Đợi Diệp Tả Dữu lại một lần nữa mở mắt mới phát hiện, sắc trời bên ngoài đã tối rồi, phi hành khí cũng không biết từ lúc nào mà dừng ở trên bãi cỏ bằng phẳng.
Gió thổi cỏ thấp, ẩn ẩn có thể nhìn thấy ánh sáng lộng lẫy phương xa.
Diệp Tả Dữu chỉ là lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ hai giây, liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đối diện cậu.
Tống Dục An ngồi ở đây rất lâu, trong cabin phi hành khí rất tối, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu chiếu vào sườn mặt anh tuấn góc cạnh của anh.
Chú ý đến động tác của Diệp Tả Dữu, Tống Dục An hơi ngồi thẳng dậy, thanh âm trầm thấp nói trong bóng đêm mông lung vô cùng dễ nghe: "Dậy rồi?"
Diệp Tả Dữu cong khóe miệng, gật đầu: "Ừm."
"Chúng ta đã đến nơi rồi, thấy cậu còn chưa tỉnh cho nên cũng không gọi cậu," Tống Dục An giải thích một chút tình hình hiện tại, lại hỏi: "Có muốn đi ra không? Tạ Nghị và Hạ Lỗi hai người họ cũng đến từ lúc chiều rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play