Trần Ni thấy vậy mới hỏi: "Cho chị nghe trước xem cô ta đã nói những gì với em?”

Ngu Ninh giống như bây giờ mới nhớ ra, nhanh chóng bật phần ghi âm lên rồi đưa cho Trần Ni mà chẳng hề cảnh giác gì: “Chị Trần, chị nghe đi.”

Trần Ni nhận điện thoại từ tay Ngu Ninh, nghe xong thì nhíu mày lại rồi giữ luôn điện thoại một cách rất tự nhiên, hỏi: “Sao em đến đây trễ vậy?”

"Em đang tìm đoạn video kia." Ngu Ninh nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì không thể tìm thấy đoạn video đó trên nhiều trang web. Còn mấy bình luận kia… chỉ toàn là lời bẩn thỉu. Chị Trần, em thật sự rất sợ, em không muốn thừa nhận chuyện này thay cho người khác.”

Điều bây giờ Trần Ni muốn làm là trấn an tinh thần Ngu Ninh: “Em không muốn thì thôi. Chẳng qua chị thấy hơi tiếc những tài nguyên kia, không phải hiện tại em đang cần tiền sao?”

Bởi vì đã giữ điện thoại của Ngu Ninh nên Trần Ni nói chuyện không chút kiêng dè: “Hơn nữa đã có công ty làm hậu thuẫn cho em, cộng đồng mạng cũng rất dễ quên, cầm tiền xong thì em cứ vào phim trường quay phim. Đợi em quay phim xong, mọi chuyện cũng đã lắng xuống, còn ai nhớ đến những chuyện này nữa chứ?”

"Thật sao?" Ngu Ninh làm ra vẻ khó tin hỏi: “Vậy tại sao còn cần tìm người thay thế? Sao nhóm trưởng lại quay một video như vậy?”

Trần Ni thở dài, đáp: “Em ấy bị người ta bỏ thuốc.”

Ngu Ninh bóc thanh sô cô la: “Ý của chị là nhóm trưởng bị người ta bỏ thuốc, không phải nguyện quay đoạn video đó? Vậy tại sao không báo cảnh sát, lại muốn tìm người thay mình thừa nhận chuyện này? Bọn họ đang làm chuyện phạm pháp mà.”

Trần Ni cảm thấy bực dọc nhưng không để lộ thái độ khó chịu ra ngoài: “Mộng Khởi không giống như mấy em, gia thế của em ấy không cho phép xảy ra chuyện như vậy, em hiểu chưa? Nếu không tại sao ủy viên Triệu lại đồng ý bỏ tiền và tài nguyên đây?”

Ngu Ninh thốt ra tiếng hả: “Nhưng cô ấy là người bị hại, vì sao không báo cảnh sát chứ? Ngược lại còn muốn người khác chịu sự sỉ nhục này thay mình.”

Trần Ni nhìn về phía Ngu Ninh nhưng không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi: “Đoạn ghi âm này em có cho người nào khác nghe chưa? Có bản sao lưu không?”

Ngu Ninh lắc đầu, giống như không hiểu sao Trần Ni lại hỏi như vậy.

Trần Ni bèn mở ngăn kéo, cất chiếc điện thoại của Ngu Ninh vào đó: “Em chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của công ty là được, những chuyện khác không nên hỏi nhiều.”

Ngu Ninh theo bản năng muốn lấy lại điện thoại: “Điện thoại của em.”

Trần Ni nghiêm mặt: “Em lén lút ghi âm, nếu như Amy biết chuyện này thì chị không thể bảo vệ cho em được đâu.”

Ngu Ninh mờ mịt nhìn Trần Ni, giống như đang cảm thấy Trần Ni rất xa lạ: “Nhưng chị ta đã nói xấu chị.”

"Công ty có quy định, không chấp nhận hành vi ghi âm dù là bất kỳ tình huống gì, em đã quên rồi sao?" Trần Ni nói tiếp: “Chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Được rồi, em về ký túc xá đi, mấy ngày nay em đừng ra khỏi cửa, cũng đừng lên mạng.”

Ngu Ninh như đã ý thức được điều gì, tại thời điểm này mọi thắc mắc dường như đều được giải đáp. Đôi mắt cô đỏ hoe: “Chị Trần, chị đã đồng ý mà, chị bảo em không chịu thì….”

Trên mặt Trần Ni đã hiện lên nét phiền chán: “Đây là quyết định của công ty, chị có thể làm khác đi sao? Chị chỉ có thể giúp em tranh thủ nhiều tài nguyên hơn mà thôi.”

Ngu Ninh tức giận còn mang theo sự tuyệt vọng: “Em không muốn, em không cần những tài nguyên đó, em…”

“Được rồi.” Trần Ni cắt lời Ngu Ninh, nói: “Chị đã nói là sẽ giúp em. Mấy tháng sau tác phẩm của em xuất hiện, khi đó sẽ không còn ai nhớ tới chuyện này nữa đâu. Hơn nữa tai tiếng cũng là tiếng. Đến lúc em nổi tiếng rồi chị sẽ tìm cách xóa bỏ vết nhơ này cho em.”

Cả người Ngu Ninh run rẩy, cô nói: “Nhưng tại sao lại bắt em phải thừa nhận chuyện mà mình không hề làm cơ chứ?”

Trần Ni đã không còn kiên nhẫn, thế nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hoà: “Chị cũng không còn cách nào khác. Có điều em cứ yên tâm, chị là người đại diện của em, em nghe lời chị đi, chị còn có thể hại em sao? Số tài nguyên mà công ty đền bù, đến cả những nữ minh tinh tuyến hai cũng phải ghen tỵ đấy.”

Ngu Ninh lặng im nhìn về phía Trần Ni.

Trần Ni không hiểu tại sao lại cảm thấy chột dạ một cách hiếm thấy, thế nhưng liền nghĩ đến Sở Mông đã cứu con gái mình. Sở Mông và Ngu Ninh cùng đi trên một con đường, có Ngu Ninh xuất sắc hơn hẳn, Sở Mông sẽ rất khó nổi tiếng: “Em thành thật về ký túc xá đi. Chị cũng muốn nhắc nhở em, em nghĩ Amy thật sự tốt bụng sao? Cô ta chỉ đang lợi dụng em thôi.”

Ngu Ninh ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Tại sao lại là em chứ? Em, em chỉ muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho người thân của mình…”

Trần Ni mang vẻ mặt chỉ muốn tốt cho đối phương, thành khẩn nói: “Bây giờ em chỉ có thể dựa vào chị thôi. Chị là người đại diện của em, chắc chắn chị sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho em đâu."

Ngu Ninh nói: “Trả điện thoại lại cho em.”

Trần Ni nhíu mày, có chút không vui: “Chị sẽ trả lại cho em sau khi đưa cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra.”

Ngu Ninh giống như đã bị rút cạn sức lực.

Trần Ni lấy ra một bản hợp đồng đã được soạn thảo trước: “Em hãy ký bản hợp đồng giữ bí mật này trước đi.”

Ngu Ninh ngơ ngác nhìn bản hợp đồng, thậm chí không còn hơi sức để khóc.

Trần Ni đứng dậy tiến đến cạnh Ngu Ninh, nhét bút vào tay cô, nói: “Không phải là em đang cần tiền sao? Chỉ cần em ký thì công ty sẽ lập tức chuyển khoản một khoản tiền cho em, lúc đó em có thể chữa bệnh cho bà nội rồi.”

Bàn tay Ngu Ninh lạnh toát đến nỗi không thể cầm được bút. Cô đột nhiên đứng bật dậy, đẩy Trần Ni ra, quăng mạnh bút xuống sàn, sau đó cầm hợp đồng lên, xé nát rồi ném thẳng vào người Trần Ni. Cả người cô giống như đã sụp đổ: “Tôi không làm chuyện này. Rõ ràng tôi và nhóm trưởng đều là người bị hại, là do bọn họ bỏ thuốc hại nhóm trưởng, chúng ta có thể báo cảnh sát, thế nhưng bây giờ chị cũng đã biến thành kẻ hại người. Tôi không thừa nhận, người trong đoạn video đó không phải là ta. Chị Trần, chị thay đổi rồi, chị trở nên rất đáng sợ.”

Sau khi hét vào mặt Trần Ni, Ngu Ninh cắn răng, đẩy cửa rời đi, còn không quên đóng sầm cửa lại.

Ngu Ninh đi lướt qua người trợ lý đúng lúc đang mang trà đến. Lúc này, cửa phòng bị Trần Ni đẩy ra, trợ lý không tránh kịp nên đụng vào Trần Ni, làm cho toàn bộ nước trà bắn tung toé lên người.

Trần Ni vốn đang bực mình, lại cảm thấy mọi chuyện tồi tệ này xảy đến là do trợ lý của mình không giữ kỹ điện thoại. Chị ta tát thẳng vào mặt người trợ lý: “Đồ ăn hại, cút ngay cho tôi.”

Chậm trễ một lúc đã không thấy bóng dáng Ngu Ninh đâu nữa. Chỉ có điều Ngu Ninh cũng chưa rời khỏi công ty mà đang tìm đến phòng làm việc của Amy theo ký ức trong đầu.

Khi Trần Ni nói công ty có quy định, Ngu Ninh mới ý thức được một điều, e rằng Amy đang cố ý đợi cô, mà trợ lý của Trần Ni chắc chắn không thể đưa cho Amy điện thoại di động của cô được, bởi ai cũng biết Trần Ni và Amy có mâu thuẫn.

Vậy thì Amy đưa điện thoại cho cô, còn cố tình nói những lời khó nghe kia, rõ ràng là đang thăm dò, thăm dò xem cô đã cam chịu đồng ý hay là liều mình chống lại một phen, hoặc phải nói là có đầu óc để liều hay không.

Rõ ràng Amy không hề lo sợ có ai biết khi nói những lời kia với cô. Đầu tiên là chuyện này không liên quan gì đến Amy, trái lại chị ấy chỉ có ý muốn nhắc nhở Ngu Ninh. Tiếp theo là từ những gì Trần Ni vừa nói khi nãy, có thể phân tích ra được rằng chỗ dựa của hai người đã bất hoà. Điểm quan trọng nhất là nếu thật sự liên lụy đến công ty, Amy có thể nói là mình đang nói bừa. Đây đều là lời nói riêng với nhau nên không thể xem như chứng cứ được.

Thấy Ngu Ninh đến, trợ lý của Amy thì không hỏi han gì thêm mà dẫn cô đến trước cửa phòng làm việc của Amy, Sau khi gõ cửa, cô ấy đẩy cửa bước vào, thông báo: “Chị Amy, Ngu Ninh đến rồi.”

Amy nhìn thấy Ngu Ninh thì ra hiệu cho trợ lý đóng cánh cửa lại: “Còn may là cô không ngu lắm.”

Khuôn mặt của Ngu Ninh không có biểu cảm gì, lúc ở phòng làm việc của Trần Ni với bây giờ thì cô giống như hai con người khác hoàn toàn. Ngu Ninh nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của chị Amy.”

Amy chỉ vị trí đối diện. Đợi sau khi Ngu Ninh ngồi xuống, chị mới lấy một điếu thuốc ra hỏi: “Có để ý không?”

Ngu Ninh đáp: “Có.”

Amy không để bụng, dù cho ai trải qua chuyện như vậy cũng sẽ thay đổi tính tình. Chị bỏ điếu thuốc lá về chỗ cũ: “Điện thoại của em đâu?”

Sắc mặt của Ngu Ninh thay đổi, cô cắn răng nói: “Bị chị Trần lấy đi rồi.”

Amy chậc một tiếng, cũng không nói tin hay không tin, chỉ cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Ngu Ninh rồi gọi đi ngay trước mặt của cô, không bao lâu sau đã có người nghe máy. Amy bật loa ngoài lên: “Ngu Ninh, suy nghĩ xong chưa?”

Giọng nói của Trần Ni ở đầu bên kia điện thoại có vẻ tức giận: “Amy, cô đừng không có rảnh rỗi kiếm chuyện nữa được không? Chuyện này là quyết định của cả công ty đấy, cô nhúng tay vào đây làm gì?”

Amy nhướng mày nhìn Ngu Ninh: “Tôi tìm cô nàng Ngu Ninh đáng thương cơ mà, sao điện thoại lại ở trong tay cô?”

Trần Ni cắn răng nói: “Cô cố tình nói cho Ngu Ninh những điều đó. Gây thêm phiền phức cho tôi thì có lợi ích gì cho cô?”

Amy cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt máy rồi nhìn Ngu Ninh nói: “Có muốn hỏi gì không?”

Ngu Ninh yên lặng một lát mới nói: “Đoạn video đó lan truyền nhanh như vậy… Thôi bỏ đi, những chuyện này đã xảy ra rồi, em chỉ muốn biết một chuyện, nhóm trưởng đã bị người ta bỏ thuốc sao?”

Amy sửng sốt vì không ngờ rằng điều Ngu Ninh muốn hỏi lúc này lại là điều này: “Chị biết em muốn hỏi gì, chị chỉ có thể nói cho em rằng việc quay đoạn video đó không liên quan gì đến bọn chị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play