Trời về chiều, xe bảo mẫu chạy đến cổng tiểu khu thì Hạ Viễn Hàng ngồi trong xe đã liếc mắt trông thấy Hạ Hướng Chu đang thò đầu thò cổ nghe ngóng bên ngoài. Không ngờ chỉ mới qua mấy tháng mà người này lại xuất hiện, còn có bản lĩnh tìm được chỗ ở mới của anh.
Hạ Viễn Hàng sầm mặt nói tài xế dừng xe. Hạ Hướng Chu thấy anh bước xuống thì mừng rỡ chạy tới, ông ta mất tự nhiên chà xát hai tay, nở nụ cười xấu hổ: “Con… Con trai, con dọn nhà đến đây rồi à? Bố tìm con lâu quá, mấy cậu bảo vệ này không cho vào…”
“Có việc gì không?” Hạ Viễn Hàng lạnh giọng cắt ngang lời hỏi thăm vô nghĩa.
Hạ Hướng Chu lập tức xấu hổ, ông ta liếm liếm đôi môi khô nứt, do dự hỏi anh: “Vết thương trên tay con thế nào rồi? Đã khỏi chưa?”
Nói xong ông ta còn dùng sức tự tát mình một cái: “Lúc ấy bố đúng là bị ấm đầu mà, không phải bố cố ý đâu, con đừng giận…”
Hạ Viễn Hàng lãnh đạm nhìn kỹ thuật diễn vụng về của ông ta, đè nén vẻ mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Lần trước nói còn chưa đủ rõ ràng à, sau này chuyện của ông không liên quan gì đến tôi nữa. Ông còn đến tìm tôi làm gì?”
“Con đừng giận mà ăn nói tuyệt tình như vậy, cha con chúng ta là người một nhà, làm gì có hận thù qua đêm,” Hạ Hướng Chu chưa nói được mấy câu đã rơi nước mắt, ông ta tháo găng tay xuống cho Hạ Viễn Hàng xem bàn tay bị thiếu mất hai ngón, “Bố thật sự biết sai, bố hối hận lắm rồi, sau này tuyệt đối không đánh bạc nữa. Con tin bố một lần nữa được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT