Tiệm Cá Số 7

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Chương 3: Ngọc bội mặt người (3)

Muốn biết tại sao nữ quỷ chiếm xác lại đi giết người, vậy thì phải tới nghĩa địa nơi tìm được miếng ngọc bội một chuyến.

Hình Đình dẫn Hà Phục đi về phía nghĩa địa Phương Quan Sơn cùng một chiếc đèn lồng.

Nghĩa địa Phương Quan Sơn nằm ở một thị trấn nhỏ gần Trà Thành nhất. Phía tây thị trấn này có một ngọn núi không tên, nghĩa địa dưới chân núi chính là nghĩa địa Phương Quan Sơn. Nghe nói khu nghĩa địa này là một nơi có phong thủy cực kỳ đẹp, ở đó cây cối tốt tươi, cứ mỗi năm bước tính từ một bia mộ lại có một thân cây. Những cái cây đó hệt như bảo vệ cho người nằm dưới mộ, canh gác bên họ cả ngày lẫn đêm. Ban ngày, những cái cây đó trông vẫn tương đối bình thường. Nhưng khi đêm xuống, trời nổi gió, những cái cây như có được sự sống. Chúng mặc sức giãn rộng thân mình dưới trăng, khiến người vô tình đi ngang qua sởn cả gai ốc.

Nghe nói, tầm chục năm trước có gã dâm tặc say rượu nhìn nhầm cây ở mộ người ta thành phụ nữ rồi ôm ôm ấp ấp không chịu buông tay. Đợi đến khi trời sáng, phát hiện mình chịch choạc một thân cây cả đêm, gã ta đều sợ đến mức vài ngày liền không cứng nổi. Lên thị trấn để thầy thuốc khám, thầy thuốc lại lắc đầu: “Cái đó” sợ là không chữa được.

Chuyện này nói ra quá mất mặt, gã kia chỉ có thể tự chịu. Nếu có ai hỏi, gã đành trả lời: Vấp ngã hỏng rồi.

Ai mà ngờ được sau khi tên biến thái nọ gặp chuyện, lại xuất hiện thêm hàng loạt kẻ giống gã. Người sống trong thị trấn cảm thấy nơi này quá tà, nói không chừng những cái cây kia đã hấp thụ những thứ không sạch sẽ qua thời gian, thật sự thành tinh rồi, chuyên môn dạy dỗ những gã đàn ông bại hoại.

Để tránh việc bị bắt mất hồn khi đi ngang qua nơi này vào ban đêm, người dân thị trấn mời mấy pháp sư về làm phép, tiếp đó lại xây dựng bốn bức tường bao. Những bức tường đó tuy không xây quá cao nhưng chung quy vẫn có ý nghĩa ngăn chặn. Pháp sư nói rằng xây cao quá, sợ người nằm dưới mộ sẽ oán hận.

Mười năm trôi qua, nghĩa địa vô danh kia dần dần có tên. Bốn bức tường xây thành một hình vuông, thế nên mọi người đều gọi nơi này là “Phương Quan Sơn”.

Hình Đình tới đây trộm đồ cũng không phải chuyện ngẫu nhiên xảy ra. Hôm đó, khi hắn vừa ăn xong cơm trong Tụ Lạc, nhà hàng lớn nhất Trà Thành, một người bất chợt đưa cho hắn một mảnh giấy, muốn hắn tới Phương Quan Sơn lấy một món đồ vào ban đêm.

Món đồ kia chính là miếng ngọc bội.

Nghe vậy, Hà Phục bèn hỏi: “Cậu còn nhớ là ai đưa giấy cho cậu không?”

Hình Đình lắc đầu: “Những người ủy thác đó chưa bao giờ lộ mặt, việc truyền tin đều là do mấy đứa trẻ con làm thay. Mà đám trẻ chẳng qua cũng chỉ là một đứa bất kỳ bọn họ nhờ được trên đường.”

Hà Phục chợt ngoảnh sang nhìn Hình Đình: “Cậu vừa bảo cậu ăn cơm trong nhà hàng Tụ Lạc?”

Hình Đình ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy, thì làm sao?”

Hà Phục nói: “Một bữa cơm trong đó tốn hơn nửa tháng tiền lương của một người bình thường, sao cậu chi trả được.”

Lúc này, Hình Đình đắc ý, hớn hở ra mặt khi nói về nhà hàng Tụ Lạc, như thể trong miệng vẫn còn đọng lại dư vị từ mấy ngày trước.

“Chắc cảnh sát Hà không biết đâu nhỉ, đối với những người theo nghề này như bọn tôi, mỗi khi muốn ủy thác làm việc gì đó, yêu cầu đầu tiên đối với chủ thuê chính là phải mời bọn tôi một bữa. Có người chỉ được mời ở quán cơm tầm thường, có người cấp bậc cao hơn. Còn cấp bậc của tôi chính là nhà hàng Tụ Lạc.” Hắn vỗ ngực khoe khoang, “Là cấp rất cao đấy.”

Hà Phục thản nhiên liếc nhìn hắn: “Vậy sao cậu không vào sảnh Long Môn ăn cơm?”

Vừa nghe thấy ba chữ “sảnh Long Môn”, Hình Đình nhùn hẳn. Sảnh Long Môn chính là nơi phân chia giai cấp rõ rệt nhất ở Trà Thành, người được bước vào đó không giàu thì cũng phải sang. Còn đám người như hắn, nói dễ nghe thì là “hiệp khách đi đêm”, nói khó nghe chính là đạo tặc.

Đã là đạo tặc, làm sao vào được sảnh Long Môn.

Hình Đình cười cười gượng gạo: “Cảnh sát Hà đừng đùa tôi, chẳng phải quản lý của sảnh Long Môn có quan hệ thân thiết với cục trưởng chỗ các anh lắm à? Kẻ như tôi vào đó khác gì chui đầu vào rọ cho người ta bắt?”

Hà Phục im lặng một hồi. Y đang suy ngẫm chuyện sảnh Long Môn có qua lại với người trong cục cảnh sát. Y hoàn toàn không biết chuyện này.

Hai người xách đèn lồng đi một lúc lâu vẫn không thấy nghĩa địa Phương Quan Sơn mà Hình Đình nói. Chỉ nghe tiếng gió bên tai càng lúc càng lớn, chiếc đèn lồng trên tay tắt phụt đi, cả thế giới biến thành một màu đen.

Hình Đình bỗng thấy hoảng, hoảng hơn cả mấy hôm trước đến đây lần đầu tiên.

Hắn níu lấy tay áo Hà Phục, sợ sệt dừng bước: “Cảnh sát Hà, hay là thôi, đợi trời sáng rồi chúng ta đến đó sau. Chắc anh không biết đâu nhỉ, người ta bảo mỗi khi nghĩa địa này nổi gió, chắc chắn có người sắp toi “thằng em”.”

Thấy Hà Phục không ừ hử gì, hắn tủi thân lắm: “Cảnh sát Hà, tôi vẫn còn là trai tân đấy, còn chưa nắm tay con gái bao giờ. Nhỡ vào đó rồi “thằng em” tôi hỏng, sau này gặp được người mình yêu thì phải làm sao!”

Nghĩ đến những lời đồn quái đản năm xưa, hắn sợ đến mức không dám bước thêm bước nào. Thế nhưng Hà Phục bên cạnh chẳng chịu trả lời dù chỉ một chữ. Hắn nóng nảy giật tay áo Hà Phục: “Cái tên cảnh sát đần nhà anh, sao cứ phải cố chấp thế cơ chứ! Anh muốn vào tận hưởng đêm xuân với nữ quỷ kia đến vậy hả!”

Vừa dứt lời, hắn ngoảnh phắt sang, bên tay phải nào còn bóng dáng Hà Phục! Đó rõ ràng là một cây hòe già đến không thể già hơn.

Nghĩa địa là nơi không được trồng cây hòe. Nghe người cao niên trong thị trấn nói, cây hòe là âm, sau khi hấp thụ âm khí, thi thể đã chôn có thể biến thành xác sống vùng dậy.

Trông thấy cây hòe, Hình Đình cuống cuồng quỳ sụp xuống: “Ngài cây tha mạng, ngài cây tha mạng. Hôm đó tôi bất cẩn cầm nhầm ngọc bội của ngài, là lỗi của tôi. Hôm nay tôi trả lại ngài.”

Hắn nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn vào cái cây, sợ rằng cây sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần dụ dỗ hắn phạm tội.

