ai có thể thờ ơ đối với giai nhân khuynh thành tuyệt sắc đâu. Chỉ là nàng ta không ngờ Bùi Việt yêu thích Thư Quân đến nỗi muốn lập nàng làm Hoàng hậu.
Lợi dụng Thư Quân diệt trừ Lý Anh, cho Bùi Việt một con dao nhỏ, một mũi tên trúng ba con chim. Đáng tiếc nàng ta đoán sai vị trí của Thư Quân ở trong lòng Bùi Việt, cũng không nghĩ tới Thư Quân vậy mà có thể thoát khỏi miệng hổ.
Hiện giờ chiếu thư lập Hậu đã hạ, bàn tính của nàng ta thất bại, nói ra tâm sự càng có vẻ chật vật.
Thôi Phượng Lâm chậm rãi hít sâu một hơi, lộ ra chua xót: “Thần nữ chỉ muốn thay cha trợ giúp bệ hạ một tay.”
“Phải không?” Bùi Việt ở sau ngự án sau chậm rãi nhếch khóe môi lên: “Ngươi muốn trợ giúp trẫm, hay là muốn lấy Hoàng hậu làm cờ tế?”
Thôi Phượng Lâm nghẹn họng: “Bệ hạ, ta...”
Bùi Việt ngắt lời nàng ta: “Ngươi không ngờ trẫm xem trọng nàng đến như vậy, cho rằng trẫm máu lạnh vô tình, nguyện ý hy sinh một nữ nhân để đối phó Lý gia?”
Hai vai Thôi Phượng Lâm khẽ run, nuốt quả đắng, cúi mặt xuống nói.
“Thần nữ suy nghĩ không chu toàn, làm sao bằng bệ hạ quyết định nhanh chóng, lấy một phong chiếu thư lập hậu đặt sẵn chỗ chết cho Lý gia, so với bệ hạ bày mưu lập kế, thần nữ chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ mà thôi.”
Bùi Việt mang vẻ mặt trào phúng: “Ngươi cố tình lấy bản thân mình so sánh với trẫm, hay là đang nói bóng gió?”
“Câu trước, ngươi muốn cho trẫm nhìn thấy ngươi có lòng dạ có trí tuệ, nói cho trẫm, chỉ có người như ngươi vậy mới có thể làm Hoàng hậu, mới có thể cùng trẫm sánh vai? Câu sau, là nhắc nhở trẫm, trẫm nên cảm tạ ngươi đã cho bậc thang này, để trẫm không trị tội của ngươi?”
Thôi Phượng Lâm á khẩu không trả lời được.
Hắn nhìn thấu nàng ta, Thôi Phượng Lâm cũng không cảm thấy khổ sở, ngược lại có một tia vui mừng khó nói thành lời. Trên đời này người có thể đáng giá để nàng ta cúi đầu cũng chỉ có hắn mà thôi.
Vì sao hắn lại thích Thư Quân chứ?
Đáng tiếc, kết cục đã định.
Giọng nói Bùi Việt lạnh nhạt gần như vô tình, “Thôi thị, mục đích chân chính của ngươi, đều không phải là vì giúp trẫm, mà là một mũi tên bắn hai con chim. Diệt trừ Lý Anh và Hoàng hậu, tội này không thể tha thứ.”
“Người đâu, nhốt chung Thôi Phượng Lâm và Lý Anh một chỗ, luận xử cùng tội. Thượng Thư Hộ Bộ - Thôi Minh Tu bị buộc cách chức điều tra.”
Thôi Phượng Lâm mềm nhũn cả người, ngã ngồi trên mặt đất. Nàng ta đẩy Lý gia ra, nhưng đồng thời cũng đẩy chính mình vào, không cách nào chịu nổi đả kích này, hai mắt nàng ta dần dần mất đi tiêu cự, hôn mê bất tỉnh.
*
Đột nhiên mất đi mấy vị quan to, triều đình chấn động, có người hoảng loạn, cũng có người ngo ngoe rục rịch, Bùi Việt nhạy bén, trong giai đoạn này hạ chỉ thành lập Nội Các, thăng chức bốn đến năm đại thần từ tam phẩm trở lên vào Nội Các nắm giữ quyền lực, chuyện này làm rung chuyển cả triều đình.
Những thần tử ban đầu công kích thân phận Hoàng hậu, làm loạn muốn Hoàng đế nạp phi lập tức ngừng lại. Nếu lúc này còn bức ép Hoàng đế thì đừng nghĩ đến chuyện vào Nội Các, ai nấy đều lo sợ bản thân mình bị chậm một bước, dâng thư dâng sớ tiếp nối liên tục chúc mừng đế hậu tân hôn hạnh phúc, tỏ lòng trung thành.
Bùi Việt đúng lúc đề bạt các thần tử có uy tín có năng lực vào Nội Các, đợi đến khi sóng gió trong triều bình ổn lại đã là hai tháng sau.
