Nhan Hồng Sanh vừa bước vào đại sảnh công hội đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Không chỉ bởi vẻ ngoài điển trai mà còn bởi thân phận đặc biệt của anh ta.
Nhạc Dương cũng là lần đầu tiên gặp Nhan Hồng Sanh, mặc dù đã nghe qua cái tên này nhiều lần.
“Nhan Hồng Sanh!”
Một người đàn ông mặc bộ tây trang với đôi giày da vội vã chạy vào, “ Nhan tiên sinh, chúng ta lên lầu nói chuyện!”
Nhan Hồng Sanh dừng lại một lát trong đại sảnh, đôi mắt dài hẹp lướt qua, khiến nhiều người đang lén lút nhìn anh ta giống như bị kim châm mà hoảng sợ cúi đầu xuống.
Chỉ có một người ngoại lệ, từ đầu đến cuối người đó đứng cạnh quầy hàng không hề trốn tránh, ánh mắt nhìn Nhan Hồng Sanh không hề che giấu.
Người đàn ông mặc tây trang và giày da đứng sau Nhan Hồng Sanh, liên tục liếc mắt ra hiệu cho Nhạc Dương đang lơ đễnh.
Trước khi Vưu Vô Uyên xảy ra chuyện, danh tiếng của Nhan Hồng Sanh đã rất mơ hồ, khi tốt khi xấu. Anh ta từng suýt mất mạng để cứu người, cũng từng chọc mù đôi mắt người khác chỉ vì họ nhìn anh ta nhiều hơn hai lần.
Thật không may, tình trạng của Nhạc Dương hôm nay không được tốt lắm, khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh đều giảm sút, không hề nhạy bén với ánh mắt của người khác. Cậu còn đang tự hỏi, sao bỗng nhiên trong đại sảnh không ai dám thở mạnh nữa? Thì thấy Nhan Hồng Sanh mặc áo đỏ bước từng bước tiến về phía mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT