Bùi Việt cười khẽ ra tiếng, xoa xoa tóc nàng: “Được rồi, đừng khóc.”

Thư Quân khóc đến mức không ngừng được, đầu tiên là vì tương lai mờ mịt, thứ hai chính là muốn trút giận.

Bùi Việt lại cho người mang lên mấy món ăn ngon, tự phạt ba ly, dỗ dành đến khi mỹ nhân ngừng khóc.

Thư Quân ở trong điện ấm áp thưởng thức mỹ vị, Vương Ấu Quân lại không được tốt số như vậy. Nàng ấy khoanh tay trước ngực dựa vào cột trụ hành lang hậu viện Lưu An Cung xuất thần, trong tay Thành Lâm không biết đang nghịch thứ gì, trong miệng ngâm nga hát, dường như rất vui. Hắn nghe được Vương Ấu Quân thở ngắn than dài, nhíu mày lại.

“Tuổi còn nhỏ, mỗi ngày thở ngắn than dài làm gì?”

Vương Ấu Quân bị giọng điệu này của hắn khơi lên lửa giận, liếc xéo hắn một cái: “Ngươi xem giờ này là giờ nào, ta vốn nên ở trong phòng dùng thức ăn nóng hổi, mà bây giờ lại ở chỗ này hứng gió lạnh.”

Ánh chiều tà dần tan, nhưng gò má kia lại bị đông lạnh đến đỏ ửng.

Thành Lâm tức giận nhìn chằm chằm nàng ấy: “Ngươi cái người này, sao lại không tự giác hiểu chuyện chút nào vậy. Rốt cuộc ai mới là người đang cản trở ở Lưu An Cung?”

Vương Ấu Quân chột dạ vài phần. Nàng ấy đương nhiên biết mình là vật cản, nếu không phải nàng ấy ở nơi này, có lẽ Hoàng đế đã muốn ngủ lại. Nhưng cũng chính vì như thế, nàng ấy mới muốn mạo hiểm đắc tội Hoàng đế canh giữ bên cạnh Thư Quân.

Thành Lâm thấy ánh mắt nàng ấy hơi co lại, suy nghĩ muốn dạy dỗ lại nổi lên: “Bệ hạ còn đỡ, chưa từng nói gì đến ngươi, nhưng Thái Thượng Hoàng thì đã mắng ngươi đầy đầu rồi.”

Vương Ấu Quân hừ nhẹ vài tiếng, mắt trợn to.

Thành Lâm cũng có chút gấp gáp thay cho Hoàng đế, đi tới dựa vào một cây cột khác bên cạnh nàng ấy, nghiêng mắt nhìn, dỗ dành tiểu tổ tông.

“Thư cô nương có nói gì không?”

Vương Ấu Quân nhìn thấu chút tâm tư của Thành Lâm, khoé miệng vểnh lên thật là cao: “Muốn biết sao?”

Thành Lâm cười, dứt khoát gật đầu.

“Không có cửa đâu!” Vương Ấu Quân đắc ý quay mặt đi.

Thành Lâm nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của nàng, cũng không vội, sờ nhân trung, giọng điệu bỗng trở nên nhẹ nhàng,

“Ta đột nhiên nhớ tới khi còn bé tiểu thư là một tiểu bá vương ở Kế Châu, tàn nhẫn nhất là có một lần cưỡi ở trên đầu một thiếu niên...”

“Á á á, đừng nói nữa!” Vương Ấu Quân che hai lỗ tai lại xoay đầu qua, ánh mắt giống như dao nhỏ muốn xẻo thịt hắn: “Thành Lâm, vạch trần chuyện xưa của người khác là không lịch sự.”

Thành Lâm nhếch miệng cười: “Bản tướng quân chưa bao giờ là người lịch sự.”

Vương Ấu Quân liếc mắt một cái quan sát bên hông hắn, thuận tay rút đao của hắn ra, đuổi theo Thành Lâm chạy vào hậu viện. Thành Lâm nhảy lên sau tường, bẻ một cành cây, đừng nói chỉ là cành cây, Vương Ấu Quân cũng không phải đối thủ của hắn. Không phải cánh tay bị hắn cào, thì là chân bị cành cây kia quẹt một chút, Vương Ấu Quân tức giận đến hô to gọi nhỏ.

“Chờ đó, ta nói cha ta trừng trị ngươi.”

Thành Lâm cũng từng là thủ hạ của Đông Đình Hầu, từ trước đến nay hắn rất kính nể lão nhân gia, vì thế lập tức từ trên tường vây nhảy xuống, ném cành cây đi, đưa lưng về phía Vương Ấu Quân tốt bụng nói: “Được, ta để ngươi đánh.”

Vương Ấu Quân không dám đao thật kiếm thật đánh hắn, dùng sức cũng không thắng được, vì thế ném đao đi nhặt cành cây của hắn lên, dạo xung quanh hắn một vòng. Lộ ra bên ngoài chỉ có gương mặt kia, nhưng đánh người không đánh vào mặt, vậy chỉ còn cổ, vì thế Vương Ấu Quân dùng chút sức, đánh thật nhanh vào cổ hắn một cái, sau đó bỏ chạy.

Vừa tê vừa ngứa, còn có một chút cảm giác tê dại không thể tưởng tượng chạy qua yết hầu của hắn.

Thành Lâm xoa xoa trán, cắn răng nghiến lợi: “Được lắm.”

Trời nắng liên tục được mấy ngày, tới ngày thứ tư, trên trời đổ xuống một cơn mưa phùn bay bay.

Tần Thái phó phụng chỉ ở Thiên Vũ Điện tuyển đệ tử. Lão thái phó thuộc phái Nho học tông sư, tuyển đệ tử chính là đời kế tiếp Nho học tông tử. Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể khinh thường, Bùi Việt từ kinh thành tới, tự mình chứng kiến cuộc tuyển chọn.

Cuộc thi là do Hàn Lâm Viện và Quốc Tử Giám tổ chức, Quốc Tử Giám phụ trách sàng lọc ra học trò đủ tư cách để thi, người được chọn đã đến trước một tháng, công việc này vừa khéo do Thư Lan Phong phụ trách. Trung Thư Tỉnh và Lễ Bộ cực kỳ coi trọng việc này. Tả Tướng Lý Triệt, Hữu Tướng Cố Vân Sinh, Thượng thư Lễ Bộ Liễu Thượng thư cùng đi trình diện Bùi Việt.

Thiên Vũ Điện khổng lồ có mái cong nối tiếp, lan can chạm khắc, không gian trống bên trong điện có hình tròn, Hoàng đế và Thái Thượng Hoàng ngồi ngay ngắn ở phía chính bắc bên trong rèm châu, các trọng thần khác ngồi hai bên trái phải, ba mặt còn lại là các nhã gian nhỏ được che kín, rèm châu rũ xuống để nữ quyến xem náo nhiệt. Tần lão Thái phó đứng ở đài gỗ phía nam, chuẩn bị đề thi, các học trò chia ra ngồi ở các bàn nhỏ chờ phát đề, trong điện chật kín người.

Từ trước tới nay Thư Quân không có hứng thú với các kỳ thi, nhưng vì là công việc của phụ thân. Nàng lại nghĩ đến muốn hỗ trợ phụ thân cho nên mới đi cùng với Vương Ấu Quân vào nhã gian Vương gia, cũng không biết là ai nhúng tay, vị trí được sắp xếp vô cùng khéo léo, từ góc độ Bùi Việt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy rõ ràng nhã gian Vương gia.

Vương Ấu Quân ở Vương gia xếp thứ sáu, là con gái út của lão Hầu gia, được sủng ái vô cùng. Cháu gái cháu trai trong nhà đều muốn nhường nhịn vị tổ tông này, Vương gia và Thư gia đều có thiếu gia tham dự kỳ thi, hai người ngồi ở ngay hàng đầu tiên.

Không bao lâu cuộc thi chính thức bắt đầu, Tần lão Thái phó ra đề, loại thẳng từng vòng, ai có thể ở lại đến cuối cùng chính là người chiến thắng.

Các cô nương không có hứng thú đối với thi cử, phần lớn là khí thế bừng bừng bình luận những thanh thiếu niên tuấn tú đó.

Vương Ấu Quân cũng không ngoại lệ. Người nào diện mạo anh tuấn, người nào khí chất hấp dẫn, mọi người xem đến say sưa, sau đó vãn bối Vương gia cũng tiến lên phía trước, Thư Quân bị nhét chính giữa, tới lui đều không được.

Bùi Việt vô ý liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Vương Ấu Quân chỉ vào một sĩ tử trẻ tuổi trong đại sảnh, thảo luận hăng say. Thư Quân vô cùng đồng tình, liên tục gật đầu.

Hàng mày Bùi Việt nhăn lại, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên đang đối đáp kia.

Tuổi ước chừng trên dưới 18, dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo trắng thêu hoa lan bình tĩnh đứng nói, phát quan bằng gỗ đàn, dải lụa màu trắng rũ thẳng xuống dưới, thẳng đến thắt lưng, toàn thân nhẹ nhàng.

Cũng xem như là phong lưu tuấn tú, khí chất nổi bật.

Trong dòng người chen chúc xô đẩy trong điện, thực sự có thể nói là tỏa sáng.

Ngón tay Bùi Việt đặt trên cuốn sách bỗng nhiên hơi cuộn.

Tỷ thí đến chạng vạng giờ Dậu thì kết thúc, lúc này đã qua cơn mưa trời lại sáng, phía chân trời chìm nổi một vạt ánh chiều tà.

Vị sĩ tử áo trắng kia không phụ sự mong đợi của mọi người đạt được danh hiệu Nho học tông tử. Người này xuất thân Nhạc Châu Giang Nam, thường xuyên chèo thuyền Động Đình, sáng tác thơ ca, giúp bá tánh viết đơn kiện, có tinh thần thẳng thắn can gián quan phụ mẫu, rất nổi tiếng ở quê nhà. Y du học khắp nơi, trước đó không lâu thì tới Quốc Tử Giám. Thư Lan Phong vừa thấy y đã kinh ngạc, lập tức dẫn vào Quốc Tử Giám đọc sách, cũng xem như là một nửa học trò của Thư Lan Phong. Hôm nay tỷ thí kết thúc trọn vẹn, học trò mà mình coi trọng lại trổ hết tài năng, Thư Lan Phong vừa cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng rất tự hào.

Ông không rảnh sắp xếp cho nữ nhi, Thư Quân cũng không làm phiền ông, chỉ là lúc tạm biệt cha, vừa khéo vị tân khoa tông tử kia lại đây cảm tạ phụ thân, hai người mặt đối mặt.

Thư Quân cùng Vương Ấu Quân về Lưu An Cung. Vương Ấu Quân còn đắm chìm vào nam tử tướng mạo đẹp đẽ và tài hoa xuất sắc kia không có cách nào tự kiềm chế.

Thư Quân gõ trán nàng ấy một cái: “Được rồi, vừa nhớ thương Thành Tướng quân, vừa nhìn chằm chằm sĩ tử người ta, tỷ có biết xấu hổ không?”

Vương Ấu Quân lập tức bực bội: “Ta nhớ thương Thành Lâm lúc nào chứ?”

Thư Quân thở dài một tiếng, sờ sờ tóc mái nàng ấy: “Từ trước đến nay ở hành cung, có ngày nào mà tỷ không mắng hắn vài câu. Đêm qua là ai lải nhải nhắc mãi cả đêm, muội thấy, hoan hỉ oan gia là nói hai người các tỷ đó.” Thư Quân nói xong đi đến bàn rót trà uống.

Vương Ấu Quân tức giận đến mức giậm chân, vòng quanh Thư Quân: “Ai là oan gia với hắn chứ, là kẻ thù! Ta nói muội nha Thư Quân, về sau không được nhắc đến Thành Lâm ở trước mặt ta nữa.”

“Được, được, được, không nhắc tới, không nhắc tới.” Thư Quân biết nghe lời phải, quay lưng dặn dò Thược Dược đi lấy đồ ăn.

Thược Dược đau khổ nói: “Nói đến cũng kỳ lạ, ngày thường canh giờ này hộp đồ ăn đều được đưa tới, hôm nay không biết vì sao, đến giờ còn chưa thấy bóng dáng. Chắc là nô tỳ phải tự mình đến Ngự Thiện Phòng lấy.”

Đi đi về về một chuyến này, phải mất thêm một lúc.

Thư Quân và Vương Ấu Quân nhìn nhau, Vương Ấu Quân lộ ra ngạc nhiên, nghiêng người sang túm lấy cánh tay Thư Quân hỏi: “Hôm qua muội chọc giận bệ hạ hả?”

Thư Quân mờ mịt lắc đầu: “Không mà, lúc chàng rời đi còn cười đó.”

Đồ ăn bị chậm trễ là bởi vì một bất ngờ xảy ra trong Ngự Thiện Phòng, nhưng Bùi Việt cũng thực sự có chút tức giận Thư Quân. Tiểu nha đầu không được dạy dỗ này, buổi chiều chỉ lo nhìn chằm chằm người ta, không hề nhìn hắn một cái nào.

Bùi Việt đã sớm qua tuổi ăn dấm, nghe nói Ngự Thiện Phòng xảy ra chuyện, chậm trễ bữa tối, nhớ tới tiểu cô nương mỏng manh kia, nhất là không thể chịu đói, đành phải đưa phần của mình đến Lưu An Cung.

Lão ma ma cũng không gạt Thư Quân, lập tức nói với Thư Quân, đây là bệ hạ nhường nàng bữa tối của mình. Vương Ấu Quân lại là vẻ mặt mơ hồ: “Nếu Bệ hạ thật sự nhường cho muội, cũng nên tới Lưu An Cung dùng bữa với muội, sao người lại không tới?”

Không phải nàng ấy ngóng trông Bùi Việt, nhưng nàng ấy ở chỗ này đã nhiều ngày, cũng không thấy Bùi Việt kiêng dè. Lúc nên tới thì hắn cứ tới, cung nhân cũng đều nhạy bén, sẽ sớm đưa nàng ấy rời đi, Vương Ấu Quân cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thư Quân lại không nghĩ nhiều: “Hôm nay rất nhiều trọng thần đến đây, chắc là bệ hạ sẽ bận.”

Sáng sớm hôm sau, nghe nói Bùi Việt mang theo triều thần trở về kinh thành, Thái Thượng Hoàng cùng mấy người con trai tiếp tục ở lại hành cung vui chơi.

Thư Quân nhớ tới thân thể mẫu thân, rốt cuộc chờ đến lúc phụ thân hết bận, bèn đưa hộp thuốc mà Bùi Việt ban thưởng cho Thư Lan Phong. Chỉ cần liên quan đến bệnh tình Tô thị, Thư Lan Phong đều không rảnh nghĩ nhiều, lập tức giục ngựa trở về kinh thành một chuyến, đưa hộp thuốc đến tận tay Tô thị. Tô thị lo lắng Thư Quân bị lạnh, lại mang mấy bộ xiêm y mới mua tới.

Nhân lúc hai ngày này Bùi Việt không tới hành cung, Thư Quân thoải mái vui vẻ cùng Vương Ấu Quân vào rừng một chuyến, không săn được một con chim nào, lại nhặt về một con thỏ bị thương.

Có sẵn thịt thỏ để ăn, Thư Quân sẽ không do dự, nhưng đối mặt với con vật còn sống, nàng vẫn không có cách nào xuống tay được, cuối cùng dứt khoát nuôi luôn. Mùi của thỏ hơi nặng, nên nàng treo lồng sắt ở hậu hoa viên.

Thấy ngày mai phải quay về, tối nay Thái Thượng Hoàng mở tiệc khoản đãi công thần cùng nữ quyến đi theo lần này.

Thái Thượng Hoàng không nghiêm túc như Bùi Việt, một đêm này vừa có ca múa vừa có biểu diễn, vài vị Vương gia vui chơi cùng phụ thân thật náo nhiệt.

Nữ quyến thì theo Lý Thái phi ở điện bên cạnh nghe khúc.

Thấy sắp phải rời hành cung, các cô nương thiếu gia trẻ tuổi có phần không kìm nén được, lặng lẽ ra khỏi điện đi du ngoạn. Bùi Giang Thành bị Hoài Dương Vương răn dạy một trận, lúc này đi vào hành cung cũng có chút yên phận. Chẳng qua giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Bùi Giang Thành thấy phụ thân uống say, vội vàng lén trốn ra khỏi Thiên Vũ Điện.

Hắn ta tìm chỗ vắng vẻ, đưa tai mắt mà mình mới vừa mua được tới: “Đi Lưu An Cung báo tin, nói với Thư Quân, ta ở mái đình phía đông Lưu An Cung chờ nàng.”

Cái đình kia được nối với một hành lang dài, ẩn bên dưới khu rừng rậm rạp, ban ngày là nơi ngắm cảnh rất tốt, đến ban đêm thì lại hoang vu ít người.

