Bị bao trùm bởi sương mù dày đặc, tấm ván gỗ đông đúc đang di chuyển về phía trước với tốc độ phi khoa học. Nhạc Dương ngồi ở đầu tấm ván, cúi đầu nghiên cứu bản đồ hàng hải mà Từ Tài đã đưa cho anh.
Bản đồ biển Quỷ Sương Mù không khác gì thế giới thực, đều sử dụng hệ thống tọa độ kinh độ vĩ độ để đánh dấu vị trí của các vùng biển và đảo.
Đảo Tô Lạc Tư mà Marshall nhắc đến nằm ở cực nam của Vùng Biển Ánh Sáng, nhìn trên bản đồ có vẻ là hòn đảo tự do lớn nhất ở đó.
Nhìn toàn bộ Biển Quỷ Sương Mù, điểm nổi bật nhất là hòn đảo khổng lồ ở trung tâm bản đồ, bị kinh tuyến số 0 xuyên qua chính giữa! Nếu tỷ lệ của bản đồ này giống với thế giới thực, thì diện tích của hòn đảo này gần như bằng cả nước Úc.
“Atlantis?”
"Đó là hòn đảo tự do lớn nhất trên Biển Quỷ Sương Mù ," Từ Tài nghe thấy Nhạc Dương hỏi, vội vàng trả lời, “Tượng thần nguyên thủy của Sương Mù Vĩnh Hằng và trụ sở Công hội thợ đóng thuỳen u linh đều nằm ở Atlantis, nơi đây có thể được coi là thánh địa của Biển Quỷ Sương Mù. Bất kỳ vật phẩm, tin tức nào cũng có thể tìm thấy ở đó, và các thế lực lớn trên Biển Quỷ Sương đều tập trung ở Atlantis.”
"Hòn đảo to lớn này trước đây cũng là Đảo Ác Mộng sao?" Nhạc Dương tò mò hỏi, “Nhất định là người quét sạch hòn đảo này rất lợi hại nhỉ?”
"Không chỉ lợi hại, mà còn ở mức độ mà con người phàm tục chúng ta không thể nào đạt tới," Từ Tài cười nói.
"Ý anh là sao?" Nhạc Dương không hiểu lắm.
“Bởi vì theo truyền thuyết, người tạo ra Atlantis không phải là con người, mà là thần, là những tồn tại giống như Vĩnh Hằng Sương Mù.”
Marshall cố ý hạ thấp giọng, như thể sợ ai đó nghe thấy: “Hơn nữa, người ta đồn rằng vị thần đó hiện đang ngủ say dưới thủ đô của Atlantis. Hội đồng Bảy Người, cơ quan quyền lực tối cao hiện nay của Atlantis, đều là những tín đồ được vị thần đó chọn ra, mục đích là để duy trì hòa bình và tự do cho Atlantis.”
Nhạc Dương nghe xong liền cau mày, cậu không thích những chuyện chính trị lộn xộn, càng không thích dính líu đến tôn giáo; “Vậy các anh đã từng đến đó chưa? Nơi đó đẹp không?”
"Chưa đâu," anh ta lắc đầu tiếc nuối, “Đừng nhìn bản đồ mà tưởng gần, thực ra muốn từ Vùng biển Ánh Sáng đi qua Vùng biển Bão Tố, phải vượt qua không biết bao nhiêu đảo Ác Mộng. Với thực lực hiện tại của tôi, nhất thời cũng không thể đi được, lỡ may lại lạc hướng thì có lẽ sẽ không còn may mắn như lần này. Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi! Atlantis là thánh địa trong lòng bao người trên Biển Quỷ Sương Mù.”
Bên này Marshall ý chí chiến đấu sục sôi, bên kia Từ Tài liền phải thực tế hơn nhiều “Thôi bỏ đi, tôi nghĩ Đảo Tô Lạc Tư là tốt rồi. Ban đầu tôi theo Thẩm Long ra khơi chỉ muốn kiếm được ít tinh tệ để ổn định cuộc sống. Bây giờ Sắt Giáp Kỳ Nhân cũng tan rã rồi, tôi cũng không muốn mạo hiểm nữa. Dù chỉ là một công nhân lao động bình thường cũng tốt hơn là đánh liều.”
