Tư Úc không biết tại sao mình lại nói câu đó.
Nhưng sau khi nói xong câu đó, anh rõ ràng nghe thấy Ngu Thời khóc to hơn.
Là loại tiếng khóc đặc biệt ủy khuất và đặc biệt đáng thương.
Giống như một người đang ngồi trong một vực thẳm trống rỗng, không kể tiếng khóc lớn đến mức nào, bóng tối xung quanh cũng sẽ nuốt chửng nỗi buồn của bạn.
Để cho sự cô đơn lan rộng một cách điên cuồng.
Cho đến khi tia hy vọng cuối cùng cũng bị nhấn chìm và biến mất.
Tư Úc thực sự rất muốn đẩy nắp quan tài ra, đi ra ngoài ôm Ngu Thời vào lòng, an ủi đối phương thật tốt, để Ngu Thời đừng khóc nữa.
Nhưng anh lại biết, nếu mình thật sự làm như vậy, rồi lại biến mất trước mặt Ngu Thời, Ngu Thời sẽ khóc còn dữ dội hơn.
Vị trí bị moi mất trái tim bắt đầu rỉ máu dữ dội.
Anh nhớ lại thời điểm mình còn sống, bị con người xé xác thành từng mảnh.
Nhưng ngay cả cơn đau lúc đó cũng không thể so sánh được với bây giờ.
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Có vẻ như chỉ qua vài giây.
Nhưng Tư Úc lại cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ dài đằng đẵng.
Khi anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, định đẩy nắp quan tài ra, thì phát hiện ra quan tài bị ai đó đè từ bên ngoài, anh cố gắng một chút, nhưng không thể đẩy ra được.
"Em không khóc nữa đâu, anh cũng đừng ra ngoài." Giọng nói của Ngu Thời vang lên, cậu nói: “Em không muốn nhìn thấy anh biến mất lần nữa, em không phải buồn, mà là vì vui nên mới khóc.”
Cậu nói vậy, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào.
Nghe vậy, bàn tay đang đẩy quan tài của Tư Úc khựng lại, cuối cùng thu tay về và nói: “Ta không thể hiểu được loại tình cảm này.”
"Vậy thì đừng hiểu." Giọng nói của Ngu Thời lại trở nên vui vẻ, cậu nói: “Em không muốn anh học cách buồn, anh chỉ cần học cách vui vẻ là được. Bây giờ em phải đi làm một số việc, tối sẽ quay lại tìm anh. Đến lúc đó anh ôm em hôn em, em sẽ không khóc nữa.”
Nói xong, cậu nhảy khỏi quan tài.
Rồi gõ vào quan tài, cố gắng khiến âm thanh nghe vui vẻ hơn một chút, cậu nói: “Ban ngày không được tự ý chạy ra ngoài, chúng ta đã nói rồi nhé?”
“Ta đâu phải trẻ con...”
Tư Úc bất lực đáp lại.
Đổi lại là tiếng cười vui vẻ của Ngu Thời.
Rồi cậu hôn lên mặt gỗ bên cạnh quan tài, giống như đang hôn lên mặt Tư Úc vậy.
Làm xong những việc này, Ngu Thời mới quay người đi xuống núi.
Tiếng rung của điện thoại đã vang lên từ khi cậu gặp Tư Úc. Nhưng lúc đó đang ở cùng chồng, cậu lười để ý.
Bây giờ lấy điện thoại ra, lướt qua các nội dung trên đó, khóe miệng của Ngu Thời cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
「Chúc mừng người chơi Ngu Thời, thiên phú chức nghiệp một lần nữa được tăng lên. Cùng với việc tăng lên của khả năng phẫu thuật, dao phẫu thuật độc quyền của bạn sẽ được tăng cường thêm.」
「Chúc mừng người chơi Ngu Thời, đã nhận được thiện cảm của quỷ hồ cấp S.」
「Thiện cảm hiện tại của quỷ hồ: +∞」
「Bạn có thể lựa chọn giết quỷ hồ, hiện tại bạn có mọi khả năng để giết quỷ hồ, nó sẽ không phản kháng, nó sẽ mãi mãi trung thành với bạn.」
Khi nhìn thấy câu cuối cùng, nụ cười trên mặt Ngu Thời lạnh đi.
Cậu muốn bẻ gãy cái điện thoại chết tiệt này.
Mày muốn giết ai?
Quỷ Hồ là chồng của tao!
Là người mà tao đã cố gắng hết sức để gặp lại!
Giết anh ấy? Mẹ nó tao xem mày trò chơi quỷ dị là không muốn sống nữa rồi.
Ngu Thời tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cũng không thể làm gì được trò chơi này.
Vì vậy, cậu đút điện thoại vào túi, rồi lấy dao phẫu thuật ra. Ban đầu định xuống núi tìm trái tim của chồng, nhưng khi đến chân núi, cậu cảm thấy có thứ gì đó kéo nhẹ ống quần mình.
Cúi đầu nhìn xuống.
Là con búp bê nhỏ mà hôm qua cậu gặp.
Không ngờ nó vẫn ở đây chờ mình, Ngu Thời dừng lại, ngồi xổm xuống và đưa tay ra, thì thầm hỏi: “Thất Thất, cô có thể ở dưới ánh nắng mặt trời sao?”
Con búp bê nhỏ vụng về đưa tay tròn tròn của mình ra, vẽ một dòng chữ nhỏ trong lòng bàn tay của Ngu Thời.
Là bởi vì có cơ thể hoàn chỉnh, cho nên có thể làm được như vậy?
Ngu Thời có chút khó hiểu.
Nhưng vẫn tiếp tục hỏi cô: “Cô có biết trái tim của Quỷ Hồ ở đâu không?”
Lúc này búp bê nhỏ lắc đầu.
Nhưng cô lại dùng đôi bàn tay nhỏ tròn tròn của mình chỉ một vòng toàn bộ về hướng của ngôi làng, cuối cùng bởi vì xoay một vòng quá lớn nên cơ thể nhỏ bé của cô bị mất căn bằng nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã xuống, may mà Ngu Thời kịp đỡ lấy ở chính lòng bàn tay của mình.
Thấy hành động này, Ngu Thời hiểu rồi.
Cô nói rằng trái tim của quỷ hồ ở trong làng.
Nhưng cô không biết cụ thể ai đã giấu đi.
Giống với đáp án trong tưởng tượng của Ngu Thời. Ngu Thời sờ sờ đầu của búo bê nhỏ. Nói cảm ơn cô, Ngu Thời ôm lấy con búp bê nhỏ, sau đó đặt cô vào túi.
Ý bảo cô ở trong túi của mình một lúc.
Lần này, con búp bê nhỏ chủ động nhảy vào túi.
Sau đó, Ngu Thời cầm dao phẫu thuật, ung dung đi vào làng một lần nữa.
Cảnh tượng bách quỷ dạ hành đêm qua đã biến mất hoàn toàn.
Có lẽ hầu hết quỷ hồn đều sợ ánh nắng mặt trời, không thể lang thang vào ban ngày.
Căn nhà mà cậu đã rời đi hôm qua giờ đã không còn ai. Hơn nữa ngày hôm qua đã kiểm tra qua một lần. Ngu Thời cũng liền bỏ qua bởi vì sẽ làm chậm trễ thời gian.
Theo nguyên tắc không bỏ sót ai, cậu trực tiếp đi đến ngôi nhà bên cạnh.
Dùng sức gõ cửa thật mạnh, Ngu Thời hét lên: “Có người ở nhà không? Tôi là hàng xóm cách vách đây.”
Chờ vài giây, không ai trả lời.
Ngu Thời tiếp tục gõ cửa.
“Không có người ở nhà sao? Tôi sẽ không khách sáo đâu nhé?”
Nói xong câu cuối cùng, Ngu Thời không nói lời nào nữa, trực tiếp đá mạnh vào cửa.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ dễ dàng bị phá vỡ.
Khi cậu bước vào, phát hiện ra một cậu bé đang co ro trong góc tường, không dám lên tiếng.
Cụ thể hơn, là một cậu bé quỷ.
Toàn thân đầy máu, da xanh xao.
Vết bầm tím trên người còn nhiều hơn bà lão mà cậu gặp hôm qua, có vẻ như đã chết lâu hơn.
"Này, cậu bé, người lớn nhà em không có ở nhà sao?" Ngu Thời cười tươi.
Cậu bé lắc đầu.
Rồi chỉ tay vào trong nhà.
Có vẻ như đang nhắc nhở Ngu Thời rằng người lớn nhà của cậu bé đang ở trong nhà. Nếu cậu muốn, cậu có thể tự mình vào xem.
Ngu Thời đáp lại một tiếng.
Bước về phía nơi cậu bé chỉ tay hai bước, rồi đột ngột quay đầu ném dao phẫu thuật đi.
Cổ của cậu bé vốn đang co rúm trong góc tường đột nhiên kéo dài ra, thân hình vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng cái đầu đã lao tới trước mặt Ngu Thời, há miệng định cắn Ngu Thời.
May mắn thay, động tác của Ngu Thời nhanh hơn một bước.
Cái cổ dài ra của cậu bé bị anh ta cắt đứt ngay lập tức.
Đồng thời, con búp bê Tây Dương trong túi rơi ra.
Khi rơi xuống đất, nó đột nhiên há một cái miệng lớn gấp nhiều lần cơ thể, nuốt
chửng toàn bộ thân thể của cậu bé trong nháy mắt.
Cái đầu cô độc rơi xuống đất.
Cậu bé không hiểu tại sao mình bị lộ.
Còn con búp bê Tây Dương thì không hề lãng phí.
Cái lưỡi dài lè ra, cuốn luôn cả cái đầu của cậu bé vào miệng.
Một người một hồn, thật hoàn hảo.
Thất Thất quả thật không tồi.
Thật đúng là tốt bụng!
Ngu Thời tán thưởng nhìn con búp bê, rồi cúi người nhặt nó lên và bỏ vào túi.
Trong miệng cậu lầm bầm lầu bầu: “Tôi thấy những con quỷnày thật kỳ lạ, tại sao chúng lại coi tôi như kẻ ngốc?”
“Nói cha mẹ chúng ở trong phòng, nhưng tiếng động phát ra từ trong phòng lại rõ ràng là tiếng máu tươi mới chảy.”
“Là mùi máu tươi của một người vừa chết.”
"Dùng những lời nói dối như vậy để lừa gạt tôi, chúng đang thử thách khả năng chuyên môn của tôi à?”