Lương Tâm Trừng vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Lưu Phàm, anh ta bất đắc dĩ tỏ vẻ bọn họ không thể tiếp tục xâu xé Đinh Nghiêu được nữa. Vừa rồi Lưu Phàm bị giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ gọi lên sạc cho một trận, nói cả hai đừng ở không tìm việc gây phiền cho mọi người: “Công ty chúng ta bị ma nhập à, gà nhà bị người ta ức hiếp còn không cho phản kích, đang chơi trò gì thế.”
Nghe Lưu Phàm oán giận, Lương Tâm Trừng hơi có chút men say nhắm mắt dựa vào ghế sô pha, qua một hồi lâu mới đáp lại: “Em biết, chủ tịch mới nói với em rồi, anh đừng quan tâm đến việc này nữa, cứ để vậy đi.”
Lưu Phàm nháy mắt nghẹn họng, do dự hỏi: “Hiện giờ cậu đang ở chỗ chủ tịch?”
“Không, em ở nhà.”
“Thế… rốt cuộc ý của chủ tịch là sao?”
Lương Tâm Trừng nhắm mắt hỏi lại anh ta: “Anh Lưu, trước khi anh ra tay không đi dò hỏi rõ ràng át chủ bài của đối thủ là gì à?”
“Át chủ bài gì kia?”
Lương Tâm Trừng không có hứng giải thích kỹ càng, chỉ ném một câu “Cứ vậy đi, việc này dừng ở đây, anh đừng quan tâm nữa” liền cúp điện thoại.
Cậu mở app Weibo ra, nhanh chóng biên tập nội dung rồi bấm nút đăng bài, sau đó cẩn thận đổi luôn mật khẩu tài khoản. Làm xong đâu đấy, Lương Tâm Trừng không nhìn ngang ngó dọc nữa trực tiếp tắt máy luôn.
Giữa trưa hôm sau khởi động máy trở lại, cậu bị ngập trong mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat của Lưu Phàm tức tối chất vấn tại sao lại đăng Weibo xin lỗi, tại sao sửa mật khẩu làm anh ta không đăng nhập được.
Lương Tâm Trừng đảo đảo bát mì ăn liền vừa nấu, chậm chạp trả lời: “Đăng Weibo xin lỗi là lệnh của chủ tịch, em không còn cách khác. Sau này tài khoản của em do em tự quản lý, anh tiết kiệm sức lực làm việc khác đi.”
Lưu Phàm nhanh chóng gọi lại, ảo não hỏi: “Lệnh của chủ tịch thật à?”
“Đúng vậy,” Lương Tâm Trừng ăn một miếng mì, ngủ một giấc tỉnh dậy, sự kiện không vui ngày hôm qua dường như đã bốc hơi sạch sẽ. Cậu lơ đãng nói: “Đăng Weibo thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu.”
“Tại sao sếp bắt cậu làm thế?”
“Chuyện của sếp không đến phiên em chõ mũi vào,” Lương Tâm Trừng cười một tiếng, “Nhưng mà để em chỉ điểm cho anh này, lần sau anh có động vào sếp cũng đừng nên động vào người của Thịnh Tinh, đặc biệt là chủ tịch Thịnh Tinh và Đinh Nghiêu, hiểu chưa?”
Lưu Phàm quả thật không biết nói gì, hôm qua anh ta cũng tìm người hỏi thăm rõ ràng, chuyện Đinh Nghiêu là thái tử Thịnh Tinh rất ít người biết đến nhưng không phải chuyện cơ mật hoàn toàn, chỉ trách bản thân quá tự phụ ăn chắc không đi điều tra kỹ. Còn về phần tại sao ông chủ nhà mình phải kiêng dè người của Thịnh Tinh thì anh ta không tài nào hiểu nổi.
“Thôi vậy, nếu là ý của sếp thì cứ thế mà làm. Cậu Đinh Nghiêu kia mới nhấn follow cậu đấy, thái độ cũng thiện chí lắm, đâm lao phải theo lao, nhớ follow lại người ta cho trót. Sau này cậu không muốn anh quản lý Weibo nữa thì thôi, hành động cẩn thận một chút, đừng lên mạng ăn nói lung tung.”
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Lương Tâm Trừng lên Weibo nhìn một vòng, quả nhiên tối hôm qua cậu vừa đăng bài không lâu thì Đinh Nghiêu đã forward về, còn nhấn nút follow tài khoản.
@Đinh Nghiêu: Cảm ơn anh Tâm Trừng khen ngợi, xin lỗi thì không cần đâu ạ, chỉ là chút việc hiểu lầm. Mong mọi người sau này vẫn ủng hộ anh Tâm Trừng nhé [ ♥️ ]// @Lương Tâm Trừng: Mấy hôm trước vì có chút hiểu lầm nên mang đến nhiều phiền toái và ảnh hưởng cho cậu @Đinh Nghiêu, hôm nay tôi chân thành xin lỗi, hy vọng mọi người chú ý đến tác phẩm của cậu ấy nhiều hơn, ủng hộ bộ phim điện ảnh mới, cậu ấy là một diễn viên rất tuyệt vời.
Bài đăng xin lỗi này quả nhiên khiến rất nhiều fan thẹn quá hóa giận, thậm chí còn ồn ào muốn rời fandom. Cũng may Đinh Nghiêu rất nể tình kê bậc thang cho cậu trèo xuống, hơn nữa có Lưu Phàm ở ngoài tận tình thuê seeding dẫn dắt dư luận, nỗ lực tẩy não quần chúng rằng hai người vốn là bạn tốt, vụ phân tranh trên mạng là do có người mang ý xấu châm ngòi chia rẽ, cuối cùng cũng giảm thiểu ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.
Lương Tâm Trừng ấn follow xong cũng vào trang chủ của Đinh Nghiêu dạo một vòng, phát hiện ra Hạ Viễn Hàng còn bấm like cho bài forward một cái. Cậu nheo mắt nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này khá thú vị. Trước đó cậu và Hạ Viễn Hàng giao lưu qua lại rất nhiều trên Weibo nhưng cơ bản đều do hai bên quản lý dốc sức tự biên tự diễn, cái like ngày hôm nay hiển nhiên không nằm trong phạm vi thỏa thuận bán hủ. Cho dù fan CP của họ đã bắt đầu diễn giải rằng Hạ Viễn Hàng làm như vậy để ủng hộ Lương Tâm Trừng, nhưng trên thực tế anh chỉ like mỗi bài forward trên Weibo Đinh Nghiêu, ý muốn biểu đạt ra ngoài có lẽ cũng hoàn toàn ngược lại.
Lương Tâm Trừng biết Hạ Viễn Hàng rất khinh thường mình, chẳng qua trước kia không tiện biểu hiện ra mặt. Anh vì chuyện của Đinh Nghiêu mà đặc biệt gọi riêng cậu ra cảnh cáo vốn không quá phù hợp với tính cách, bây giờ còn chủ động like bài của Đinh Nghiêu, hành động lấy lòng hoàng thân quốc thích không khỏi quá mức rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện đó không liên quan gì đến cậu.
Trận xâu xé trên mạng sẽ không lắng xuống trong một sớm một chiều nhưng cũng không thể khơi lên sóng gió gì. Lương Tâm Trừng ấn thoát Weibo, không thèm quan tâm đến mớ hổ lốn kia nữa.
.
Nửa tháng sau rốt cuộc cậu cũng nhận được tin tức về vai diễn tiếp theo. Lưu Phàm hào hứng cầm kịch bản về nói anh ta đã tranh thủ được một nhân vật trong dự án lớn do công ty bọn họ đầu tư, là vai nam số 2 phim điện ảnh trinh thám giật gân, lần này chắc chắn sẽ không có thế lực nào chen ngang giữa đường nữa.