"Mỗi người có một chí hướng riêng, an nhiên sống qua ngày cũng là chuyện tốt." - Nhạc Dương rất thấu hiểu Từ Tài, “Nhưng tại sao không tìm cách quay về thế giới cũ? Chúng ta đâu phải là dân bản địa ở đây.”
"Không phải là không muốn quay về, mà là quá khó..." - Marshall thở dài não nề, “Theo lời người ở Thần Điện, lối ra khỏi biển Quỷ Sương Mù ẩn náu trong nghĩa trang biển. Nhưng chỉ có thuyền u linh cấp huyền thoại mới tìm được nghĩa trang biển, và vào được nghĩa trang biển chưa phải là xong, cậu còn phải vượt qua thử thách của Sương Mù Vĩnh Cửu. Tinh thần, linh hồn đều không bị ô nhiễm mới có thể vượt qua. Chưa kể, toàn bộ biển Quỷ Sương Mù chỉ có vài con thuyền u linh cấp huyền thoại, những thuyền trưởng đó đều là những người như bán thần. Nếu tôi có được sức mạnh to lớn như vậy, tôi đoán mình cũng chẳng thèm nghĩ đến việc quay về thế giới cũ.”
Tâm trạng Nhạc Dương chùng xuống, không thể quay về thế giới cũ, vậy ký ức của anh còn có cơ hội phục hồi hay không? Hiện giờ anh thậm chí còn không biết mình là ai.
“Tôi nhớ, các anh đã nhắc đến vị Vưu Vô Uyên kia, phải chăng sắp sửa lên cấp truyền thuyết rồi?”
"Đúng vậy, nhưng người mạnh mẽ đến mức đó chẳng phải cũng thất bại rồi sao?" - Marshall bất lực nhún vai.
Nhạc Dương vô thức ấn ấn ngực: “Tổng phải thử thôi, không được thì cũng cất giữ ít tinh tệ, tìm một đảo Tự Do nào đó an cư thôi.”
"Muốn an cư đâu có dễ vậy," Từ Tài cười lên, “Là thuyền trưởng u linh, dù là Đảo Ác Mộng hay Đảo Tự Do, cũng không thể lưu lại quá lâu. Vừa lên đảo, hải đồ Sương Mù Vĩnh Hằng sẽ thông báo thời gian rời đảo cho cậu. Hơn nữa, không thể cập bến cùng một đảo hai lần liên tiếp, nên đừng hy vọng rong ruổi trên biển là có thể quay lại Đảo Tự Do. Linh hồn thuyền sẽ càng bị Sương Mù Vĩnh Hằng kêu gọi, buộc thuyền trưởng phải khám phá những hòn đảo mới. Nếu thuyền trưởng không tuân lệnh, linh hồn thuyền có thể phản phệ, nhẹ thì bị tước danh hiệu thuyền trưởng, nặng thì có thể mất mạng.”
"Hả?" Nhạc Dương ngẩng đầu lên kinh ngạc, “Vậy chẳng phải tôi định mệnh phải trôi dạt trên biển cả đời sao?”
"Đó là số phận của thuyền trưởng u linh," Từ Tài nói, “Thuyền u linh là món quà của Sương Mù Vĩnh Hằng, muốn có được món quà này, tất nhiên cũng phải trả giá.”
Nhạc Dương nhức đầu ôm trán, anh thậm chí còn không nhớ mình làm gì trước khi xuyên không, sau khi xuyên không thì lại bị người ta định đoạt... không, bị thần định đoạt…
“Đúng rồi, danh sách đen của đảo trên hải đồ có nghĩa là gì?”
"Cậu bị đưa vào danh sách đen của hòn đảo rồi à?" - Lần này Marshall cũng ngạc nhiên, “Tôi chỉ nghe người ta nói chứ chưa từng thấy trường hợp nào.”
"Tôi cũng chẳng rõ nữa, bản đồ hàng hải ghi rõ ràng tên của tôi," - Nhạc Dương trả lời đầy hoang mang.
"Cũng không hẳn là chuyện xấu," - Marshall giải thích tiếp - “Theo quy định, một hòn đảo không cho phép thuyền cập bến hai lần liên tiếp. Cậu phải đến hòn đảo khác trước rồi mới có thể quay lại hòn đảo đã khám phá trước đó. Tuy nhiên, nếu bị đưa vào danh sách đen, nghĩa là dù cậu có đến những hòn đảo khác thì cũng không được quay lại hòn đảo đó nữa. Danh sách đen giống như lệnh truy nã do Chúa tể hòn đảo ban hành. Nếu là thuyền u linh bị đưa vào danh sách đen, một khi thân tàu tiến gần hòn đảo, hòn đảo sẽ dốc toàn lực đẩy lùi con tàu đó. Còn nếu con người bị đưa vào danh sách đen, dù cậu có lén lút lên đảo trên tàu khác, Chúa tể cũng sẽ lập tức phát hiện ra. Tuy nhiên, khi cấp bậc của thuyền u linh hoặc sức mạnh cá nhân có thể sánh ngang với Chúa tể hòn đảo, tác dụng của danh sách đen sẽ không còn hiệu quả nữa. Những đại nhân vật sáng lập ra đảo Tự do, không ai là chưa từng bị đưa vào danh sách đen cả.”
"Ra vậy," - Nhạc Dương phần nào hiểu ra, việc anh bị đưa vào danh sách đen có lẽ là do đại lão của anh. Dù sao, cuối cùng, Vưu Vô Uyên đã trực tiếp cho nổ tung một phần cơ thể chính của Chúa tể hòn đảo.
"Thật ra, danh sách đen cũng có thể coi là một cơ chế tự bảo vệ của đảo Ác Mộng," Từ Tài mở lời, “mặc dù lên đảo lần thứ hai cần phải hoàn thành thêm nhiệm vụ khám phá sâu hơn mới có thể rời đảo, nhưng đối với những người có sức mạnh mạnh mẽ như huynh đệ Nhạc, nhiệm vụ khám phá không thể cản trở được cậu. Nếu để cậu lên đảo nhiều lần trong thời gian ngắn, cậu có thể thực sự phá hủy phần cốt lõi của đảo, ngay cả khi cậu không thể giết được chúa tể của đảo trong một thời gian ngắn, đó cũng là mối đe dọa khá lớn đối với họ.”
"Mối đe dọa..." Nhạc Dương chống hai tay ra sau, nhìn bầu trời bị sương mù che khuất, chúa tể của đảo sợ hãi nhất có lẽ là Vưu Vô Uyên. Nhưng một người mạnh mẽ như vậy lại bị người ta tính toán.
"Ưm," Bạch Tuyết Nhi đang hôn mê bỗng nhiên lên tiếng, ba người trên thuyền vội vàng cúi xuống nhìn cô.
Bầu trời dần dần chuyển sang màu vàng cam, sương mù xung quanh bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng nhạt.
Bạch Tuyết Nhi tỉnh dậy, ngoài việc đầu vẫn còn choáng váng, cơ thể về cơ bản không có vấn đề gì.
Vài người gom thức ăn và nước uống lại, tiết kiệm ăn một chút. Sau đó, họ tụ tập lại ở giữa tấm ván gỗ, dựa vào nhau, ngủ giấc ngủ yên bình đầu tiên sau chín ngày.
xxxxx
Trong mơ mơ màng màng, những hình ảnh rời rạc nhảy múa lướt qua.
Những đồ đồng tinh xảo xuất hiện trong ngọn lửa, có người trần trụi cất tiếng hát cao vút: “Trời có lúc sinh, có lúc giết; Cây cỏ có lúc sinh, có lúc tử...”
Có những con phố ồn ào, những khu rừng ngã rào rào, anh luôn đứng ở nơi rất cao, dưới chân rung động.
“Xa xa nhìn thấy tiên nhân trong mây ngũ sắc, cầm hoa sen hướng về Ngọc Kinh...”
Ai đang nói vậy? Anh nhìn xuống, chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ…
“Nhạc Dương! Nhạc Dương!”
Vài cái bàn tay lực độ không nhẹ nhàng giáng xuống người, cắt ngang giấc mơ hỗn loạn của Nhạc Dương.
“Chúng ta đến rồi, mau nhìn!”
Bạch Tuyết Nhi hào hứng chỉ về phía trước, Nhạc Dương mới nhận ra, sương mù xung quanh đã tan đi, cánh buồm cao vút, tiếng người ồn ào, những công trình kiến trúc của con người san sát nhau, đang dần dần tiến về phía họ.
“Chúng ta cuối cùng đã trở lại! Tôi muốn đến quán cà phê Mạch Viên, tôi muốn đến quán bar Sương Mù Đỏ, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon trong ba ngày ba đêm!”
"Nhỏ giọng một chút!" Bạch Tuyết Nhi vội vàng ấn xuống Marshall đang đứng dậy la hét, “Cậu muốn chúng ta càng nổi bật hơn à? Cậu biết con thuyền của chúng ta đặc biệt đến mức nào không?”
Bạch Tuyết Nhi đã tự nhận mình là thuyền viên của Nhạc Dương, dù chỉ là một mảnh gỗ, cô cũng phải bảo vệ đến cùng!
"Đúng đúng đúng, chúng ta nhỏ giọng một chút, đi về phía tây của đảo, đến bến tàu nhỏ bên kia!" Từ Tài vội vàng phụ họa.
Tấm ván gỗ không đi vào bến tàu lớn của đảo Tô Lạc Tư, quay đầu về phía tây, Nhạc Dương vươn cổ nhìn lên đảo, sát bến tàu là một con phố mua sắm cổ điển kiểu Bắc Âu, có rất nhiều cửa hàng, thậm chí còn ngửi thấy mùi bánh mì nướng. Sự náo nhiệt này khiến Nhạc Dương đang bối rối trong đầu cuối cùng cũng bắt được hơi thở sống động, tạm thời thoát khỏi cảm giác trống rỗng trong tâm hồn.
“Khi nào chúng ta lên đảo, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo một vòng!”
Marshall vòng tay qua cổ Nhạc Dương, “Ở đây tôi rất quen thuộc, nhà hàng nào ngon, nhà tắm nào thoải mái, cửa hàng đồ trang bị nào giá cả hợp lý, tôi đều biết hết.”
“Được rồi, chờ đến khi lên đảo, chúng ta phải đi đăng ký ở Thần Điện trước, và còn phải lãnh tinh tệ nữa.”
Bạch Tuyết Nhi kéo Nhạc Dương ra khỏi tay Marshall, lại giải thích với anh ta: “Khi đến Thần Điện Sương Mù Vĩnh Hằng, sẽ có người đăng ký thuyền u linh mới. Thần Điện cũng sẽ cấp cho mỗi người một huy hiệu, giống như chứng minh thư điện tử, cậu đã đến hòn đảo nào, nhận được phần thưởng gì đều sẽ được ghi lại trên đó, sau đó dựa vào huy hiệu để nhận phần thưởng tinh tệ tại Thần Điện.”
"Vậy tôi phải mua một cái ba lô to hơn..." Nhạc Dương đang suy nghĩ trong đầu, thì tấm ván gỗ đã rẽ vào một bến tàu tư nhân.
"Thuyền trưởng chào anh, bến tàu của chúng tôi giảm giá đặc biệt hôm nay, gửi thuyền mười ngày ba sao..." Nhân viên bến tàu hăng hái chạy đến, đến gần thì sững người.
Nửa ngày sau, anh ta cau mày, “Bến tàu của chúng tôi không cho phép bè gỗ, chơi đủ rồi thì tự mang về nhà!”
"Cậu nhóc này mắt mọc trên đỉnh đầu hả, nhìn kỹ cho tôi!" Từ Tài rõ ràng là quen biết anh ta, nhảy lên bến tàu liền cho anh ta một cái tát!
"Anh Từ?" Anh ta ngây người, “Anh, anh không phải đi biển rồi sao?”
"Đừng nhắc nữa!" Từ Tài trừng mắt nhìn anh ta, “Nhanh chóng tìm cho tôi một chỗ trống để cất thuyền!”
"À?" Anh ta lại nhìn tấm ván gỗ đang xoay tròn trong nước, “Đây là thuyền?”
Bạch Tuyết Nhi cau mày, lấy ra ba tinh tệ từ trong ba lô, “Cậu quan tâm gì nó là gì? Cho cậu tinh tệ không được à?”
“Không cần.”
Nhạc Dương giơ tay ngăn Bạch Tuyết Nhi lại, “Để bên ngoài tôi không yên tâm, lỡ bị người ta trộm thì sao? Cậu ta nói đúng, ở nhà vẫn an toàn nhất.”
Vưu đại lão im lặng trong tấm ván gỗ: “...”