Lúc Hạ Viễn Hàng đến phim trường Hoành Điếm đã là 9 giờ tối, Lương Tâm Trừng đang quay cảnh phim cuối cùng trong ngày. Hạ Viễn Hàng được một nhân viên công tác quen biết dẫn vào trong, anh không muốn quấy rầy những người khác nên tìm một góc khuất đứng yên quan sát, ánh mắt luôn đặt trên người Lương Tâm Trừng chưa từng dời đi.
Lương Tâm Trừng mặc bộ áo dài xanh đứng trên hành lang, thân hình gầy gò được bao bọc dưới ánh trăng cô đơn lạnh lẽo. Cậu hơi ngẩng đầu nhìn nụ hoa lặng lẽ bừng nở trên cành cây trước mặt, đáy mắt dường như có ánh sáng lướt qua nhưng rồi nhanh chóng tắt phụt.
Hạ Viễn Hàng yên lặng nhìn ngắm, dù biết rõ đây chỉ là đóng phim, nhưng biểu cảm cô đơn trên mặt Lương Tâm Trừng vẫn khiến trái tim anh đau nhói.
Cậu ấy cười lên trông đẹp hơn, anh nghĩ, cho dù trước mặt mình cậu thường xuyên nở nụ cười che giấu giễu cợt thì trông vẫn tươi vui sống động hơn nhiều.
Sau khi đạo diễn hài lòng hô đạt, Lương Tâm Trừng mới bước ra khỏi hành lang nhận áo khoác từ tay trợ lý rồi chào mọi người một tiếng, sau đó sẽ về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, công việc hôm nay đã kết thúc rồi.
Hạ Viễn Hàng không vội vã đi qua tìm cậu mà đứng yên tại chỗ thêm một lát, đoạn xoay người rời khỏi phim trường.
Anh ngồi vào xe xong mới nhắn WeChat cho Lương Tâm Trừng, vài phút sau đã thấy cậu vội vã chạy ra ngó nghiêng ngó dọc. Hạ Viễn Hàng bóp còi nháy đèn xe mấy cái ra hiệu, Lương Tâm Trừng vui vẻ đi tới, dùng sức kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ lái. Không biết là do kích động hay do vừa chạy quá nhanh mà sắc mặt cậu ửng hồng, miệng thở phì phò, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây? Lái xe đi một mình à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play