Máu tươi đỏ thắm từ miệng vết thương phun trào ra, lấy quái ngư làm trung tâm dần dần nhuộm đỏ một khúc sông.
Linh khí trong vòng sáng toàn bộ bị hấp thu, Diệp Tả Dữu mới rút đao cắm trên người quái ngư ra. Khi rút dao ra, thi thể của quái ngư liền chiềm xuống đáy sông.
Diệp Tả Dữu cất dao, cũng biến mất trên mặt sông.
Đội trưởng đội cứu viện Trương Duệ trên phi hành khí cũng ngẹn họng nhìn trân trối một màn này.
Đội viên bên cạnh bị dọa choáng váng: "Đội, đội trưởng....phải cứu cậu ta...."
"Cứu người!" Trương Duệ hồi thần, không thèm nghĩ mà từ không trung mấy chục mét giữa nhảy xuống.
Bọt nước trên mặt sông văng lên, Trương Duệ bơi lội rất giỏi, lặn xuống dưới nước bơi một vòng, thế nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng người vừa nãy.
Trương Duệ cho là phương hướng không đúng, trồi lên mặt nước nhân cơ hội hít thở không khí xác định phương hướng, liền nhìn thấy cách phía trước mặt anh ta không xa, thanh niên vừa nãy kéo thi thể to đùng của quái ngư, đang bơi về bờ bên kia.
Trương Duệ xoa xoa mắt, anh ta không nhìn nhầm chứ?
Cơ thể nhanh hơn suy nghĩ một bước, đã bơi theo.
Diệp Tả Dữu đã đem thi thể quái ngư kéo đến khu vực nước cạn, chú ý đến Trương Duệ ở phía sau, cậu dứt khoát dừng lại, không tiêu tốn thể lực cuối cùng của mình.
Mực nước giảm xuống, quái ngư hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người.
Quái như chiều dài gần 10 mét, vảy đen cứng rắn bọc quanh thân nó, miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc ngọn, nhìn kĩ, thậm chí còn có thể nhìn thấy ở kẽ răng còn có tứ chi bị cắn đứt.
Trương Duệ đuổi nhanh theo, anh ta còn chưa kịp hỏi Diệp Tả Dữu có bị thương không, đã nghe Diệp Tả Dữu nói: "Từ miệng bắt đầu mổ ra, dạ dày nói ở chỗ này," Diệp Tả Dữ chỉ một chỗ, "Hẳn là có thể tìm thấy bộ phận di thể."
Trương Duệ kinh ngạc nhìn Diệp Tả Dữu, lại nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, chấn kinh nói: "Nó chết rồi?"
Diệp Tả Dữu gật đầu, ho nhẹ một tiếng: "Tôi đi trước đây."
Trong mắt Trương Duệ không che giấu được chấn kinh, lên tiếng nói: "Đợi đã, cậu chỉ có một mình..."
Diệp Tả Dữu lại không trả lời, lại một lần nữa lặn xuống nước.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tả Dữu thành công dùng linh khí tôi luyện cơ thể, cơ thể cậu vốn dĩ đã yếu ớt, nếu không phải là có linh khí của con quái ngư đó chống đỡ, cậu căn bản không có nhiều sức để kéo thi thể con quái ngư đó lên bờ.
Sư phụ nói linh khí tôi luyện cơ thể xong đều có một chút di chứng, Diệp Tả Dữu phải nhanh chóng bơi đến nơi trước khi có di chứng, bơi đến bờ bên kia, thông quan nhiệm vụ thi đấu đầu tiên.
Đến khi Diệp Tả Dữu đã bơi được vài mét, Trương Duệ mới phản ứng lại, vừa nãy trên người Diệp Tả Dữu toàn là máu, nhưng lại không có vết thương nào.
Rất rõ ràng, vết máu trên người cậu ta đều là của con quái ngư này chảy ra.
Suy nghĩ như vậy, Trương Duệ nghiêng đầu nhìn về phía thi thể con quái ngư đã chết trước mặt mình.
Con quái ngư nằm ngửa giữa lòng sông, lộ ra cái bụng trướng trướng, thậm chí còn có vài chỗ lồi ra, không khó để nhìn ra hình dáng cơ thể con người.
Sắc mặt Trương Duệ trầm xuống, anh ta cầm đao, định rạch da bụng con quái ngư này, một đao hạ xuống, một chút cũng không hạ thủ lưu tình nhưng lại không để lại vết thương nào.
Trương Duệ sửng sốt, vòng nửa vòng quang xác quái ngư, mới tìm được một vết thương nhỏ như quả trứng gà còn chảy máu ở gần xương đầu con quái ngư.
Anh ta vừa nhìn đã nhận ra đây là vết đao, lẽ nào đây chính là vết thương chí mạng của con quái ngư.
Chỉ một vết thương lớn như vậy thôi à?
Trương Duệ rút đao tùy thân mang theo bên mình ra, nhắm ngay vào vùng da bên cạnh vết thương đâm xuống.
Chỉ nghe rõ giòn một tiếng kim loại va chạm, không chỉ không làm tăng vết thương trên thi thể quái ngư, mà đao sắc bén trực tiếp gãy làm hai đoạn!
Hai mắt Trương Duệ chậm rãi trừng to, tay nắm chuôi đao có chút run nhẹ không dễ phát hiện.
"Đội trưởng! Đã cứu được hết tuyển thủ, trong đó có 3 người bị thương nặng, 5 người bị thương nhẹ, đã phái người lập tức đưa bọn họ đến bệnh viện của căn cứ..." đội viện đội cứu hộ lập tức đi qua, cậu ta nghiêng đầu nhìn quái ngư bên cạnh, hỏi: "Con cá khổng lồ này, là tuyển thủ vừa nãy giải quyết sao?"
Trưởng Duệ sửng sốt trong thời gian ngắn lấy lại tinh thần, Diệp Tả Dữu đã bơi đến bờ bên kia. Quần áo bị nước sông làm ướt nhẹp bọc lấy cơ thể thon gầy của cậu, từ xa nhìn lại có thêm vài phần yếu đuối mỏng manh.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Tả Dữu một hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Là cậu ta."
Trương Duệ vừa dứt lời, phòng phát sóng trực tiếp lập tức sôi trào:
[???]
[Một mình giết chết?]
[Giả đúng không? Đội cứu viện giết cá to như vậy cũng phải 10 người đi?]
[Nhưng vừa nãy cậu ta kéo con cá hai tấn lên bờ!!! Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tôi cũng cho rằng mình mở hiệu ứng!]
Mấy phút trước, tổ tiết mục cũng biết được chuyện tuyển thủ tử vong.
Cuộc thi mới bắt đầu ghi hình được nửa ngày, đã xuất hiện tình huống một nhóm tuyển thủ tử vong, đã khiến cho tổ tiết mục phải đề cao sự chú ý, tổ tiết mục một bên điều tra nguyên nhân, một bên mở thông đạo phát sóng trực tiếp của đội cứu viện trên tinh võng. (Mạng internet của tinh tế)
Bây giờ chương trình chỉ mới ở giai đoạn loại trực tiếp, trừ những tuyển thủ có chút danh tiếng ra, những tuyển thủ khác đều không có phòng phát sóng trực tiếp riêng biệt, cho nên phòng trực tiếp của đội cứu viện vừa được mở ra, lập tức có rất nhều cư dân mạng tràn vào, bọn họ đồng dạng kinh ngạc, sao chương trình mới bắt đầu ghi hình được nửa ngày, đã xuất hiện nhiều người tử vong như vậy.
Trước một phút khi đến tọa độ cứu viện, tổ tiết mục công bố kết quả điều tra của bọn họ trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Động vật hoang dã gây thương vong cho hàng chục tuyển thủ lần này là một loại cá khổng lồ, cá khổng lồ đã vị vệ tinh theo dõi, đợi đến khi đội viện cứu viện đến sẽ tiêu diệt.]
Động vật hoang dã chủ động đi săn giết con người, là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm, tổ tiết mục không dám xem nhẹ.
Cư dân mạng cũng đang phổ cập kiến thức sự nguy hiểm của con cá khổng lồ này, cho nên bọn họ cũng không ngờ được là, đợi đến khi đội cứu viện đến, nhìn thấy chỉ có thi thể của con cá khổng lồ.
....
Diệp Tả Dữu dựa vào bên bờ sông thở dốc.
Cơ thể cậu mặc dù đã hấp thu lượng linh khí nồng đậm của con quái ngư đó, nhưng dù sao để ướt vẫn là không tốt, nếu như tiếp tục trì hoãn tiếp, cho lẽ sẽ bị cảm lạnh.
Cách bờ sông không xa là một khu rừng rậm, Diệp Tả Dữu tìm một nơi ẩn nấp, lấy ra quần áo sạch sẽ khô ráo để thay, rồi ngồi xuống tại chỗ.
Cậu dựa vào cây, hai mắt nhắm chặt, nhìn thì như là đang nghỉ ngơi, thực ra là đang điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh.
Khi lấp đầy linh khí chảy khắp kinh mạch, Diệp Tả Dữu mới cảm thấy cảm giác mệt mỏi trên người biến mất đi rất nhiều.
Diệp Tả Dữu mở mắt, đôi mắt đồng tử lưu ly lại một lần nữa bị che lấp, cậu phát hiện cảm nhận của cậu về hoàn cảnh khoảng cách xung quanh càng trở nên xa hơn.
Trước đây lúc Diệp Tả Dữu chỉ cần tập trung toàn bộ lực chú ý, mới có thể nhìn thấy rõ động tĩnh ở phía xa 10 mét.
Bây giờ mặc dù Diệp Tả Dữu không tập trung toàn bộ lực chú ý, cũng có thể cảm nhận rõ động tĩnh cách 10 mét lấy cậu làm trung tâm.
Càng làm cho Diệp Tả Dữu cảm thấy vui mừng là, bây giờ tốc độ hấp thu linh khí của cậu cũng nhanh hơn rồi.
Không chỉ là vì linh khí trái đất cổ xưa dồi dào, nói không chừng còn là công lao linh khí tôi luyện cơ thể vừa nãy.
Mà vừa nãy đối phó với quái ngư dùng linh lực tôi luyện cơ thể di chứng cũng không nghiêm trọng, chỉ là tiếp sau đó trong một ngày, tay phải của Diệp Tả Dữu không sử dụng lực được mà thôi.
Diệp Tả Dữu bẩm sinh đã có khiếm khuyết, chỉ có tôi luyện cơ thể mới có thể làm cho các chức năng cơ thể cậu duy trì sự sống.
Nhưng đang tiếc là, thời đại của cậu sống linh khí của trái đất đã rất ít rồi, mỗi ngày hấp thu linh khí vào cơ thể, cũng chỉ có thể chống đỡ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Diệp Tả Dữu.
Nhưng bây giờ...
Diệp Tả Dữu hít thở không khí đầy linh khí, mở mắt nhìn tay phải vừa nãy nắm chủy thủ, nói không chừng cậu thật sự có thể dựa vào linh khí tôi luyện cơ thể thành công.
Vậy sau này cho dù không thể sinh sống trên tinh cầu có đầy linh khí này, cậu cũng có thể sinh sống giống như người bình thường!
Khóe miệng Diệp Tả Dữu không nhịn được mà cong lên một độ cong nhàn nhạt.
Camera theo dõi cách Diệp Tả Dư không xa, đem hình ảnh cậu nhoẻn miệng cười hoàn chỉnh đồng bộ phát lên phòng phát sóng trực tiếp.
Chính vào khoảng thời gian Diệp Tả Dữu nghỉ ngơi, đội cứu hộ đón tất cả tuyển thủ đi, lại quay ngược lại bờ sông, đem thi thể quái ngư đem đi.
Tổ tiết mục sau khi hiểu rõ hoàn chỉnh quá trình Diệp Tả Dữu một mình giải quyết quái ngư xong, đã chủ động đem phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Dữu liên kết với phòng phát sóng chủ.
Phòng phát sóng trực tiếp vừa mở ra, phòng phát sóng trực tiếp hấp dẫn không ít khán giả.
Trong màn ảnh, thanh nhiên đầu tóc đen còn chưa khô, thỉnh thoảng còn có một giọt nước từ gương mặt hoàn mỹ của cậu trượt xuống.
Đôi mắt thâm thúy lúc này hơi cong cong, đồng tử có chút giống như lưu ly, chỉ vừa nhìn một cái, đã khiến người ta khó dời tầm mắt.
Mà sắc mặt cậu tái nhợt, làm cho bức tranh đẹp đẽ này có thêm một chút cảm giác vỡ vụn, rất dễ làm cho người ta bỏ qua một màn thể hiện thực lực cường đại xuất hiện ở lòng sông nửa giờ trước của cậu.
Khán giản trong phòng phát sóng trực tiếp không nhịn được gào thét:
[Đm, tôi cảm giác muốn động tay động chân! Mỹ nhân dán dán!]
[Tôi lại một lần nữa nghi ngờ cậu ấy tham gia nhầm chương trình, tại sao lại muốn đến chương trình sinh tồn này! Bé con, chúng ta đến chương trình kế bên được thì tốt biết bao!]
[Tôi đơn phương tuyên bố, Diệp Tả Dữu tôi nhất định sẽ theo!]
[Giá trị nhan sắc cao, thực lực mạnh, tuyển thủ tốt như vậy tìm ở đâu vậy?!]
Có người nói:
[Cư như vậy đã kêu tốt rồi? Không bằng Tống Dục An.]
[? Lầu trên không sao chứ, một mỹ nhân nghiệp dư của chúng tôi sao có thể so được với Tống thiếu tướng ?]
[Mời các người đừng có ăn vạ lên người thiếu tá của chúng tôi OK?]
Mắt nhìn thấy cư dân mạng bắt đầu trận chiến mắng chửi, một bình luận hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
[Đây chính là tuyển thủ giết quái ngư, lại còn kéo thi thể quái ngư lên bờ?]
Bình luận xuất hiện, có khán giả trả lời rất nhanh: [Đúng, chính là mỹ nhân Hữu Hữu!]
Giây sau, cư dân mạng này đã mua vài quà tặng.
Bình luận cùng với đặc hiệu của lễ vật, bị cố định trên top cao trong phòng phát sóng trực tiếp: [Mặc dù tôi không nhìn thấy, bất quá vẫn là cảm ơn cậu khiến tôi có thể đón ca ca của tôi về nhà, cảm ơn cậu.]
Vốn dĩ khá giả đang chuẩn bị cãi nhau lập tức yên tĩnh lại, những người đã đánh xong chữ, lúc này tận lực xóa đi, chỉ để lại mấy chữ: [Xin chia buồn.]
Nhưng đây vẫn còn chưa kết thúc.
Tiếp sau đó hơn một tiếng đồng hồ, người nhà mười chín tuyển thủ tử vong lục tục tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Dữu, có người để lại bình luận, có người âm thầm tặng quà, dùng cách thức của mình, nói lời cảm ơn với Diệp Tả Dữu.
Phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Dữu nhân khí không ngừng tăng lên, chỉ ngắn ngủi trong một tiếng đồng hồ, phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Dữu đã xuất hiện thanh vị trí đề cử cao nhất trên mạng tinh võng.
Đối với chuyện này, Diệp Tả Dữu không hề biết gì.
Sau một thời gian ngắn chỉnh lý, Diệp Tả Dữu lại đứng lên.
Thời gian bây giờ là 3 giờ chiều giờ trái đất, Diệp Tả Dữu đã nừa ngày không ăn gì, hôm nay tổ tiết mục không có công bố nhiệm vụ mới nữa, cậu phải tìm được đồ ăn trước khi mặt trời lặn, lại tìm nơi an toàn thoải mái để trú ẩn.
Nửa tiếng trôi qua, Diệp Tả Dữu tóc cũng đã khô hết, sợ tóc mềm mại khẽ lay theo làn gió, Diệp Tả Dữu đứng lặng ở lối đi vào rừng, cuối cùng, cậu bước chân đi, đi về một phương hướng.
Người cãi nhau trong phòng trực tiếp bây giờ đã ít đi rất nhiều, hầu hết đều yên lặng ngồi trước màn hình liếm nhan sắc, ngẫu nhiễn sẽ có khán giả suy đoán hướng đi tiếp theo của Diệp Tả Dữu.
Lúc này nhìn thấy Diệp Tả Dữu cuối cùng cũng đứng lên xuất phát, khán giả không khỏi có chút kích động.
[Cuối cùng cũng đi săn rồi sao?]
[Hữu Hữu hình như không có đem theo đồ gì để đi săn, như vậy có thể đi săn thành công sao?]
[Tôi sao lại nhìn Hữu Hữu không giống như là đi săn....]
[Hữu Hữu là?]
[Tả Dữu = Tả Hữu, cho nên chính là Hữu Hữu] (Dữu và Hữu đều là đọc là you)
[Ấy, đợi đã! Hướng Hữu Hữu đi có hơi quen mắt....]
[Tôi ở phòng phát sóng cách vách nhìn thấy rồi, hình như là đầm lầy!]