Hình Đình ưỡn ngực ra, tỏ vẻ hiên ngang không sợ chết: “Ngọc bội đang nằm trong ngực tôi, xin phiền chị cây tự lấy đi giúp.”

Thời gian trôi qua từng chút một, chẳng có gì ngoài tiếng gió rít càng lúc càng dữ bên người. Ngực hắn cũng chẳng xảy ra chuyện gì.

Mãi đến khi một bàn tay lạnh lẽo chạm lên ngực, Hình Đình cảm tưởng như bản thân không thể thở nổi. Hắn bỗng thấy hối hận, cứ ưỡn ngực mình ra cho người ta như thế, nhỡ chị cây kia moi sạch nội tạng thì phải làm sao!

Bàn tay kia vỗ mạnh lên ngực hắn.

“Cậu đang nói mê sảng gì đấy?”

Hình Đình mở mắt ra, Hà Phục đang nhìn xuống hắn từ trên cao.

“Bắt đầu từ lúc vào nghĩa địa, cậu rất bất thường. Là do ngọc bội trong người phản ứng à?” Hà Phục nhìn ngang nhìn dọc ngực y, ngoại từ da trắng hơn và nhiều sẹo hơn bên ngoài, tạm thời không thấy có gì khác thường.

Hình Đình vội vàng mặc áo lại cho tử tế, hừ lạnh một tiếng: “Đàn ông đàn ang như anh cứ nhìn ngực thằng khác như thế mà không ngại à!”

Hà Phục không trả lời. Vừa rồi y thấy trên ngực Hình Đình, ngoại trừ vết sẹo vì bị người ta chém, còn có những vết trông như bị con gì đó cắn.

Y không hiểu nổi tại sao trên người một đạo tặc lại có nhiều vết sẹo đến thế. Khi nãy Hình Đình mặc áo lại rất nhanh, hiển nhiên hắn không muốn để y trông thấy.

Sau khi mặc áo xong, Hình Đình lảng sang chuyện khác. Hắn chỉ vào chỗ ban nãy Hà Phục đứng, nói: “Tôi nhớ rõ ràng hôm đó tôi thấy miếng ngọc bội kia ở đây. Lúc đó, ở đây có một cái cây, nhánh cây trông y như tay người đang nắm miếng ngọc bội lại rất chặt, tôi gỡ mãi mới lấy được nó ra.”

“Trong lúc lấy miếng ngọc bội ra, tôi bị đứt tay. Nó hút máu của tôi rồi chui tọt vào ngực tôi.”

Hình Đình vò đầu: “Nhưng giờ cây hòe kia biến mất rồi!”

Hà Phục nghe xong bèn nhìn xuống nền đất dưới chân mình. Y khom người, cẩn thận quan sát, đất ở đây thực sự đã bị tác động vào.

Hình Đình cũng nhận ra điều đó. Hắn chỉ vào chỗ đất đã bị tác động, nói: “Anh nhìn đi, tôi đã bảo những người đó không phải do tôi giết. Nhất định là người đào cái cây này đi đã giết chết ba người kia. Chỗ đất kia rõ ràng đã bị người ta động vào mà.”

Hà Phục lại lắc đầu: “Đúng là đất bị động vào, nhưng không phải từ bên ngoài, mà là từ bên trong.”

Hình Đình nghe mà chẳng hiểu gì: “Trong với ngoài gì cơ? Sao nói chuyện với anh mệt óc thế nhỉ.”

Hà Phục nói: “Mầm cây chui lên từ dưới đất. Chính là kiểu đó.”

Hình Đình trợn tròn mắt, tay chân khua khoắng loạn xạ: “Ý anh là cái cây kia sống dậy, rời khỏi đất, mọc chân chạy đi?”

Hà Phục phủi sạch đất trên tay, thản nhiên nói: “Đúng vậy, nó đã rời khỏi khu nghĩa địa này rồi.”

Hình Đình đã bắt đầu khó chịu: “Chuyện đó sao mà xảy ra được.”

Hà Phục đứng thẳng dậy, nhìn hắn.

“Trên đời này có rất nhiều chuyện cậu không biết. Ngoại trừ cây có thể mọc chân chạy, còn có ngọc bội có thể chui vào người. Cậu đã tin được chuyện thứ hai, tại sao lại không chịu tin chuyện thứ nhất?”