Trong hai tháng này, quan viên Lễ Bộ tới Thư gia hạ sính lễ, trước tiên đưa mũ phượng triều phục qua, đại hôn đế hậu đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ đợi hôn kỳ ngày 18 tháng 5 đến. Dựa vào quy củ, trong cung sẽ sai ma ma đến phủ dạy quy củ, nhưng Bùi Việt vì không muốn hạn chế Thư Quân, dẹp bỏ toàn bộ tập tục cứng nhắc xưa cũ, cho nên Thư Quân chuẩn bị hôn sự nhưng cũng rất tự do tự tại.
Tới gần hôn kỳ, trong lòng Thư Quân thấp thỏm tăng theo từng ngày, có khát khao đối với chuyện mình chưa biết, càng có nỗi phiền muộn vì sắp phải rời khỏi nhà.
“Cha, mẹ, đợi nữ nhi xuất các, hai người hãy về quê chọn một bé trai trong tộc làm người thừa kế đi.”
Từ lúc Thư Quân được phong Hoàng hậu, người muốn mượn ngọn gió đông này quá nhiều, các phòng Thư gia đều cố ý vô tình qua lại với Tô thị, muốn đưa hài tử của mình làm nhi tử tam phòng.
Tô thị và Thư Lan Phong đã trải qua chuyện Thư Quân mất tích một lần, chỉ ngóng trông hài tử bình an, đối với những chuyện khác cũng không để ý.
Thư Lan Phong xua xua tay: “Việc này con cũng đừng quan tâm, ta và mẫu thân con đã bàn bạc, đời này cứ trôi qua như vậy, người chết như đèn tắt, ai còn để ý có người dâng hương đốt vàng mã hay không. Nếu lại nuôi thêm một hài tử, tinh thần và sức lực của mẫu thân con đều sẽ kiệt quệ, không bằng hai người chúng ta chậm rãi sống qua ngày.”
Tô thị cũng gật đầu: “Nuôi một hài tử không có huyết thống, còn không bằng dựa vào cháu ngoại thật sự của chúng ta. Con ở hoàng cung tốt đẹp, cha mẹ ở ngoài cung sẽ có chỗ dựa.”
Thư Quân thấy bọn họ đã quyết định chủ ý, cũng không nói nhiều, vừa cọ cọ trong lòng mẫu thân, vừa ôm cánh tay phụ thân, nửa miễn cưỡng nửa là làm nũng, “Vậy nữ nhi sẽ ra cung thường xuyên để thăm hai người.”
Tô thị sờ đầu nàng không nói tiếp, đường vào cửa cung sâu như biển, ai biết sau này sẽ ra sao? Hôn kỳ càng gần, cảm xúc vợ chồng hai người càng thêm ủ rũ, có mấy câu cứ dặn đi dặn lại, lỗ tai Thư Quân nghe muốn mọc kén luôn rồi.
Ngày đó Thư Quân xuất giá, trời cao xanh trong, pháo nổ tưng bừng, ngoài cửa Thư gia, văn võ triều thần ấn ban chia làm, có năm vị nhất phẩm mệnh phụ cầm tay tới chính viện nghênh đại giá của Hoàng hậu.
Thư Lan Phong mặc hỉ phục đỏ thắm ngồi ở nhà chính, nhìn theo nữ nhi kéo váy đuôi phượng, chậm rãi biến mất ở góc hành lang trong vòng vây của nhóm phụ nhân. Ông xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, thu hồi ánh mắt,
“ Quân nhi vừa đi, trong phòng lại có vẻ trống vắng.”
Tô thị thất thần một lúc, cũng đi theo mọi nơi nhìn xung quanh. Liếc mắt nhìn qua, bà như thấy góc nào cũng có tiếng cười nói vui vẻ của con gái, hốc mắt không khỏi đau xót: “Chứ sao nữa!”
Hai vợ chồng lại im lặng một lúc lâu, Thư Lan Phong càng nhớ trong lòng càng trống rỗng, đến cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào nức nở.
“Quân nhi của chúng ta còn nhỏ, mới 17 tuổi. Bệ hạ lại đã chín chắn, mong đừng bắt nạt Quân Nhi của chúng ta.”
Tô thị thấy trượng phu khóc, cũng bị lây nhiêm, rơi lệ theo: “Chắc không đâu! Bệ hạ coi trọng Quân Nhi như thế, sao có thể bắt nạt con bé chứ? Không phải ông nói Thái Thượng Hoàng triệu kiến ông, hứa hẹn bệ hạ không nạp phi à?”
Thư Lan Phong vừa khóc là không ngừng được. Ông liên tục lau nước mắt: “Ta không nói việc này...”
Tô thị thấy sắc mặt Thư Lan Phong lúng túng, lúc này mới hiểu rõ ông ấy đang lo lắng việc gì.
“Ui nha, xong rồi!”
Tô thị đột nhiên vỗ bàn, gấp đến độ đi qua đi lại phòng trong: “Ta đã quên một chuyện quan trọng.”
Thư Lan Phong bị bà ấy dọa, nước mắt vẫn còn treo ở mí mắt, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Ta....” Tô thị đau khổ hung hăng vỗ trán mình mấy cái: “Đêm qua ta dặn dò mấy trăm lần, lăn qua lộn lại, cứ cảm thấy mình đã quên cái gì! Giờ phút này mới nhớ ra, ta căn bản đã quên dạy Quân Nhi chuyện động phòng rồi.”
Thư Lan Phong ngẩn ngơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT