Đêm thứ tư đến rồi, so với ban đầu có chín người lên đảo, giờ chỉ còn lại năm người.

Julian vẫn đang bất tỉnh và nửa đêm đã phát sốt.

Lần này năm người không chia ra mà tất cả đều ẩn nấp trong phòng của Lưu Manh Manh.

Di vật của Thẩm Long có cất giấu vài đạo cụ vong linh, mặc dù chỉ có cấp bậc không cao nhưng cũng có ích, tất cả đều được Từ Tài giữ lại để phòng thân.

Vi Đông cũng để lại hai món đạo cụ tự vệ, một là một tấm bùa phép của pháp sư được khắc trên tấm gỗ, hiệu quả chưa biết; một là cây bút lông màu đỏ, nhưng đã bị gẫy mất một khúc, chỉ còn lại đầu bút.

"Nếu hai món đồ này có ích gì, Vi Đông cũng sẽ không mất mà không một tiếng động," Bạch Tuyết Nhi nhìn mà thở dài, để cho Marshall thu hết lại.

"Máy ảnh của cậu lúc đối diện với Lưu Manh Manh, ít nhất cũng có thể có tác dụng, nhưng dường như mỗi lần tác dụng đều không giống nhau," Nhạc Duingw có chút nghi hoặc

"Máy ảnh của tôi hoàn toàn ngẫu nhiên," Bạch Tuyết Nhi cũng rất bất đắc dĩ, “Mỗi lần có thể ra kết quả gì, tất cả đều xem mặt.”

Thời gian vẫn đang trôi đi với tốc độ nhanh chóng, sắp đến lúc gần nửa đêm.

Ngoài Julian ra, không ai dám ngủ, cánh cửa, cửa sổ hay gương đều là những thứ nguy hiểm.

Nhạc Dương xếp bằng ngồi trên sàn nhà, nghiên cứu nhật ký của An Nhiễm một lúc, sau đó thử thăm dò gọi đại lão nhà mình.

Người bị bọc trong sương mù vẫn luôn không có động tĩnh, như đang ngủ say. Nhạc Dương không rõ lắm, Thuyền Linh cũng cần ngủ sao?

"Cùm cụp—" Tiếng kêu lạch cạch đột nhiên vang lên trong căn phòng im lặng, khiến tất cả mọi người căng thẳng ngay lập tức.

Bóng tối tràn ngập căn phòng vì đèn không thể bật, may mắn là Từ Tài chuyển đến chiếc đèn dầu mà họ mang theo, làm cho căn phòng sáng hơn nhiều.

Mọi người đều nhìn quanh, cố gắng tìm nguồn âm thanh. Trong khi Julian vẫn nằm trên giường suốt thời gian bị mê man, bỗng dưng ngồi thẳng lên một cách vô thức.

Từ Tài hoảng sợ giơ lên một đạo cụ, đồng thời đôi mắt của Julian bắt đầu lật lên trên thường xuyên, toàn bộ người bắt đầu co giật.

"Anh ta bị sao vậy? Lại bị ma ám à?" Marshall cũng chưa từng thấy kiểu cách này, những người khác cũng càng không hiểu ra sao.

Người bị co giật bất ngờ ngừng lại, cứng đờ mà quay đầu, đồng tử một mảnh trắng bệch: “Các ngươi...”

Julian dừng lại một lát, nhóm Nhạc Dường vẫn chưa hiểu gì, nhưng họ chỉ thấy cái đầu vốn đã nhăn nhó của anh ta đột ngột quay ngoắt về phía sau!

“Chẳng ai có thể trốn thoát!”

"Một tiếng 'bùm' vang lên, Julian vừa quay đầu 180 độ, ngã sấp xuống, không còn một hơi thở.

Từ Tài chân mềm nhũm, tê liệt ngã xuống trên mặt đất. “Tôi nghĩ chúng ta thật sự không thể đi đâu cả...”

"Là chúa tể của hòn đảo này sao? Anh ta đang đe dọa chúng ta," khuôn mặt của Marshall tái nhợt dọa người.

“Tôi từng nghe người ta nói, sự khác biệt lớn nhất giữa đảo ác mộng cấp độ một và hai sao so với những đảo cấp ba trở lên khác biệt lớn nhất chính là chúa tể có ý thức tự chủ hay không.”

Bạch Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, “Trên những đảo ác mộng cấp thấp, thường chỉ có một vòng luẩn quẩn của lời nguyền hay truyền thuyết chết chóc, chúng giống như một chương trình tự động hoạt động, không tự sửa chữa, không tự điều chỉnh, chỉ hoạt động cứng nhắc theo chương trình. Nhưng trên những đảo ác mộng cấp ba trở lên, đó là những chương trình cao cấp được thiết kế bởi các lập trình viên. Chúng tôi những người trên biển quỷ sương mù đầy bí ẩn, chính là những thực thể phá hoại trình tự tồn tại. Một khi bị chúa tể để ý, họ sẽ tìm mọi cách giết chúng ta.”

"Một chương trình hoạt động không ngừng, một lò sát sinh đang cung cấp dưỡng chất cho chúa tể..." Nhạc Dương dựa vào tường với đôi mắt nhắm lại, trong đầu từ từ hình thành một ý nghĩ mơ hồ.

Đêm đó, sau cái chết bí ẩn của Julian, không có sự việc nào xảy ra nữa.

Khi bình minh vừa ló dạng, Nhạc Dương cùng những người khác đã đến phòng của bà Lý ở tầng năm.

"Chúng ta có nên vào không?" Từ Tài vẫn cảm thấy không thể tin được, “Này không phả là vội vàng tìm cái chết phải không?”

"Ở tòa nhà này, ở đâu cũng tương đương như tìm chết," Marshall lắc đầu, anh đã nhìn ra điều đó từ đêm qua.

Nhạc Dương ôm nhật ký của An Nhiễm, cẩn thận gõ vào cửa phòng 505.

Tất cả mọi người đều kìm nén hơi thở, Nhạc Dương từ từ đặt tay lên nắm cửa, nhưng cửa lại lắc nhẹ một cái, chính mình tự mở ra.

"Là An Nhiễm à? Vào đi." Giọng nói già dặn vang lên từ chiếc ghế bập bênh ở góc cửa sổ, trống rỗng nhưng đầy âm thanh của cuộc sống.

Nhạc Dương năng nề mà đi về phái trước một bước, nhưng Bạch Tuyết Nhi đã kéo cậu một cái và cậu nhẹ nhàng thoát ra.

"Bà ơi, có vẻ như số người trong tòa nhà này đang ngày càng ít đi." Nhạc Dương bước vào căn phòng, độ ấm quanh thân nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

"Đúng vậy," bóng dáng của bà lão nhòe nhạt hiện lên trên chiếc ghế bập bênh, bà hơi hơi khom lưng, mặc chiếc áo bằng vải cổ điển, tóc gọn gàng buộc cao. “Họ đều đã đi đến nơi họ cần đến.”

“Đến nơi cần đến? Liệu nơi đó có tốt hơn đây không?”

“Tốt hay không, chỉ khi đi rồi mới biết được.”

Bà lão chậm rãi quay đầu, đôi mắt khói mờ trên khuôn mặt mờ nhạt, nhưng lại lập tức nhìn vào phía sau lưng của Nhạc Dương. “An Nhiễm à, khi nào cậu mới bằng lòng cho chúng tôi rời đi?”

Nhạc Dương lông tơ dựng lên, bỗng nhiên quay lại, một hình bóng đen thẳng đứng kề sát sau lưng cậu!

Ở cửa phòng, Bạch Tuyết Nhi đã nắm lấy chiếc máy ảnh, Marshall đang liều mạng vẫy tay về phía Nhạc Dương.

Nhạc Dương một cử động nhỏ cũng không dám, nhìn chằm chằm vào hình bóng đen đó, cẩn thận chạm vào cuốn nhật ký trong lòng, rồi đi thẳng xuyên qua cơ thể cậu ấy.

Bóng người dường như đã nói gì đó với bà Lý, chiếc ghế bập bênh bằng tre ngừng lại. Bà Lý thở sâu một hơi dài, trong chiếc gương đặt trên cửa sổ, xuất hiện hai đứa trẻ, một bé trai và một bé gái.