Hình Đình bị nói cho á khẩu. Kỳ thực, đến bây giờ hắn vẫn không thực sự tin trong ngực mình có một miếng ngọc bội, lại còn là miếng ngọc bội khiến hắn biến thành phụ nữ. Chuyện không tưởng như thế, nói ra ai mà tin cho được? Có khi còn bị coi là thằng thần kinh rồi bắt lại ấy chứ.

Hắn còn chẳng nhẹ dạ tin vào chuyện yêu ma quỷ quái, tại sao Hà Phục thân là cảnh sát lại có thể dễ dàng tin tưởng đến thế?

Nghĩ vậy, hắn không khỏi nghi ngờ Hà Phục.

“Sao anh lại chịu tin những gì tôi nói với anh?” Hình Đình hỏi. “Nếu là cảnh sát khác thấy tôi, chắc chắn bọn họ đã tra tấn ép cung, buộc tôi phải nhận tội, đổ hết ba mạng người đó lên đầu tôi. Tại sao anh không những không bắt mà còn tới nghĩa địa này cùng tôi?”

Hà Phục trả lời rất đơn giản. Đôi mắt thấu tỏ của y nhìn thẳng vào Hình Đình, giọng điệu nhẹ nhàng, khoan thai: “Vì tôi không phải những cảnh sát kia, tôi có đầu óc.”

Hình Đình cạn lời. Rốt cuộc người trước mặt tự phụ về trí thông minh của bản thân đến mức nào cơ chứ?

Hà Phục đi về phía dẫn về Trà Thành. Hình Đình hỏi: “Không bắt người phụ nữ kia à? Qua giờ Tý là sang ngày chẵn đấy, đến lúc đó tôi sẽ biến thành cô ta.”

Hà Phục không ngoảnh đầu lại, chỉ nói: “Cậu tưởng cô ta không có não à? Hôm nay cậu tới mộ của cô ta mà còn trông mong cô ta sẽ xuất hiện cho cậu bắt?”

Hình Đình bất đắc dĩ: “Anh đi rồi thì tôi phải làm sao đây?”

Hà Phục nói: “Khi tôi chưa xuất hiện, cậu sống như thế nào thì giờ cũng sống như thế tiếp.”

Hình Đình nhìn bóng lưng y dần dần đi xa, cảm giác sợ hãi khi đứng trong nghĩa địa chợt biến thành mất mát khó hiểu.

Cảnh sát và đạo tặc vốn là người không chung đường. Hà Phục chịu tin tưởng, đó đã là phúc của hắn rồi. Ở thời buổi này, hắn còn trông mong cảnh sát sẽ rửa oan thay hắn hay sao?

Hắn cười chua xót, chạy theo hướng Hà Phục rời đi.

Hắn nghĩ nếu hắn không đi ăn trộm nữa, biết đâu người phụ nữ kia cũng sẽ không xuất hiện.

Ôm tâm lý đó, Hình Đình quay trở về căn phòng bé tin hin của mình.

Đêm đó, đúng như Hà Phục nói, hắn không hôn mê. Hắn ngồi trong phòng đến tận khi sắc trời trắng bệch như cái bong bóng cá cũng không bất tỉnh biến thành phụ nữ.

Khi trời sáng hẳn, Hình Đình gà gật ngủ. Trong mơ, hắn lại trở về cái lồng giam kia. Hắn và bảy, tám thiếu niên áo rách quần manh cùng bị giam trong một cái lồng sắt khổng lồ. Cứ qua một khoảng thời gian, lồng sắt lại mất đi một đứa trẻ, cứ vậy cho đến tận khi chỉ còn lại ba người.

Ánh lửa bùng lên trong giấc mơ, nhịp thở của Hình Đình trở nên dồn dập.

Cùng với “bịch” thật lớn bỗng vang lên, cảnh trong mơ sụp đổ, hắn lăn từ trên giường xuống đất.

“Mười năm rồi, sao vẫn không chịu buông tha cho tôi.”

Hắn ngồi trên mặt sàn lạnh ngắt, nhìn nóc nhà dột nát, giọt nước mưa rơi xuống khóe mắt hệt như giọt lệ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp