[Tạ Nghị thẳng thắn quá!]
[Ấy, chỉ mời Hạ Lỗi sao?]
[Tạ Nghị bảo bối à! Mời sai người rồi!]
Diệp Tả Dữu cũng không ngờ Tạ Nghị sẽ đưa ra lời mời với Hạ Lỗi, cậu không nói gì, chỉ lùi về sau hai bước, dựa vào cái cây to, rũ mắt bắt đầu hấp thu linh khí của nấm linh chi trong tay.
Linh khí tươi tốt không ngừng chảy vào cơ thể, có lẽ là vì hấp thụ quá nhanh, chóp mũi Diệp Tả Dữu cũng thấm ra tầng mồ hôi mỏng, cậu nhíu mày, kìm nén sự khó chịu xuống.
Cậu không biết là, dáng vẻ này của cậu rời vào mắt Tạ Nghị, thành biểu hiện tiêu hao hết sức lực của cậu.
Thật là phế vật.
Tạ Nghị ngạo nghễ nhìn Diệp Tả Dữu, kinh miệt trong mắt càng sâu, quay đầu nói với Hạ Lỗi: "Nếu như anh đã thông qua phó bản đầm lầy, vậy anh cũng hiểu được độ khó của chương trình? Cho dù là tôi, cũng không thể đảm bảo chính mình lúc kích phát nhiệm vụ mà có thể một mình thông quan. Cho nên bây giờ các tuyển thủ tổ đội, cùng nhau làm nhiệm vụ, mới là lựa chọn chính xác nhất."
Ba người cùng có trải nghiệm giống như Tạ Nghị cũng gật đầu theo.
Hạ Lỗi mặc dù không hiểu tại sao Tạ Nghị lại nói với anh ta những lời này, nhưng cũng rất tán đồng quan điểm của Tạ Nghị.
Tạ Nghị rất vừa ý với vẻ mặt của Hạ Lỗi, nói tiếp: "Tiểu đội của chúng tôi không hề yếu, ba bọn họ và anh giống nhau, đều đã từng tham gia thi đấu mùa trước, chỉ có điều danh tiếng không cao bằng tôi, nhưng chỉ cần anh chú ý tới mùa trước của chương trình, hẳn là anh không hề xa lạ với ba người bọn họ."
Hạ Lỗi nhìn ba người phía sau Tạ Nghị, quả thật có chút quen mắt, chỉ là nhất thời không gọi ra tên được.
Bất đồng với vẻ mặt ngơ ngác với Hạ Lỗi, là những khán giản hiểu rất rõ về thành viên tiểu đội của Tạ Nghị:
[Đều là người mạnh trong top30! Sao có thể không nhận ra?]
[Hu hu hu hu, chồng Trương Minh đáng yêu của tôi cũng cùng một đội với Tạ Nghị!]
[Không chỉ có Trương Minh, còn có Tưởng Mông, tôi nhớ người này là người một mình giải quyết một con gấu hoang dã ở mùa trước!]
[Lý Phong cũng không kém.]
Tạ Nghị thấy thời cơ đã chín, lại một lần nữa đưa ra lời mời: "Cho nên anh đã hiểu về đội viên của tôi, thế nào bây giờ anh muốn gia nhập tiểu đội của tôi không?"
Hạ Lỗi lúc này cuối cùng cũng hiểu được ý của Hạ Nghị.
Thì ra Tạ Nghị muốn mời anh ta gia nhập tiểu đội của hắn!
Hạ Lỗi nghiêm tức nó: "Không cần, tôi từ chối."
Trong rừng có một cơn gió thổi qua, nhất thời bầu không khí thế mà có chút trầm mặc.
Tạ Nghị hiển nhiên cũng không ngờ được Hạ Lỗi lại dứt khoát từ chối như vậy, miệng hơi há ra.
Mà ba đội viên phía sau Tạ Nghị, cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Lỗi.
Khán giả cũng cười như điên:
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Thế mà lại dứt khoát từ chối như vậy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Hạ Lỗi làm tốt lắm!]
[Vừa nhìn đã biết lầu trên là mới biết Tạ Nghị rồi, anh ta chính là người như vậy, bạn hiểu anh ta rồi sẽ không ghét anh ta nữa!]
Cư dân mạng rất có hứng thú nhìn Tạ Nghị nỗi lực giành lấy Hạ Lỗi, Diệp Tả Dữu lúc này cũng hấp thụ xong toàn bộ linh khí trong nấm linh chi rồi.
Quả nhiên không phải là áo giác của cậu, mỗi lần bị bức sử dụng khô kiệt linh khí sau lại sử dụng linh khí, cơ năng của cơ thể cậu lại được tăng lên. Cho dù tăng lên rất nhỏ, nhưng đối với Diệp Tả Dữu mà nói cũng đã rất vui mừng rồi.
Vừa mới từ trạng thái lấy lại tinh thần, Diệp Tả Dữu đã nghe thấy Hạ Lỗi chắc như đinh đóng cột từ chối.
Diệp Tả Dữu cong khóe miệng, đồng dạng cũng dùng ánh mắt xem náo nhiệt nhìn sang.
Tạ Nghị vừa lấy lại tinh thần, đã đối mắt với ánh mắt này của Diệp Tả Dữu, sắc mặt hắn lập tức vô cùng khó coi.
Tạ Nghị tự cho mình có năng lực rất mạnh, tuy rằng không bì kịp với Tống Dục An, nhưng trong nhiều tuyển thủ tham gia chương trình lần này, trừ Tống Dục An ra còn có ai có thể so sánh với hắn?
Tiểu đội của bọn họ lợi hại như vậy, Hạ Lỗi thế mà lại không hề do dự mà từ chối?!
Nếu không phải là hắn nhìn thấy Hạ Lỗi dẫn theo tên ma ốm mà có thể đi ra từ đầm lầy, thực lực nhất định không yếu, hắn sẽ có kiên nhẫn nói chuyện với Hạ Lỗi như vậy?
Những người khác muốn gia nhập tiểu đội của anh ta anh ta còn không đồng ý kìa?!
Tạ Nghị càng nghĩ càng tức giận, lập tức quay đầu: "Không gia nhập thì thôi!"
"Ấy, đừng đừng đừng!" Trương Minh lập tức bước lên kéo lấy Tạ Nghị.
Lý Phong cũng khuyên: "Anh Nghị, để tôi nói chuyện với bọn họ."
Hạ Lỗi lại nói thẳng: "Không cần đâu, mấy người không cần khuyên, tôi sẽ không gia nhập tiểu đội mấy người."
Tạ Nghĩ vừa mới kìm nén lửa giận lập tức lại xông lên: "Anh không muốn vào vòng thi thăng cấp sao?"
Hạ Lỗi: "Tôi đương nhiên là muốn."
Chính là vì muốn, cho nên anh ta mới không thể tách ra với Diệp Tả Dữu.
"Vậy anh còn từ chối tôi?" Tạ Nghị tức đến bật cười, "Anh biết nhiệm vụ phía trước có bao nhiêu ngu hiểm không? Chỉ dựa vào anh dẫn theo một tên ma ốm?"
Sắc mặt Hạ Lỗi thay đổi, cũng bực: "Cậu nói ai là ma ốm?"
"Ấy ấy ấy..."
"Anh Nghị!"
"Đừng tức giận, đùng tức giận," Tưởng Mông kéo lấy Hạ Lỗi, "Anh Nghị con người cậu là như vậy, xấu miệng, nhưng con người không tồi!"
Hạ Lỗi hất mạnh tay Tưởng Mông ra, anh ta vốn dĩ đã không có hứng thú với chuyện gia nhập tiểu đội Hạ Nghị, lại nghe Tạ Nghị mắng Diệp Tả Dữu, quả thật là tức sôi máu.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc xảy ra xung đột với bọn họ, Hạ Lỗi tức giận đùng đùng trừng mắt Hạ Nghị một cái, quay người nói với Diệp Tả Dữu: "Chúng ta đi thôi."
Lúc này khán giả cũng không hề lưu tình cười nhạo:
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Cười chết tôi, tôi biết ngay Tạ Nghĩ sẽ tạc mao mà!]
[Đi mau đi đi mau đi! Đừng có đi theo đội của Tạ Nghị!]
Diệp Tả Dữu còn chưa trả lời, Tạ Nghị đã không kìm nén được: "Đợi đã! Anh cứ vậy mà đi?"
Hạ Lỗi lập tức không để ý đến hắn, nhấc chân liền đi.
Diệp Tả Dữu vào lúc này lại ngăn cản Hạ Lỗi: "Đợi đã."
Hạ Lỗi miễn cưỡng nén giận xuống.
Tạ Nghị nhìn Diệp Tả Dữu, cũng coi như hiểu được là có chuyện gì, khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười châm biếng: "Anh chính là vì cậu ta mà không đồng ý gia nhập đội chúng tôi?"
Hạ Lỗi tức giận trừng tơ mắt: "Liên quan quái gì tới cậu!"
Tạ Nghị cắn răng: "Vậy tôi nếu như mời hai người cùng gia nhập thì sao? Anh có đồng ý không?"
Hạ Lỗi không nói gì.
Diệp Tả Dữu mở miệng: "Được."
Hạ Lỗi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Diệp Tả Dữu: "Cậu sao lại...."
Diệp Tả Hữu bất ngờ nhìn thấy trong mắt anh ta còn có chút ấm ức, hiếm có mà giải thích: "Anh ta vừa nãy không phải đã nói nhiệm vụ phía trước rất nguy hiểm sao? Nhiều thêm vài người cũng rất tốt."
Diệp Tả Dữu cũng không nhớ nhiều về nội dung có liên quan với Tạ Nghị trong tiểu thuyết, chỉ có ấn tượng duy nhất, là nhiệm vụ lần thứ hai nhóm người Tạ Nghị gặp phải.
Nhiệm vụ đó cực kỳ nguy hiểm, Tạ Nghị gần như là từ chỗ chết tìm được đường sống mới giữ được một mạng.
Mặc dù Tạ Nghị người này quả thật là ngạo mạn lại vô lý, nhưng Diệp Tả Dữu đã đọc tiểu thuyết nên biết, Tạ Nghị người này thật sự không xấu.
Thay vì gặp lại loại người như Lưu Kỳ đâm từ sau lưng, còn không bằng chọn một chỗ hơi yên tâm một chút.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không ngờ thế mà Diệp Tả Dữu lại đồng ý tổ đội trước:
[Đáng ghét, nếu như tôi là Hữu Hữu tôi chắn chắn sẽ không đồng ý!]
[Đúng! Tức chết Tạ Nghị!]
[Ha ha ha ha ha ha ha tôi có thể nhìn ra được, Hạ Lỗi thật sự là thấy Tạ Nghị phiền!]
Hạ Lỗi vốn dĩ nghe theo Diệp Tả Dữu, lúc này Diệp Tả Dữu giải thích nguyên nhân với anh ta, cho dù anh ta có nhiều bất mãn với Tạ Nghị, cũng chấp nhận đề nghị của Diệp Tả Dữu.
Bên kia Tạ Nghị nhìn thấy vậy, trong lòng lại càng bất mãn với Diệp Tả Dữu hơn.
Quả nhiên là vì cái tên ma ốm này!
Cái tên ma ốm này có gì tốt chứ?
Trừ vẻ bề ngoài còn được ra, chính là một gánh nặng!
Trương Minh nhìn thấy Hạ Lỗi không có ý kiến gì, lập tức nói: "Được rồi được rồi, vậy bây giờ mọi ngươi chính là một tiểu đội rồi, không vui trước đó bỏ qua đi."
"Chúng tôi ở không xa phía trước tìm thấy một nơi thích hợp tạm thời trú ẩn, hai người vừa mới thông quan nhiệm vụ đầm lầy cũng mệt rồi, nếu không thì đi nghỉ ngơi trước." Tưởng Mông nói.
Diệp Tả Dữu quả thật là mệt không nhẹ, mặc dù đã hấp thu lượng lớn linh khí, nhưng cơ thể không khỏe vẫn rất nghiêm trọng, liền gật đật đầu.
4 người đi phía trước dẫn đường, Diệp Tả Dữu đi sau Hạ Lỗi đi cuối cùng.
Sau một vạn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, trên trái đất có rất nhiều cây cối không bị con người phá hỏng, sinh trưởng vô cùng to lớn, cũng làm cho khu rừng này thêm vài phần im lặng yên tĩnh.
Đi không bao lâu, mấy người liền đến một chỗ đất bằng phẳng cản gió thì dừng lại, Lý Phong nói: "Đến rồi, chính là chỗ này."
"Chỗ này địa thế bằng phẳng, xung quanh cũng không có quá nhiều cây cối che đậy, nếu như phát hiện ra nguy hiểm có thể lập tức tránh thoát." Trương Minh nói.
Vị trí ở giữa đã được mấy người bọn họ nhóm một đống lửa, Tạ Nghị đi qua, hào sảng ngồi xuống, đồng thời cũng không quên ngước mắt cho Diệp Tả Dữu một ánh mắt khiêu khích.
Diệp Tả Dữu xem như không thấy.
Hạ Lỗi nói: "Chúng ta qua bên kia đi."
Anh ta một chút cũng không muốn có tiếp xúc gì với Tạ Nghị.
Diệp Tả Dữu không có ý kiến gì.
Hạ Lỗi tìm một vị trí cách Tạ Nghị mười mấy mét, lại đi xung quanh rừng rậm tìm cỏ khô dễ đốt, lấy đá đánh lửa ra nhóm đống lửa nhỏ.
Một ngày hôm nay, trừ sáng sớm ăn chút quả dại ra, hai người cũng chưa ăn gì.
Hạ Lỗi từ ba lôi lấy ra một con sóc sáng sớm săn được, nghĩ nghĩ nói: "Tôi đi xung quanh xem xem, nhìn xem có thể săn được con mồi nào không."
Diệp Tả Dữu đang muốn đứng lên đi cùng anh ta, Trương Minh bên kia đã đi qua: "Hai người hôm nay cũng chưa ăn gì đi?" Đem đồ bọc trong lá cây đưa đến trước mặt, "Đây là linh dương núi sáng nay chúng tôi săn được."
Diệp Tả Dữu theo bản năng nhìn Tạ Nghị.
Tạ Nghị lập tức quay mạnh đầu đi.
Hắn mới không quan tâm.
Diệp Tả Dữu nhận linh dương núi, nói cảm ơn.
Hạ Lỗi lúc này lấy đồ của người ta nên mềm miệng, cũng không nói gì, nhận lấy đùi linh dương núi, sau khi hỏi nguồn nước ở đây, tự mình đi xử lý đồ ăn.
Không bao lâu Hạ Lỗi đã cầm hai bình nước và dùi linh dương núi đã xử lý xong quay về.
Đống lửa lúc này đang cháy rất mạnh, lúc Hạ Lỗi chuẩn bị xiên chân linh dương lên nướng hết lên, Diệp Tả Dữu ngăn anh ta lại: "Anh có thể lấy xương ra được không?"
Đối với một người đi săn có kinh nghiệm phong phú, quả thực chính là dễ ợt.
Rất nhanh Hạ Lỗi đã lấy xa khúc xương linh dương hoàn chỉnh.
Diệp Tả Dữu đổ nước vào trong nồi, bỏ khúc xương vào bên trong.
"Nấu canh?" Hạ Lỗi hỏi.
Diệp Tả Dữu gật đầu, lại lấy nấm linh chi hái khi nãy. Nấm linh chi đã bị cậu hấp thu hết linh khí, bây giờ chỉ là linh chi bình thường.
Có điều cho dù là như vậy, bọn họ cũng không thể ăn quá nhiều, Diệp Tả Dữu chỉ cắt hai cái tai nấm, còn lại cậu bỏ vào trong ba lô.
Diệp Tả Dữu cũng không có thêm quá nhiều gia vị vào nồi canh, chỉ thêm một chút muối, lại đi xung quanh tìm nấm có thể ăn được, cùng bỏ vào trong nồi để nấu.
Lửa lớn rất nhanh đã nấu sôi nước, mùi vị thịt linh dương được bao bọc trong mùi nấm linh chi tươi mới, nháy mắt bay thẳng vào mặt.
Hạ Lỗi nướng đùi linh dương bên này đã sắp xong rồi, cúi cùng bôi lên gia vị nướng Diệp Tả Dữu mang theo, mùi thơm lập tức kích thích vị giác của người khác.
Trương Minh bên kia không nhịn được mà nuốt nước miếng: "Hai người họ thế mà lại mang theo gia vị nướng, tôi thật sự không ngờ đến được."
"Thơm quá," Lý Phong nhìn miếng thịt trong tay mình, bắt đầu suy nghĩ, "Tôi đi xin hai người họ một chút gia vị nướng, chắc là sẽ không từ chối đi?"
Tưởng Mông là người đầu tiên đứng lên: "Hỏi một chút là biết ngay."
Ba người cùng đứng lên, Tạ Nghị muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ có thể trừng mắt nhìn ba người.
Không bao lâu sau, ba người mang thịt dê bọc đầy gia vị nướng về, thuận tiện còn giúp Tạ Nghị một phen.
Thịt linh dương nướng giòn, lớp dầu thì bao bọc một lớp bột ớt, màu hoàng kim tươi sáng, càng đừng nhắc đến mùi vị, quả thật là làm cho người ta chảy nước miếng, sự thèm ăn tăng lên.
Lời từ chối của Tạ Nghị lăn lộn hai vòng trong cổ họng, rốt cuộc cũng không nói ra.
4 người thỏa mãn ăn xong một bữa thịt linh dương.
Tạ Nghị không nhịn được hỏi: "Gia vị thịt nướng này là do cái tên cao to đó mang theo?" Anh ta chỉ là Hạ Lỗi.
Trương Minh nói: "Người ta tên Hạ Lỗi, người còn lại tên Diệp Tả Dữu, là Diệp Tả Dữu mang theo, không phải là Hạ Lỗi."
Tạ Nghị lẩm bẩm: "Khó trách sống chết không muốn tách ra với người ta."
Lý Phong và Tưởng Mông nhìn nhau, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Ấy, canh hai người họ uống là cánh gì vậy?" Tạ Nghị lại hỏi.
Trương Minh nói: "Tôi thấy bên trong có bỏ nấm, chắc là canh nấm?"
.......
Ninh đã sắp hai tiếng, canh nấm thịt linh dương đã thành màu trắng sữa, thịt đùi cũng đã nướng xong, Diệp Tả Dữu ăn rất từ tốn, một miếng thịt một ngụm canh.
Hạ Lỗi cũng ăn rất thỏa mãn, ăn xong còn chủ động xác bình nước và nối đi đến suối trong núi rửa sạch.
Lúc này mặt trời đã nặng nề đi về phía tây, sắc trời cũng dần tối.
Diệp Tả Dữu cho thêm củi vào đống lửa, từ trong ba lô lấy ra túi ngủ, lại lấy bàn chải, lúc đang định đi đánh răng rửa mặt, đã thấy Trương Minh hoảng loạn chạy đến.
"Không hay rồi!"
Diệp Tả Dữu khựng lại: "Làm sao vậy?"
Trương Minh gấp gấp: "Tạ Nghị xảy ra chuyện rồi"
Diệp Tả Dữu: "?"