Ngu Thời cho rằng chính mình không hẳn là nói dối.

Bởi vì Tư Úc thực sự thích cậu.

Từ thuở thiếu thời cho đến bây giờ, họ luôn là mối tình đầu của nhau, là duy nhất của nhau. Cho dù là nắm tay, hôn nhau hay những hành động thân mật hơn, họ chỉ dành cho nhau. Không có ai khác.

Vì vậy, nếu nói đến chuyện kết hôn, cậu có thể đảm bảo rằng Tư Úc sẽ không muốn cưới ai khác ngoài cậu. Tất nhiên, những chuyện về lễ vật trước đó quả thật là cậu đã bịa đặt. Chỉ là đối mặt với Lục Hiệp, từ đầu đến cuối cậu đều nói dối. 

Thêm một cái nữa cũng chẳng sao, Ngu Thời đã nghĩ thông suốt rồi.

Tuy nhiên, những lời cậu nói quả thật đáng để suy ngẫm. Lục Hiệp do dự không nói gì, Ngu Thời cũng vỗ vai cậu ta, nhìn cậu ta một cách sâu xa, rồi nói trời sắp tối, họ nên về phòng.

Tivi trong phòng tự động bật lên âm thanh nhắc nhở giống như hôm qua một lần nữa vang lên. Lục Hiệp là người tuân thủ nghiêm ngặt luật lệ của trò chơi, đương nhiên sẽ không mở cửa sân nữa. Vì vậy, sau khi chào tạm biệt Ngu Thời, cậu ta quay về phòng trong sân và đóng cửa lại. Còn Ngu Thời thì quay người, một lần nữa đi về phía sườn núi.

Cậu phải đi gặp chồng rồi~

***

Giống như hôm qua, con búp bê nhỏ rơi xuống chân núi không dám đuổi theo. Khi Ngu Thời chạy đến bên quan tài, thì thấy nắp quan tài đã bị mở ra, Tư Úc ngồi trên mép quan tài, gương mặt lạnh lùng, lặng lẽ nhìn về phía nơi Ngu Thời đang đến.

Khác với lần gặp nhau hôm qua. Ngu Thời rõ ràng cảm thấy phần da tróc lở trên 

người Tư Úc dường như đã ít đi. Đặc biệt là trên mặt. Hôm qua gần nửa khuôn mặt là xương sọ, còn hôm nay nhìn lại, chỉ còn trán là lộ ra một phần xương. Về cơ bản đã rất giống người thường rồi!

Nhận thức này khiến Ngu Thời vô cùng phấn khích, chạy đến trước mặt Tư Úc, muốn lao thẳng vào lòng đối phương. 

Nhưng Tư Úc dường như không ngờ tới hành động của cậu. Khi nhìn thấy động tác của Ngu Thời, anh theo bản năng đưa tay ra đỡ. Hậu quả là Tư Úc ngồi không vững, người đàn ông cao mét tám trực tiếp đâm vào lòng anh, lực va chạm khiến Tư Úc ngả người ra sau, đập thẳng vào trong quan tài.

Nhưng ngay cả khi ngã xuống, anh cũng không quên bảo vệ Ngu Thời. Vì vậy, Ngu Thời chỉ áp sát vào lòng anh, thậm chí ba cái đuôi lớn còn nhô ra để giúp đỡ. 

Kết quả là Ngu Thời không hề bị thương, chỉ có Tư Úc cảm thấy phía sau đầu dường như lại bị lõm vào một mảng lớn.

Tâm trạng có chút phức tạp. Cũng không muốn nói nhiều với Ngu Thời. Anh chỉ vỗ nhẹ vào lưng Ngu Thời, nhắc nhở: “Còn không mau đứng lên?”

Ngu Thời cười hì hì đáp lại, nhưng không chịu đứng dậy. Sau đó, cậu bị ba cái đuôi lớn nâng lên.

Khi trở lại tư thế đứng, Ngu Thời cũng không tức giận. Ngược lại, cậ vẫn giữ nụ cười hì hì, đưa tay ôm lấy cái đuôi lông xù, dùng má mình cọ cọ lên đó, Ngu Thời hỏi anh: “Hôm qua muốn hỏi rồi, đây là đuôi của anh à?”

Tư Úc không nói gì: “Còn có thể là của em sao?”

Ngu Thời mặt dày gật đầu: "Của anh chính là của em, lúc anh tỏ tình với em đã nói như vậy rồi. Cho dù là tiền của anh, tài sản của anh hay cơ thể của anh, tất cả đều là của em, anh không nhớ sao?”

Nói xong, cậu dừng lại một chút.

Không cho Tư Úc cơ hội trả lời, cậu tự mình bổ sung thêm: “Ồ, chắc anh quên mất rồi.”

Nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, Ngu Thời lại trở về vẻ tươi cười. Cậu nói: “Nhưng không sao, nếu anh quên rồi, em có thể giúp anh nhớ lại. Em thấy tình trạng trên mặt anh đã khá hơn hôm qua rất nhiều rồi, ngoại hình đã phục hồi đến vậy, trí nhớ phục hồi chắc chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Tư Úc vẫn không đáp lại.

Ngu Thời đành ôm lấy ba cái đuôi lớn, vui vẻ nhào nặn chúng.

Đã quen với thái độ không coi mình ra gì của cậu, Tư Úc cuối cùng cũng không nói gì nữa. Cái đuôi cũng không thu lại, để mặc Ngu Thời nhào nặn bên đó.

Lâu lắm rồi, Tư Úc mới từ tốn lên tiếng: “Tôi là hồ ly.”

Ngu Thời gật đầu.

Trong trò chơi thì đúng là như vậy.

Cậu vẫn còn nhớ.

Thấy cậu như vậy, Tư Úc biết cậu chưa hiểu ý mình. Vì vậy, sau khi dừng lại một chút, anh lại từ tốn tiếp tục bổ sung: “Tôi vẫn luôn là hồ ly.”

Ngu Thời tiếp tục gật đầu.

Cái thiết lập này cậu cũng biết mà!

Bốn mắt nhìn nhau.

Vậy là im lặng một lúc.

Ngu Thời cuối cùng cũng hiểu ra ý của Tư Úc. Chớp chớp mắt, cậu nói: “Anh muốn nói với em rằng, anh luôn là hồ ly, sinh ra ở đây, chết ở đây, vậy nên không phải là chồng em đúng không?”

Tư Úc không muốn gật đầu.

Nhưng đồng thời cũng không muốn lừa dối Ngu Thời.

Vì vậy, im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cũng chậm rãi gật đầu.

Anh không phải người mà cậu đang tìm kiếm.

Chuyện này nên nói rõ ràng.

Anh nghĩ rằng khi nói những điều này, Ngu Thời sẽ hiểu và rời xa anh.

Nhưng không ngờ, Ngu Thời lại không nhịn được cười. Cười đến nỗi toàn thân run lên, cuối cùng đầu tựa vào vai anh.

Cơ thể cọ vào những cái đuôi mềm mại, giọng nói của Ngu Thời trầm thấp. Nhưng cậu vẫn đang nói một cách nghiêm túc: “Tư Úc, anh nghĩ em nói yêu anh là đùa sao?”

“Em đã yêu anh mười năm.”

“Đối với em, trên thế giới này không có ai quan trọng hơn anh.”

“Ngay cả khi một ngày em bị mù, bị điếc. Chỉ cần đến gần anh, đơn giản chỉ bằng mùi hương của anh, em vẫn có thể khẳng định anh là Tư Úc.”

“Chỉ là đổi một nhân vật khác thôi.”

“Nếu như vậy mà em sẽ nhận nhầm người thì anh cũng đánh giá thấp tình yêu của em quá rồi.”

Từ lúc bắt đầu ôm cái đầu người kia hôn xuống, cậu đã xác định được danh tính của đối phương.

Cậu không quan tâm trong thế giới này thiết lập như thế nào.

Nhưng linh hồn và ý thức ẩn giấu trong cơ thể này chắc chắn thuộc về Tư Úc, điểm này Ngu Thời có thể đảm bảo.

“Hơn nữa, anh nói anh không phải là anh ấy, điều đó hoàn toàn không thuyết phục chút nào!”

“Anh chỉ là một con hồ ly bình thường thôi.”

“Một con hồ ly lần đầu tiên gặp em.”

“Rồi tình cảm của anh dành cho em lại tăng lên nhanh chóng đến mức này.”

“Anh không thấy kỳ lạ và buồn cười sao?”

Ngu Thời lấy điện thoại ra, chỉ vào thông báo mức độ yêu thích trên đó.

Trước đây cậu còn tò mò tại sao mức độ yêu thích lại không có giới hạn.

Nhưng nếu tính cả tình cảm của Tư Úc dành cho cậu vào thì việc mức độ yêu thích không có giới hạn dường như cũng là điều hợp lý.

Cậu nghĩ mình đang thảo luận nghiêm túc vấn đề này với Tư Úc, vì vậy việc đưa ra bằng chứng rõ ràng như vậy cũng không có gì sai.

Tư Úc đương nhiên cũng nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình điện thoại.

Đối với mức độ yêu thích đã đạt đến giới hạn đó, anh há miệng định nói điều gì đó để phản bác.

Bởi vì mức độ yêu thích đó dường như không sai chút nào.

Nghĩ đến sự bốc đồng vào sáng nay.

Anh thậm chí có thể đối mặt với ánh nắng mặt trời vì Ngu Thời, vậy mà mức độ yêu thích lại chưa đạt đến giới hạn, thật kỳ lạ…

Nhưng ngay giây tiếp theo, lông mày của Tư Úc nhíu chặt lại.

Hiển thị một vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Anh chỉ vào một đoạn trên màn hình và nói: "Con búp bê này là gì? Tại sao nó cũng có mức độ yêu thích đối với em? 

Không phải em đã nói là tôi bạn trai của em sao? Vậy con búp bê này là gì? Nó đang ở đâu? Dẫn tôi đi gặp nó.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play