*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trận chung kết của World Cup E-Sports cuối cùng đã bắt đầu.
Trước khi trận đấu bắt đầu, hai đội chờ ở phòng chờ của mình. Những người tham gia lần này vẫn là Tô Dao, Hoắc Tử Minh, Lý Đông, A Sơn và Tiểu Cửu.
Đội đối thủ QR là một đội đến từ nước ngoài, khi hai đội gặp nhau ở hành lang, năm người đàn ông tóc vàng mắt xanh quả thực rất thu hút ánh mắt.
Đây là trường hợp không ai nghĩ đến.
Sau khi hai nhóm đi qua nhau, Tiểu Cửu buồn bã nói: “Sao chỉ có mình tôi thấp thế này?”
A Sơn cười nhạo cậu: “Chắc là do hồi nhỏ cậu ăn kén ăn, dinh dưỡng không đủ.”
Theo đó là tiếng cười không kiêng nể gì của các thành viên đội QR phía sau, đầy mùi mỉa mai.
Họ nói với nhau bằng tiếng nước ngoài, A Sơn và Tiểu Cửu nghe không hiểu gì, vẻ mặt mờ mịt.
Hoắc Tử Minh và Tô Dao đồng thời dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía đó.
"Xin chờ một lát!" Hoắc Tử Minh dùng tiếng nước ngoài nói, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng ngữ khí lại rất sắc bén.
Thành viên đội QR dừng lại, quay lại, khinh thường nhìn họ và nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tô Dao lên tiếng trước: "Bạn phải xin lỗi các thành viên trong nhóm chúng tôi vì lời nói của mình. Vì đó là kỳ thị!"
Lý Đông từ phía sau giải thích với A Sơn và Tiểu Cửu: “Bọn họ vừa mới nói... người da vàng muốn cao lên chỉ là ảo tưởng và là trò cười.”
Hai chàng trai tức giận và nhìn chằm chằm đối phương.
Vốn dĩ muốn giữ tình hữu nghị với đối thủ, thứ nhất là vì tình hữu nghị quốc tế, thứ hai là giành sự tôn trọng đối thủ, nhưng không ngờ rằng đối thủ lại không hề coi trọng điều đó mà còn khiêu khích.
Đội trưởng QR Tony dang hay tay, mặt dày nói: "Chúng tôi chỉ nói sự thật, cậu nên đối mặt với hiện thực đi."
Tô Dao tiến lên vài bước mà không hề sợ hãi: "Tôi không đồng tình, đây là kỳ thị chủng tộc. Hãy xin lỗi đi."
Đội viên phía sau Tony cau mày, tiến tới đẩy cô: “Một người phụ nữ lại dám lên tiếng ở đây, cô thật sự đề cao bản thân mình quá rồi!”
Cơ thể nhỏ bé của Tô Dao không thể chịu được một cú đẩy như vậy, cô vấp ngã và đập đầu vào tường.
Tiếng “đông” vang lên nghe thấy rõ.
Hoắc Tử Minh không ngờ đối phương lại dám ra tay, vội vàng tiến lên đỡ Tô Dao.
Ba người còn lại càng tức giận hơn, đứng thành một hàng trước mặt Tô Dao.
Lý Đông cau mày, giọng điệu trầm xuống chưa từng thấy: "Động tay với phụ nữ là cách cư xử của đất nước các anh à?"
Tony ngăn cản những thành viên phía sau đang ngo ngoe muốn tấn công, dù sao trước trận đấu nếu gây rắc rối sẽ rất khó giải quyết.
Anh ta làm động tác đầu hàng và nói: "Được rồi được rồi, tôi xin lỗi vì mọi chuyện vừa xảy ra, được chứ?"
Ngay cả một kẻ n..gốc cũng có thể thấy rằng không một từ nào trong đó mang ý xin lỗi.
Thành viên vừa ra tay chỉ vào Lý Đông nói: "Chờ đấy, tí nữa tôi sẽ dần anh ra bã trong trận đấu!"
Sau đó có vài người khoát tay rời đi, chưa đi được hai bước đã phá lên cười chế giễu.
A Sơn và Tiểu Cửu vô cùng tức giận, nhưng họ không thể ra tay mà chỉ có thể nhìn đối phương bỏ đi.
Hoắc Tử Minh lo lắng nhìn Tô Dao: "Tô Dao, em không sao chứ?"
Tô Dao ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, chịu đựng cơn đau nhức nhối trong đầu mà không kêu ra.
"Tôi ổn." Cô nói khi cảm thấy cơn đau giảm đi một chút và từ từ mở mắt.
Nhưng vừa mở mắt ra, toàn thân cô cứng đờ.
Trước mặt cô không có Hoắc Tử Minh, không có UI, A Sơn Tiểu Cửu và Lý Đông, chỉ có bóng tối.
Tô Dao vô thức nắm lấy tay Hoắc Tử Minh đang ôm mình, lồng ngực phập phồng theo cảm xúc bất an một cách kịch liệt.
Hoắc Tử Minh nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: “Tô Dao, em có thấy khó chịu ở đâu không?!”
Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây?
Trận đấu sắp bắt đầu...
Tô Dao hít một hơi, nhắm mắt lại, đợi một lúc mới mở ra.
May mắn thay, lần này khuôn mặt của Hoắc Tử Minh đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô nhẹ nhõm nói: “Tôi không sao, chuẩn bị tranh tài thôi.”
Cô buông tay Hoắc Tử Minh, bước lên sân khấu trước.
Nhưng Tô Dao biết rằng cô có thể phát bệnh và có thể bị mù hoàn toàn vào một lúc nào đó.
Có thể là khi trò chơi đã kết thúc hoặc khi mới được nửa chặng đường. Nhưng dù là lúc nào đi nữa, trước đó cô cũng phải dốc toàn lực.
Các thành viên còn lại của UI không có ở đây và hiện tại không ai có thể thay thế vị trí của cô, vì vậy cô phải cố gắng hết sức.
Trước khi lên sân khấu, Tô Dao kiên định nhìn Hoắc Tử Minh bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Đàn anh, tôi có thể tin tưởng anh mà, phải không?"
Hoắc Tử Minh đột nhiên có chút bất an, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào mặt Tô Dao, kiên định trả lời –
"Tất nhiên rồi, tin anh, chúng ta sẽ thắng."
Chương 31. Thất bại ngoài ý muốn
"Vòng chung kết World Cup E-Sports được chờ đợi từ lâu cuối cùng đã bắt đầu! Chúng ta hãy chào đón hai đội bước vào trận chung kết. Họ là những đội mạnh đã giành được hai chức vô địch liên tiếp, QR——"
“Và đội hắc mã do bậc thầy E-Sports Leo dẫn đầu, UI——”
Hai đội cùng lúc lên sân khấu từ hai bên trái phải, khi ánh mắt chạm nhau, họ không có sự thân thiện ban đầu. Đặc biệt là A Sơn và Tiểu Cửu rất khó chịu trước hành động khiêu khích vừa rồi của QR.
"Trận đấu sắp bắt đầu, hai đội trưởng có gì muốn nói với nhau không?"
Tony cầm micro lên và nở một nụ cười có vẻ thân thiện: “Chúng tôi rất mong chờ cuộc đọ sức với UI, nhưng mục tiêu lần này của chúng tôi là giành được ba chức vô địch liên tiếp nên chúng tôi sẽ không nương tay”.
Hoắc Tử Minh thay đổi hình tượng tao nhã trước đây, không khách khí nói: “Liên tiếp ba chức vô địch thì dễ, nhưng khi gặp tôi, anh sẽ không dễ thực hiện được tâm nguyện này đâu.”
Nghe vậy, dưới đài lập tức vang lên những tiếng hét phấn khích của khán giả. Mùi thuốc súng nồng nặc này dường như cho thấy trận đấu tiếp theo sẽ thú vị như thế nào.
“Có vẻ như cả hai đội trưởng đều tự tin sẽ đạt được chức vô địch này, nên không chần chừ gì nữa, xin hãy vào phòng chiến và chuẩn bị cho trận đấu-“
Tô Dao đi đến bên cạnh Hoắc Tử Minh, nhẹ giọng nói: "Đàn anh, anh không cần phải cố ý làm như vậy."
Hoắc Tử Minh thản nhiên cười: "Tôi chỉ là không muốn nhìn bọn họ ngang ngược, muốn g..iết c..hết khí thế của bọn họ. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ có được chức vô địch này."
Giọng điệu chắc chắn như vậy, không biết anh ấy thực sự tự tin hay đang động viên mọi người.
Trận tranh tài bắt đầu.
Sau khi hai bên cấm tướng thì đến phần chọn tướng.
Tony lựa chọn tướng xong, Tiểu Cửu vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nói: "Đại ca, anh ta là người chọn tướng đầu tiên."
"Ừm, dựa theo kế hoạch huấn luyện mà chọn, đừng suy nghĩ nhiều." Hoắc Tử Minh trầm giọng nói.
Tô Dao được xếp cuối cùng để chọn tướng vì Hoắc Tử Minh muốn căn cứ vào tình hình của hai bên mà tùy cơ ứng biến.
Trên thực tế, rất nhiều người cảm thấy vị trí support không có vai trò lớn gì trong toàn đội nên rất ít người để ý đến nó, nhưng Tô Dao chỉ muốn nói với họ rằng hỗ trợ thực sự là sự hiện diện quan trọng nhất trong trò chơi.
Đây là lý do tại sao cô được gọi là người trợ thủ mạnh nhất.
Khi vào giao diện trò chơi, Tô Dao có chút lo lắng, nhưng không phải vì đối thủ mà vì không biết khi nào bệnh sẽ bộc phát.
Như muốn đáp lại, khi cô vừa nghĩ xong, đầu cô đột nhiên đau nhức. Tô Dao vô thức cau mày, sợ Hoắc Tử Minh phát hiện nên vội vàng lùi lại rồi thả lỏng. Cơn đau không kéo dài lâu mà biến mất sau một lát. Tô Dao buộc mình phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào trò chơi và bỏ qua nỗi lo lắng này.
Giai đoạn đầu rất buồn tẻ, có lẽ vì không bên nào dám hành động hấp tấp, thậm chí lượng vàng kiếm được cũng không nhiều.
“Đàn em, theo tôi đi hái đầu người.” Hoắc Tử Minh đột nhiên nói.
Tô Dao đáp lại và nhanh chóng đi theo. Cả hai lẻn vào bãi cỏ, im lặng chờ đợi Xạ thủ của đối phương đến gần.
“Anh Đông, anh dẫn dụ người tới, đừng quá lộ liễu.” Hoắc Tử Minh nói.
"Được." Lý Đông đáp.
Lý Đông tiến lên vài bước và bắt đầu tấn công lính, nhưng vừa đánh vừa có xu hướng rút lui trong khi chiến đấu, để không tạo cho đối thủ cảm giác rằng mình đang làm mồi nhử và có mai phục sau lưng.
Quả nhiên, Xạ thủ đội QR có chút tự phụ, thấy Lý Đông chỉ còn nửa thanh m..áu, dáng vẻ lại cẩn thận, không cần có tướng support đi cùng mà ra luôn chiêu tấn công. Hoắc Tử Minh chăm chú nhìn màn hình, nói: "Đàn em, chờ lệnh của tôi."
Tô Dao gật đầu, thở nhẹ và chăm chú nhìn vào màn hình. Mắt thấy Xạ thủ đối diện rời xa vòng an toàn của trụ, dần dần tiếp cận Lý Đông, sau đó——
“Đàn em, theo sát tôi.” Hoắc Tử Minh nhìn thấy cơ hội, nói. Nhưng vào lúc này, Tô Dao đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, khác hẳn mọi lần trước. Cơn đau ăn mòn dây thần kinh của cô, khiến cô mất kiểm soát cơ thể. Cô buông chuột ra và không thể kìm được tiếng rên rỉ từ môi mình nữa.
"A!" Tô Dao đau đớn kêu lên một tiếng, cuộn người ngã xuống đất.
Hoắc Tử Minh phát hiện cô không đi theo mình nên quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô, anh giật mình đánh rơi chuột, hoảng sợ đứng dậy đỡ cô.
"Tô Dao——"
Chương 32. Tự trách mình
Bệnh viện.
"Bệnh nhân phải lập tức tiến hành phẫu thuật, không còn là vấn đề về mắt nữa, là vấn đề nguy hiểm đến tính mạng!" Bác sĩ nhận lấy kết quả kiểm tra, nghiêm túc nói với những người trước mặt.
Hoắc Tử Minh lập tức lo lắng nói: "Phẫu thuật, hiện tại lập tức phẫu thuật!"
"Các cậu ai là người nhà? Lập tức ký tên đồng ý phẫu thuật!" Bác sĩ đưa ra một mảnh giấy.
A Sơn và Tiểu Cửu có vẻ bối rối, nhưng Hoắc Tử Minh không chút do dự đã nhận lấy: "Tôi, tôi là bạn trai của cô ấy!"
Bác sĩ cau mày: “Cô ấy không có người thân nào khác sao?”
"Cha mẹ cô ấy không còn nữa, cô ấy cũng không còn người thân nào nữa. Bác sĩ, xin hãy cứu cô ấy!" Hoắc Tử Minh ký tên vào tờ giấy, nắm lấy tay áo bác sĩ cầu xin.
"Yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Bác sĩ cầm tờ giấy đồng ý phẫu thuật rồi đi vào phòng phẫu thuật.
Mấy người nhìn Hoắc Tử Minh hai mắt đỏ ngầu, không khỏi lo lắng.
Lý Đông đưa tay vỗ nhẹ vai anh, thì thầm: "Tô Dao sẽ không sao đâu, đừng lo lắng quá..."
Do Tô Dao phát bệnh bất ngờ, UI trực tiếp lựa chọn rút lui khỏi ván đầu tiên, để QR ghi điểm đầu tiên, nhưng không ai phàn nàn. Trong mắt họ, ngay cả World Cup cũng chỉ là một cuộc thi mà thôi.
Hoắc Tử Minh nặng nề thở ra một hơi, ngồi ở trên ghế ở hành lang bệnh viện, lấy tay che mắt. Phải rất lâu sau họ mới nghe thấy anh ấy nói: "Nếu... lỡ như có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì sao..."
Giọng nói của anh đầy bi ai, khiến người ta nghe xong cũng cảm thấy buồn lây. A Sơn và Tiểu Cửu ngồi sang một bên, lúng túng an ủi: "Đại ca, chị Tô Dao vừa nhìn đã là biết người may mắn, chị ấy sẽ không sao đâu!"
Nhưng Hoắc Tử Minh không nói gì thêm. Những người khác mím chặt môi im bặt. Trong bầu không khí nặng nề, tâm trạng của mọi người đều chán nản.
Một lúc sau, Hoắc Tử Minh đột nhiên đứng dậy, không đợi ai kịp phản ứng đã đấm mạnh vào tường. Cú đấm này thực sự rất mạnh, da ở ngón tay của anh bị rách khiến m..áu chảy ra.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh ấy: "Đại ca?!" - "Tử Minh!"
Hoắc Tử Minh cúi đầu, trong mắt tràn đầy tiếc nuối: “Đáng lẽ tôi không nên cho cô ấy tham gia cuộc thi, tôi biết bệnh của cô ấy rất nặng! Tại sao tôi không để cô ấy phẫu thuật sớm hơn!”
"Nếu... có chuyện gì xảy ra với cô ấy, tất cả là lỗi của tôi... Tất cả là lỗi của tôi!"
Anh đang trên bờ vực suy sụp tinh thần, lần đầu tiên anh ấy cao giọng nói một cách không kiểm soát. Nói xong, anh ấy lại đấm vào tường.
"Bùm!"
Trên bức tường trắng còn sót lại một vài vết m..áu, không đến nỗi đáng sợ, nhưng khi A Sơn và Tiểu Cửu nhìn thấy, trái tim họ như bị chịu một quyền này. Họ chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Tử Minh như thế này.
Trước đây họ chỉ biết anh thích Tô Dao, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của anh dành cho Tô Dao lại sâu nặng đến vậy. Tiểu Cửu thậm chí còn có một suy nghĩ, nếu lần này Tô Dao không thể sống sót, Hoắc Tử Minh có thể sẽ... mất đi ý chí sống.
Cuối cùng, Lý Đông là người tiến lên khống chế Hoắc Tử Minh, đè anh xuống ghế, nghiêm khắc nói: “Bây giờ nói điều này có ích gì? World Cup cũng là giấc mơ của Tô Dao. nếu cậu có khuyên ngăn cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không nghe.
Nhưng lúc này Hoắc Tử Minh không thể nghe vô được cái gì, khuôn mặt tái nhợt của Tô Dao vừa rồi không ngừng xuất hiện trước mắt anh. Dù đã bất tỉnh nhưng lông mày của cô vẫn nhíu chặt vào nhau, điều này cho thấy cô đau đớn đến nhường nào! Nhưng… anh lại không thể làm được gì cho cô...
Ánh đèn đỏ bật lên trong phòng mổ như nỗi tuyệt vọng thường trực khiến ai cũng khó chịu. A Sơn đứng bên cửa sổ, liên tục thở dốc, còn Tiểu Cửu thì cách đó một chút đi đi lại lại. Hoắc Tử Minh vẫn cúi đầu, nắm chặt tay thành nắm đấm, Lý Đông ngồi ở bên cạnh, vừa lo lắng, vừa sợ Hoắc Tử Minh lại có hành động bốc đồng nữa.
Thời gian cứ như vậy từng phút trôi qua, mặt trời lặn ngoài cửa sổ, bao phủ một vùng rộng lớn màu cam. Điều đó báo hiệu đêm đang đến. Nhưng còn Tô Dao thì sao? Họ không dám nghĩ tới, họ chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng hết lần này đến lần khác rằng cô sẽ không sao.
Trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm, các ngôi sao lấp lánh. Hoắc Tử Minh chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngay lúc này—
Đèn tắt.
Chương 33. Nhiệm vụ quan trọng
"Ca phẫu thuật thành công, khối u trong não đã được cắt bỏ. Tuy nhiên, do tình trạng bệnh nhân kéo dài quá lâu nên sau khi tỉnh lại có thể bị mù tạm thời trong thời gian ngắn. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, một tuần có thể sẽ hồi phục trong." Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ nói.
Tô Dao đang nằm trên giường bệnh, với miếng gạc trắng buộc quanh mắt và kim tiêm trên mu bàn tay gầy gò. Trong phòng bệnh chỉ còn Hoắc Tử, anh ngồi ở bên giường, khum tay đặt trước môi.
Bác sĩ nói cô sẽ không sao nhưng trái tim anh không sao bình tĩnh lại, anh phải tận mắt nhìn thấy cô tỉnh lại. A Sơn và Tiểu Cửu đi mua đồ ăn về, mở cửa rất thận trọng, không dám phát ra tiếng động. Họ đặt hộp cơm lên bàn, thì thầm: "Đại ca, đến ăn chút gì đi."
Hoắc Tử Minh lắc đầu không nói gì.
Tiểu Cửu cau mày nói: "Đại ca, nếu anh không ăn gì, lúc chị Tô Dao tỉnh dậy anh lại ngất xỉu thì chị ấy sẽ lo lắng, sức khỏe kém đi thì phải làm sao?"
Sắc mặt lạnh lùng của Hoắc Tử Minh cuối cùng cũng thay đổi, mi mắt run rấy, một lát sau đứng lên. A Sơn và Tiểu Cửu nhìn nhau, phải nhắc đến Tô Dao thì anh mới có thể nghe lời. Nhưng cuối cùng Hoắc Tử Minh cũng không ăn bao nhiêu, gắp một ít đồ ăn xong liền đặt đũa xuống, ngồi trở lại bên giường.
Lý Đông đi tới sau, anh nhìn Hoắc Tử Minh như người mất hồn, do dự nói: "Tử Minh, còn hai trận đấu, nên làm cái gì bây giờ?"
Không khí yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng hít thở. Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Tử Minh vang lên: “Tôi không đấu.”
Mọi người đều giật mình. Nhưng nhìn tấm lưng cô đơn của anh, họ không thể nói được một lời thuyết phục nào.
UI không thuộc về một mình Hoắc Tử Minh, nó thuộc về tất cả mọi người ở đây và tất cả họ đều đang làm việc chăm chỉ cho World Cup này. Hoắc Tử Minh có thể vì Tô Dao mà bỏ cuộc, nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Lý Đông tự mình gật đầu: "Vậy cậu ở lại với Tô Dao, tôi dẫn bọn họ đi chiến đấu."
“Anh Đông,” Hoắc Tử Minh đột nhiên thốt lên, với giọng điệu mệt mỏi và tội lỗi, “Tôi xin lỗi, nhưng… Tôi sẽ giao UI cho anh.”
"Cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta là anh em, tôi cũng là đội phó UI." Lý Đông giả vờ thoải mái, vươn tay vỗ mạnh vào vai Hoắc Tử Minh. Tựa như điều này có thể tiếp thêm cho Hoắc Tử Minh một ít sức mạnh.
Trận đấu thứ hai của vòng chung kết E-Sports thế giới được tổ chức vào ngày hôm sau, Lý Đông dẫn theo A Sơn Tiểu Cửu và hai thành viên khác trong đội, gánh trên vai những trách nhiệm và kỳ vọng của Hoắc Tử Minh và Tô Dao, trịnh trọng bước lên khán đài tranh tài.
Bên kia, Hoắc Tử Minh ngồi trong phòng của Tô Dao, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tô Dao vẫn đang ngủ say.
Trận chiến này là cuộc chiến của tất cả mọi người. Trách nhiệm trên vai Lý Đông rất nặng bởi UI phải thắng trận này mới có cơ hội vô địch.
Thuốc trong bình từ từ chảy xuống từng giọt, như đang báo hiệu từng phút từng giây trôi qua.
Hoắc Tử Minh suy nghĩ hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra bật truyền hình trực tiếp trận chung kết World Cup.
"Chào mừng đến với trận đấu thứ hai của vòng chung kết E-Sports World Cup. Do tình trạng thể chất của các cầu thủ UI trong trận đấu trước, UI đã bỏ điểm đầu tiên. Tôi tự hỏi liệu còn có thể xoay chuyển tình thế trong lần này không?" Giọng của người dẫn Chương trình phát ra từ ống nghe.
Mất liên tiếp hai vị trí, trận đấu này không dễ chơi. Nhưng anh tin Lý Đông sẽ thắng, cũng như tin Tô Dao sẽ tỉnh lại.
"Các khán giả, chúng ta hãy – Rửa mắt mà đợi nhé!"
Chương 34. The Blue Danube
Tô Dao đã có một giấc mơ dài. Cô mơ về ngày lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Tử Minh. Đó là mùa thu năm cô mười tám tuổi, làn gió mát thổi qua những chiếc lá khô, thổi bay đi chút hơi nóng cuối hè.
Cô dậy muộn một chút, khi đến giảng đường thì chuông đã reo, ngoài hành lang chỉ có sự im lặng. Cô bị thu hút bởi âm thanh piano du dương và đẹp đẽ nên đã đi theo những nốt nhạc vô hình đến một lớp học nhạc.
Cửa mở, trong phòng học có một cây đàn dương cầm màu đen, trước mặt là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, chính là người đã tạo ra giai điệu tao nhã này.
Hoắc Tử Minhquay lưng về phía Tô Dao nên không để ý đến "vị khách không mời mà đến" là cô.
Tô Dao đã học piano được mười bốn năm và cô thuộc lòng bản nhạc này - "The Blue Danube".
Đã lâu cô không nghe nhạc piano, say sưa đến mức đứng đó nghe hết bài hát. Nốt nhạc cuối cùng rơi vào gió, người chơi dường như vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc riêng. Một tia nắng vàng tình cờ chiếu qua cửa sổ, chiếu vào người chàng trai và tạo ra một quầng sáng. Đây chắc chắn là buổi chiều đẹp nhất mà Tô Dao từng thấy.
Một lúc sau, chàng trai lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau hết dấu vân tay trên phím đàn piano đen trắng rồi nhẹ nhàng đóng nắp đàn lại.
Những động tác của cậu ấy nhẹ nhàng tựa như đang khoác áo khoác cho một người con gái. Làm xong tất cả những điều này, Hoắc Tử Minh xoay người chuẩn bị rời đi, khi nhìn thấy cô gái ở cửa, cậu liền sửng sốt.
Và Tô Dao cũng choáng váng. Cô không ngờ rằng chàng trai đó có đôi mắt xanh, như nước biển, đẹp đẽ chói mắt.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, thời gian như bị kéo dài ra, từng phút trôi qua như chậm lại.
Đầu tiên là Hoắc Tử Minh cười nhẹ, giọng nói như gió xuân ấm áp tháng ba: “Có vẻ tôi nhất thời hứng khởi lại làm phiền đến cô.”
Thái độ ôn hòa vừa phải của chàng trai không khỏi khiến Tô Dao cảm thấy xấu hổ hay lúng túng. Cô hoảng hốt lắc đầu: "Đây là bản nhạc tôi thích nhất. Trong lúc nhất thời tôi nghe đến mê mẩn, làm phiền anh rồi."
Ánh mắt Hoắc Tử Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, nụ cười càng đậm hơn: "Thật trùng hợp, đây cũng là bản nhạc tôi yêu thích nhất. Cô đã từng nhìn thấy sông Danube chưa?"
Tô Dao chưa bao giờ nhìn thấy. Chắc mụ phù thủy trong truyện cổ tích đã bỏ bùa cô nên cô nhìn chàng trai ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Trong mắt anh không phải sông Danube sao?”
Một cơn gió thổi qua, cô nghe thấy giọng nói của anh.
"Nó không chỉ ở trong mắt tôi mà còn ở trong trái tim cô nữa."
…
Khi Tô Dao tỉnh dậy, cô chỉ nhìn thấy bóng tối nhưng bình tĩnh đến lạ thường. Cô nghe thấy giọng nói bên tai, chậm rãi đưa tay ra, từ đôi môi đỏ mọng phát ra giọng nói khàn khàn: “Là anh đúng không?”
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đã nắm lấy tay cô.
“Là tôi.” Đôi mắt Hoắc Tử Minh nhất thời ươn ướt, anh không phát hiện ra giọng nói của mình đang run rẩy.
Tô Dao cười nhẹ: "Thật tốt, có thể nghe được giọng nói của anh ngay khi tỉnh dậy."
Hoắc Tử Minh nắm tay cô mạnh hơn một chút: “Mắt em sẽ đỡ hơn.”
Cô sửng sốt một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi tưởng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy dòng sông Danube trong xanh nữa”.
Những lời nói này gợi lại ký ức ngày hôm đó, trong lòng Hoắc Tử Minh chợt rung động. Đó là lần đầu anh động tâm và cũng là lần duy nhất trong cuộc đời anh.
Hoắc Tử Minh nhếch khóe miệng, vừa khóc vừa cười nói.
"Dòng sông Danube xanh biếc này vĩnh viễn vì em mà nổi sóng."
Chương 35. Vinh nhục cùng hưởng
Mọi người đều nghĩ rằng nếu không có Hoắc Tử Minh và Tô Dao, UI sẽ thua ván thứ hai. Nhưng ngoài dự kiến, UI đã thắng.
Khi bước vào phòng của Tô Dao, mấy người ngêu ngao hát, trông như thể họ đang “Khải hoàn trở về”.
"Sếp, thế nào? Bọn em phải cố gắng hết sức để giành lại điểm này cho đội mình đó!" A Sơn ngồi ở một bên cười nói.
Tiểu Cửu cùng hai người trong đội còn lại cũng hăng hái nhận công: "Đại ca, anh khen ngợi chúng em đi?"
Hoắc Tử Minh đang gọt táo cho Tô Dao, vỏ táo dài rơi khỏi tay anh sắp rơi xuống đất.
Anh chuyên chú gọt táo xong mới nhìn về phía bọn họ: “Các cậu thực sự cho rằng đó là do thực lực của mình à? QR đã đánh giá thấp đối thủ và không nắm bắt được điểm mấu chốt. Nếu họ cũng thể hiện như ván đầu tiên thì sao? Các cậu còn nghĩ mình vẫn có thể thắng không?”
Vẻ đắc ý trên khuôn mặt của mắy cậu nhóc biến mất ngay lập tức.
Tô Dao ngồi trên giường bệnh không nghe nổi nữa, quay đầu nhìn Hoắc Tử Minh nói: “Là đội trưởng, anh không dẫn dắt thành viên ra trận, giờ lại khiển trách họ dù họ đã giành chiến thắng? Dù cho là vì bản lĩnh hay là may mắn. Ít nhất họ đã có được điểm ván này và cho UI một cơ hội."
Hoắc Tử Minh ngừng cắt táo, sắc mặt thay đổi, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn bọn họ khiêm tốn hơn mà thôi.”
A Sơn và Tiểu Cửu từ phía sau nhìn nhau và mỉm cười rất ranh mãnh. Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lý Đông nói: "Tử Minh, cậu cũng biết lần này là chúng ta thắng là do ăn may, Tô Dao cũng đã tỉnh lại, cậu phải quay về đánh trận đấu cuối cùng."
Hoắc Tử Minh không nói chuyện.
Tô Dao cau mày: "Đàn anh, anh thật sự không muốn thi đấu sao?"
Câu trả lời là không thể nghi ngờ: “Em vẫn đang bệnh, cần có người ở bên.” Anh thì thầm.
“Trong câu lạc bộ có nhiều người như vậy, với lại tôi không cảm thấy khó chịu gì ngoại trừ việc tạm thời không thể nhìn thấy.” Tô Dao có chút bất đắc dĩ: “Anh không thể vì tôi mà không để ý UI.”
Nhưng Hoắc Tử Minh vẫn không nói một lời.
Tô Dao mím môi, đổi hướng: "Anh Đông, tôi muốn nói riêng với đàn anh mấy câu."
Lý Đông đáp lại và dẫn mọi người ra khỏi phòng bệnh.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Tô Dao đưa tay ra, dò dẫm quanh giường, Hoắc Tử Minh hiểu ý cô, đặt tay mình xuống tay cô.
Anh nói trước cô một bước: “Tô Dao, tôi hy vọng em và tôi có thể cùng nhau giành chức vô địch, lần này không được thì sẽ có lần sau.”
Tô Dao nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng thở dài: "Đàn anh, tôi đã tham gia rồi, UI thắng cũng là tôi thắng."
Hoắc Tử Minh bướng bỉnh lắc đầu: "Không giống, đây là lời tôi đã hứa với em, nhất định sẽ dẫn em đi đoạt chức vô địch."
"Nhưnh UI là một tập thể. Đây là mong muốn của mọi người, không chỉ của tôi." Tô Dao chậm rãi nói: "Tôi hy vọng UI có thể giành được chức vô địch, không phải anh hay tôi, mà là chúng ta cùng nhau giành lấy."
Lý Đông ở hành lang đợi mấy phút, Hoắc Tử Minh đi ra ngoài.
Anh còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Tử Minh đã kiên định nhìn anh, nói: "Chuẩn bị tranh tài."
Lý Đông sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Thật sự nể mà. Tiểu Cửu và đám nhóc kia cũng không bằng Tô Dao, cô ấy nói cậu nhất định sẽ nghe. Này, cậu đã tỏ tình với Tô Dao chưa?"
Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới chuyện này, Lý Đông chú ý tới tai Hoắc Tử Minh đỏ lên kỳ lạ. Lý Đông tò mò liếc nhìn vài cái rồi hỏi: "Trong đó nóng quá à? Tôi thấy tai cậu đỏ lên kìa."
Không ngờ, Hoắc Tử Minh hung dữ trừng mắt nhìn anh ấy rồi bỏ đi. Lý Đông bĩu môi trước thái độ khác thường của anh rồi cất bước đi theo.
Lúc này trong phòng bệnh, Tô Dao nửa ngồi nửa dựa trên giường bệnh, ngơ ngác sờ lên môi. Sắc hồng trên mặt cô không hề nhạt hơn màu tai của Hoắc Tử Minh. Cảm giác mềm mại vừa rồi dường như vẫn còn đọng lại trên môi cô, Tô Dao cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng nhanh.
Giọng nói trầm khàn từ tính của Hoắc Tử Minh vang vọng bên tai cô.
"Đừng lo lắng, anh sẽ trao chiếc cúp vinh dự nhất cho người con gái anh yêu nhất."