Cậu bé trai khoảng mười tuổi, còn bé gái chỉ khoảng bảy tám tuổi, trông hình như hơi ngốc nghếch nhưng rất tin tưởng khi nắm tay anh trai của mình.

Hai người đi bên bờ sông hoang vu, xung quanh không có ai, cô bé cắn ngón tay, để cho anh trai dẫn cô đến bên bờ sông.

“Anh trai, anh trai, chó chó...”

"Chó chó ở dưới nước," cậu bé trai chỉ vào mặt nước rộng lớn, “đi đi, đi đem chó chó trở về, không lấy được thì đánh mông em đấy.”

Cô bé nhìn chằm chằm vào anh trai một lúc, rồi bắt đầu đi vụt xuống sông một cách lảo đảo.

Nhạc Dương nhìn vào hình ảnh trong gương, tim cậu bỗng đập thình thịch.

“Đứa trẻ hư, đứa trẻ hư à...”

Bàn tay khô cằn của bà lão chạm vào tấm gương, và cảnh trong đó đột nhiên thay đổi, biến thành một ngôi nhà nông thôn rộng rãi.

Ở trong căn phòng ngủ với cửa sổ mở ra, cô bé kia vẫn nằm trên giường mặt tái nhợt, lưng tay đầy những vết kim châm. Một người phụ nữ trung niên đang ôm một đứa bé sơ sinh, từ phòng bếp mang ra nước súp, từng giọt từng giọt cho đút cô bé dường như vẫn còn hôn mê.

Bên ngoài sân, có người vào, người phụ nữ đặt đứa bé xuống bên cạnh cô bé, rồi ra ngoài đón tiếp.

Cậu bé khoảng mười tuổi, từ phòng trong đi ra, rắc một ít bột màu trắng vào cái chén, cậu bé cho cô bé một muỗng, và rồi lại muốn cho đứa bé sơ sinh ăn nữa. Lúc quan trọng, người phụ nữ trung niên trở về.

“Em bé vẫn chưa ăn được món này, ngoan, để mẹ tới cho em gái ăn là được rồi, con đi làm bài tập đi.”

Bàn tay bắt lấy chiếc gương có dùng một chút lực, mặt kính nứt ra tựa hồ giống như hoa văn mạng nhện, bà lão khóc thút thít thở dài: “Bà nuôi cháu lớn, đưa cháu trở về với cha mẹ ruột của cháu, hy vọng cháu sẽ trở thành một người bình thường, khỏe mạnh và hạnh phúc. Nhưng cháu lại đáp lại bà như thế này à?”

Một bóng dáng màu đen đứng bên cạnh chiếc ghế bập bênh, một tay đặt lên vai của bà lão.

Hình ảnh trong gương lại thay đổi, là một người già đang nắm một bao tải, lượm rác, phía sau là một cậu bé ngốc nghếch.

“Ba, mẹ, ba, mẹ...”

"Cái gì mẹ cháu? Nơi nào có mẹ cháu?" Bà cụ nỗ lực đeo bao tải lên vai, cuộc sống của bà khó khăn, rõ ràng không đủ sức dạy dỗ cậu bé bị suy giảm trí tuệ này, “Đi nhanh đi, cha mẹ cháu đã không còn cần cháu từ lâu rồi.”

Quỷ ảnh của bà lão bắt đầu nghẹn thanh mà khóc thét. Bà không hận ai, càng không hận đứa trẻ vô tội đó, bà chỉ hận chính mình! Bà nhặt đứa bé đó, nhưng không thể dạy dỗ cậu ta thật tốt, không thể lấp đầy khoảng trống tình yêu của cậu ta. Mặc dù căn hộ đã giúp đứa trẻ phục hồi trí thông minh, nhưng mười năm bị bỏ rơi đã giống như mầm ma trong tâm hồn con người nhỏ bé của cậu ta.

Còn em gái, cũng bị thiểu năng, sống một cuộc sống tốt đẹp bên cha mẹ, đứa em trai mới sinh ra đã là báu vật của cả nhà. Tại sao chỉ có cậu ta bị bỏ rơi, tại sao cậu ta lại trở về ngôi nhà này, và phải chia sẻ điều duy nhất cậu ta có là một chút tình thân với em trai em gái.

Chàng trai một lần lại một lần nà đối với em trai em gái xuống tay, khiến bà lão trong căn hộ rơi vào tự trách và đau khổ sâu sắc. Đặc biệt là bố mẹ của chàng trai luôn mang trong lòng sự áy náy, không bao giờ nghi ngờ ý đồ của chàng trai. Nhìn thấy hai đứa trẻ lại một lần nữa đứng trước bờ vực của cái chết, bà lão cuối cùng đã hạ quyết tâm.

Bà đã thỏa hiệp với căn hộ và những cơn giận dữ tự trỗi dậy trong lòng bà đã nuốt chửng sinh mệnh của bà, rồi bà đã tự tay dẫn đi đứa cháu mà bà nuôi dưỡng suốt mười năm.

Tại đám tang của cậu bé, người mẹ đau khổ la thét vô vọng, cũng may mà cô bé gái đã tỉnh lại và đứa bé cũng khỏe mạnh. Những người trong thôn không biết gì cũng bàn tán rằng cậu bé chẳng qua chỉ là đứa con không thể giữ của gia đình này.

Mọi thứ trong gương kết thúc, Nhạc Dương mở quyển nhật ký, những ô đen nhấp nháy bùng lên.

Bà lão thuận theo mà đi vào cuốn nhật ký, chỉ ở phút cuối cùng biến mất, bà nhìn thấy một cái bóng đen đang đứng bên cạnh ghế bập bênh, “Đứa con tốt...”

Mọi việc tiến triển thuận lợi ngoài dự đoán, trang của bà Lý trong nhật ký, là một căn nhà quê nắng vàng rực rỡ, bà Lý ngồi trên chiếc ghế bập bênh, một đứa trẻ đang ngồi trước bà, chơi đùa với một đàn gà con.

Cuốn nhật ký đã được kích hoạt năm mươi phần trăm.

"An Nhiễm, cạu..." Nhạc Dương nhìn về cái bóng đen đó, chưa kịp hỏi gì, cả tòa nhà bỗng rung lên!

Sàn nhà bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, tất cả các cửa sổ vang lên tiếng kêu lạch cạch, bóng đen không lời, môi nhè nhẹ động, dường như đã nói một câu gì đó, rồi nhanh chóng biến mất.

Nhạc Dương xiêu xiêu vẹo vẹo mấy cái chạy ra khỏi cửa, nhưng lại thấy ở cửa phía cầu thang, một bóng ma đen lớn đang nhanh chóng bao phủ lại đây.

“Đi không được, trở về!”

Nhạc Dương gọi mọi người quay lại phòng của bà Lý, gắt gao đóng kín cửa lại, bên ngoài tiếng sột soạt ồn ào, giống như có thứ gì đó bám vào tường, xoắn xuýt vào nhau.

"Vừa nãy An Nhiễm dường như muốn nói gì đó với tôi," Nhạc Dương nhanh chóng lật từng trang nhật ký, và thật sự cậu tìm thấy một đoạn nội dung mới xuất hiện.

“Chị Chân kể từ khi xuất hiện một lần trong nhà hàng, sau đó lại không ra khỏi nhà nhiều ngày. Tôi chỉ có thể để đồ ăn trước cửa phòng cô ấy, hy vọng cô ấy sẽ ăn một ít.”

“Thời gian trôi qua từng ngày, không ngừng có người rời đi, không ngừng có người tiến vào, đồ ăn trước cửa phòng Chị Chân không hề giảm bớt, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“...Có điều gì đó không ổn rồi. Đêm qua, tôi nghe thấy tiếng kêu la trên hành lang. Sau 7 giờ tối, không thể có ai ở hành lang, vậy là ai đang kêu thế?”

“Có vệt máu ở cửa phòng của Chị Chân, tôi còn thấy một sợi tóc vàng...”

"Cô gái ở tầng 7 đã biến mất, trong toàn bộ căn hộ chỉ có cô ấy là có mái tóc vàng.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play