Không trách được Bùi Giang Thành nhớ thương, thật sự là đã nhiều ngày tình cờ nhìn thấy cô nương kia, nàng khí sắc hồng hào, tràn đầy sắc xuân, mi thanh mục tú, giống như trái mật đào mọng nước, quyến rũ đến động lòng.

Đã từ hôn Thư Quân hơn nửa năm, hắn ta không nhớ nổi dáng vẻ lúc trước Thư Quân cảnh giác thận trọng không cho hắn ta chạm vào. Hắn ta chỉ một lòng muốn gặp mặt nàng, nói với nàng, nếu nàng không gả đi được, hắn ta nguyện cưới nàng làm bình thê, noi gương Nga Hoàng Nữ Anh cùng thờ một chồng cũng không có gì không tốt.

Hắn ta đến mái đình trước.

Ánh mắt Thư Chi luôn đặt trên người Bùi Giang Thành, Bùi Giang Thành vừa nhấc chân rời đi, sau lưng Thư Chi lập tức đi theo. Hiện giờ nàng ta luôn nhìn chằm chằm Bùi Giang Thành, Bùi Giang Thành càng phớt lờ nàng ta, trong lòng nàng ta càng hoảng, lo lắng vị hôn phu làm việc càn rỡ, cùng người khác bậy bạ lại bỏ quên nàng ta.

*

Tai mắt của Bùi Giang Thành vẫn chưa tìm được Thư Quân, con thỏ của Thư Quân bỗng nhiên mất tích, nàng theo vết máu con thỏ lưu lại đi tìm.

Cũng không biết là quá khéo, hay là định mệnh sắp đặt.

Thư Quân theo hành lang đuổi theo con thỏ lại đi tới gần mái đình kia.

Mái đình cong sừng sững ở giữa sườn núi hành cung Tây Sơn, nơi đây nuôi một đám chim chóc quý hiếm, ngày thường có người thuần hóa chim chóc canh chừng. Mái đình nằm ở góc phải bên dưới sườn núi, có dựng một cái chuồng chim, cũng không lớn lắm, hai gian trái phải, dài hai thước, rộng một thước.

Bóng đêm dày đặc, trong rừng vô cùng yên tĩnh, một chút gió thổi cỏ lay đều nghe được rõ ràng.

Thư Quân tìm đến gần chuồng chim, trong mái đình phía trước bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Tối lửa tắt đèn, ngươi tới đây làm gì?”

Là giọng của nhị tỷ Thư Chi.

Tay Thư Quân nắm khăn lụa run lên, gió đêm thổi qua, khăn lụa mỏng kia bị thổi bay đi. Tim Thư Quân đột nhiên căng thẳng, gấp đến độ muốn nhấc chân lên, rồi lại không dám,

Đầu kia truyền đến tiếng cười ngả ngớn của Bùi Giang Thành: “Làm sao? Lão tử đi hít thở không khí, ngươi cũng phải đi theo? Còn chưa thành hôn đã muốn quản thúc ta, thành hôn rồi chẳng phải muốn treo luôn lên lưng quần ta sao?”

Thư Quân nghe xong lời này cảm thấy ghê tởm, vốn dĩ tính tình Bùi Giang Thành này đã phó,ng đãng như vậy, Thư Quân cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Nàng ta nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa cách đó mấy bước chân.

Khăn lụa kia đã bay đến dưới mái hiên của chuồng chim, cách hai người Bùi Giang Thành cũng chỉ khoảng mười bước chân. Quá gần, nàng sợ bị hai người phát hiện, sẽ nghĩ nàng theo đuôi đến đây nghe lén bọn họ. Nhưng nếu rời đi, Thư Chi và Bùi Giang Thành đều có thể nhận ra khăn thêu của nàng, nếu bị hai người nhặt được, quay về còn không biết sẽ làm ầm ĩ cáo trạng đến mức nào nữa.

Vào chính khoảnh khắc Thư Quân còn đang đau đầu, một bóng đen bay vụt qua phía trước. Hắn nhanh đến mức không một tiếng động, nhặt khăn tay lụa của nàng lên, rồi lắc mình đến bên cạnh chuồng chim.

Hắn dựa lưng vào một cái cây khổng lồ đang chống đỡ chuồng chim, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm về hướng Thư Quân.

Thư Quân dựa vào bản năng nhận ra đó là Bùi Việt.

Vì sao?

Bởi vì dáng người hắn cao hơn một đoạn so với người bình thường, thon dài cao lớn, cho dù ở chỗ nào, cũng là sự tồn tại của hạc giữa bầy gà.

Thư Quân dường như không cần nghĩ ngợi, nhấc bước chân đi về phía hắn, lại vì tránh đi tầm mắt Thư Chi và Bùi Giang Thành, cố ý đi theo hướng gần với đường dốc, khó khăn lắm mới nhờ chuồng chim che đi. Nàng vừa đến trước mặt Bùi Việt, đột nhiên dưới chân vấp một cái, cả người nhào vào lòng Bùi Việt.

Bùi Việt một tay đỡ nàng, thả người nhảy xuống, từ trên cửa sổ nhảy vào chuồng chim không một tiếng động.

Đột nhiên bay lên không trung, khiến Thư Quân không biết phải làm sao, nàng theo bản năng túm chặt lấy hắn.

Chỉ một cái chớp mắt, tầm mắt đã tối đen.

Bùi Việt vẫn duy trì tư thế một tay ôm eo nàng, không thả người xuống ngay.

Vóc dáng hắn quá cao, Thư Quân như đạp lên ủng của hắn, cả người bị hắn nửa ôm lên, cả cánh tay phải ôm lấy vai hắn mới không đến mức bị ngã xuống.

Mặc dù không nhìn rõ gì cả, nàng cũng cảm nhận được đôi mắt kia của Bùi Việt đang dính chặt trên người nàng.

Trong bóng tối, các giác quan phóng đại vô hạn.

Dán vào thật chặt, trong lồng ngực phập phồng đều là hơi thở mát lạnh của hắn, ngực nóng như lửa đốt, dường như có một sức mạnh muốn xuyên qua xiêm y mà xông ra. Gò má nàng bị hơi nóng hấp lên, nàng vặn vẹo vòng eo, ý bảo Bùi Việt buông nàng ra, đáng tiếc nàng không biết mình như vậy càng khiến hắn khó chịu thêm, yết hầu Bùi Việt trượt xuống, chậm rãi thả lỏng sức lực.

Bên hông Thư Quân được buông lỏng, đôi tay chậm rãi đi xuống, từ từ mượn lực đáp xuống đất, sau đó lùi lại hai bước, gọi một tiếng rất khẽ: “Bệ hạ, là ngài sao?”

Trên vai Bùi Việt vẫn còn sót lại cảm giác tê ngứa khi nàng bám vào, giọng nói bỗng nhiên có chút khàn: “Nếu không nàng nghĩ là ai?”

Cuối cùng Thư Quân cũng phát hiện hắn có chút tức giận, đầu nhỏ hỗn loạn suy nghĩ xem mình lại chọc hắn lúc nào, hay là nhìn thấy Bùi Giang Thành ở trong đình, nàng lại chợt xuất hiện ở gần đó, cho rằng nàng là tới gặp lén Bùi Giang Thành.

Sao có thể chứ?

“Không phải, ta không có...”

Lời nói chưa dứt, chỉ nghe được cách vách kẽo kẹt một tiếng, giống như có vật gì nặng đụng vào, ngay sau đó truyền đến âm thanh nam nữ thở hổn hển.

“Ngươi chậm một chút...”

“Không cần như vậy...”

Thư Chi thở đứt quãng.

Âm thanh quyến rũ phát ra từ sâu trong cổ họng, khe khẽ từng đợt từng đợt, giống như tràn ra từ môi răng.

Đôi mắt Thư Quân mở to giống như chuông đồng, đôi môi cũng há rộng như trứng vịt, vẻ mặt không thể tin được, cả người xấu hổ như muốn thiêu cháy.

Sao bọn họ lại có thể như vậy?

Vừa nãy không phải còn giận dỗi sao?

Mới đó mà đã có thể khanh khanh ta ta...

Nghe thấy âm thanh kia ngày càng gần, Thư Quân gấp đến độ đổ mồ hôi trán đầm đìa. Nàng túm đại Bùi Việt một cái, cũng không biết nắm trúng cái gì, chỉ vội vàng túm chặt, còn dùng lực lắc lắc, lặng lẽ dò hỏi Bùi Việt phải làm sao bây giờ?

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Diện tích bóng ma tâm lý của lão Bùi khá lớn, ha ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play