“Nam chính đã quyết định rồi, là Tạ Đàm Phong. Nhân vật cậu sẽ diễn là nam số 2 – đệ tử của Tạ Đàm Phong. Hai người có rất nhiều cảnh đối diễn, kết phim cậu còn hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, rất dễ lấy nước mắt của khán giả. Cơ hội này tốt lắm đấy.”
Tạ Đàm Phong là ảnh đế rất trẻ tuổi, chỉ lớn hơn Lương Tâm Trừng vài năm mà đã nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở liên hoan phim quốc tế, tuyệt đối có thể xem là nhân tài kiệt xuất trong lứa diễn viên mới đồng thời là chìa khóa bảo chứng phòng vé của các nhà đầu tư. Có thể đối diễn với người này quả thật là một cơ hội tuyệt hảo.
Lương Tâm Trừng lật giở kịch bản trong tay, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn ngày thường. Lưu Phàm nháy mắt giải thích: “Công ty chúng ta là nhà đầu tư chính cho dự án này, nghe nói sếp lớn chỉ đích danh cậu đóng. Mai mốt đi thử vai chỉ cần đến cho đủ mặt thôi, chắc chắn không ai dám chạy ra cướp, nếu có sếp sẽ là người lên tiếng đầu tiên.”
Lương Tâm Trừng không thèm quan tâm đến ý trêu chọc trong lời Lưu Phàm nhưng cũng thấy vững tâm hơn. Vu Minh Tu là người giữ chữ tín, hắn đã hứa hẹn sắp xếp vai diễn mới thì tuyệt đối sẽ không lừa bịp cậu.
Lưu Phàm đảo mắt một cái đã nảy sinh ý tưởng mới, liền dỗ dành Lương Tâm Trừng: “Sau khi vào đoàn cậu chịu khó giao lưu với ảnh đế Tạ nhiều một chút, cố gắng bồi đắp quan hệ tốt nhé.”
“Anh định làm gì?” Lương Tâm Trừng liếc Lưu Phàm một cái, nhìn biểu cảm trên mặt anh ta lập tức hiểu ngay đối phương có ý đồ. Cậu không chịu nổi liền vỗ mạnh lên kịch bản một cái, hỏi, “Anh Lưu, anh nghĩ em đi đóng phim là để tìm người bán hủ à?”
“Sao lại thế được,” Lưu Phàm vỗ vai cậu, “Ăn nói khó nghe quá, anh chỉ kêu cậu bồi đắp quan hệ tốt thôi mà.”
Lương Tâm Trừng cười nhạo: “Bồi đắp quan hệ để anh đổi người xào cp nam nam nữa chứ gì? Anh nghĩ ảnh đế Tạ chịu phối hợp chắc?”
“Cậu không thể treo cổ trên một thân cây được. Nếu muốn xào thật thì cần gì anh ta phối hợp, cậu chủ động một chút là xong hết. Với cái vẻ ngoài này của cậu, chỉ cần đứng bừa bên cạnh nam nghệ sĩ nào cũng có fan chạy ra ghép đôi hộ.”
Lương Tâm Trừng lười nhiều lời vô nghĩa với anh ta. Cũng không thể trách Lưu Phàm có ý tưởng này, diện mạo của cậu quả thật rất hút mắt, mặt mày bẩm sinh mang theo nét quyến rũ khó cưỡng, rõ ràng là nam giới nhưng luôn toát ra khí chất dụ hoặc tự nhiên, cho dù chỉ đơn giản nhíu mày một cái thôi đã đủ khơi dậy hormone của người đối diện. Quản lý họ Lưu cảm thấy may vì mình là trai thẳng sắt thép, nếu không mỗi ngày phải làm việc với một người thế này trước sau gì cũng bị dụ dỗ mất thôi.
“Cậu cứ suy xét đi, anh nghiêm túc khuyên đấy, leo được lên người ảnh đế Tạ danh tiếng của cậu chắc chắn sẽ tăng thêm một đợt nữa.”
“Cảm ơn, em không cần.”