Lần này hoàn toàn không cần hỏi thêm bất cứ điều gì, Ngu Thời cũng có thể khẳng định rằng câu nói còn lại chắc chắn là do viện trưởng viết.
Đây là bệnh viện của ông ta.
Ông ta muốn làm chúa tể duy nhất ở đây.
Nhưng cách để làm chúa tể bệnh viện là gì?
Ngu Thời sờ sờ cằm.
Cậu cảm thấy trong đầu mình mơ hồ có một ý tưởng.
Chỉ là bây giờ vẫn chưa chắc chắn lắm.
Cần thêm bằng chứng để chứng minh phỏng đoán của mình, vì vậy cậu vỗ vai Tư Úc, ra hiệu cho đối phương giúp đỡ, kiểm tra kỹ những thứ xung quanh để xem có thể tìm ra thêm manh mối hữu ích nào không.
Tuy nhiên kết quả lần này khiến cậu cảm thấy thật thất vọng, những thứ có thể tìm thấy chỉ có những tài liệu vừa rồi.
Trong văn phòng của viện trưởng không có manh mối nào khác.
Cứ như đối với viện trưởng, Tư Úc chính là sai lầm lớn nhất mà ông ta không muốn đối mặt. Vì vậy chỉ cần xóa bỏ sai lầm đó, sau đó giấu đi là được.
Cứ như những gì ông ta đã làm.
Hiểu được cảm xúc của đối phương, Ngu Thời nhắc nhở Tư Úc: “Bên ngoài còn vài bác sĩ, trong đó có một người dễ nói chuyện hơn, em định đi nói chuyện với anh ta, anh đi cùng em nhé?”
Tư Úc gật gật đầu.
Mặc dù anh không nghĩ có bác sĩ nào có thể nói chuyện được.
Nhưng nếu Ngu Thời nghĩ như vậy, anh cũng không ngại đi cùng.
Ngu Thời dẫn Tư Úc đến vị trí của mình, là văn phòng của trưởng khoa ở đầu hành lang.
Nâng tay gõ cửa, Ngu Thời chào hỏi rất lịch sự, cậu nói: “Thưa trưởng khoa, anh có ở trong không? Tôi là Ngu Thời, bác sĩ mới đến. Xin lỗi vì đã nói sẽ quay lại ngay mà lại trì hoãn lâu như vậy. Tôi muốn xin lỗi anh và tiện thể giới thiệu người mà tôi đã tỏ tình thành công.”
Những lời nói của cậu khiến Tư Úc hơi nghi ngờ.
Anh quay đầu nhìn Ngu Thời.
Ngu Thời giải thích cho anh một cách hợp lý: “Tối hôm đó khi đi tìm anh, em đã xin phép trưởng khoa. Em nói với anh ta rằng em thích một người và tôi muốn đi tỏ tình. Anh ta cho em mười phút, chỉ là em không ngờ thời gian tỏ tình lại kéo dài lâu như vậy.”
Đã hoàn toàn hình thành thói quen nói dối mà không thay đổi sắc mặt, thái độ của Ngu Thời trong từng câu chữ đều thể hiện sự điềm tĩnh vô cùng.
Tuy nhiên, bên trong văn phòng không có bất kỳ phản hồi nào.
Yên lặng.
Giống như trưởng khoa không có ở trong đó.
Điều này hơi bất tiện.
Dù sao thì trưởng khoa là người đầu tiên trò chuyện với cậu, và cũng là người duy nhất mà cậu nghĩ rằng có thể trò chuyện bình thường.
Ngu Thời gãi gãi đầu.
Rồi chỉ vào cánh cửa, cậu hỏi Tư Úc: “Tư Úc, anh có chắc chắn là không có ai ở trong đó không?”
"Không có ai," Tư Úc lắc đầu trả lời rất dứt khoát: “Nhưng có quỷ.”
Không ngờ đối phương lại có tâm trạng đùa giỡn với mình như vậy, Ngu Thời nghe vậy cảm thấy rất vui.
Cậu quay lại hôn Tư Úc một cái, rồi lại lấy chiếc trâm cài áo của mình ra, định mở khóa cửa văn phòng của trưởng khoa.
Tuy nhiên lần này không cho cậu ấy cơ hội phiền toái như vậy.
Tư Úc giơ tay lên.
Chỉ đơn giản là đẩy nhẹ cánh cửa, cánh cửa sắt dày nặng sập xuống trước mặt họ.
Tư Úc thuận tiện giải thích cho Ngu Thời: “Em đã gõ cửa lâu như vậy mà anh ta vẫn không trả lời. Điều này cho thấy tính người của anh ta có vấn đề, chúng ta không cần phải lịch sự với anh ta như vậy.”
Ngu Thời "phụt" cười thành tiếng.
Tư Úc thu hồi ánh mắt, nhìn vào phòng, nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng đã co ro lại, sợ hãi nép vào góc tường.
“Thể thí nghiệm số một... thể thí nghiệm số một... tại sao anh lại ở đây?”
“Anh không phải là...”
“Tôi không phải đã nói với anh là đừng lên tầng ba sao!”
Ánh mắt của bác sĩ ban đầu vẫn dừng trên người Tư Úc, nhưng anh ta đột nhiên như thể nhận ra điều gì đó, anh ta quay đầu nhìn sang Ngu Thời, miệng lẩm bẩm gọi.
Ngu Thời nhún vai, nghiêm túc trả lời: “Anh chỉ nói với tôi là bệnh viện này không có tầng ba, nhưng tôi đã thực sự nhìn thấy cầu thang đi lên. Tôi là người tò mò, cộng thêm bạn trai tôi đang ở tầng ba, nên tôi không nhịn được mà lên xem một chút.”
Bác sĩ tỏ ra không thể tin được: “Bạn trai anh?”
Ngu Thời vỗ vai Tư Úc, giới thiệu với bác sĩ: “Thưa trưởng khoa, tôi giới thiệu cho anh. Đây là bạn trai tôi, đừng gọi là thể thí nghiệm số một nữa, nghe thật khó nghe. Tên anh ấy là Tư Úc, cái tên này có hay không?”
Trưởng khoa: …
Hay cái rắm!
“Điên rồi sao? Muốn mang cái thứ này đến đây!”
Dù là quỷ hồn, nỗi sợ hãi bị thể thí nghiệm số một điều khiển trong nhiều năm vẫn còn đó.
Nhìn thấy bao nhiêu bác sĩ y tá bị Tư Úc tàn sát một cách tàn nhẫn, nỗi sợ hãi đó khắc sâu vào tâm hồn, khiến bác sĩ không thể nào quên.
Tên mới đến không nghe lời, nếu muốn giải quyết cũng chẳng khó gì.
Nhưng nếu đến gần cậu, Tư Úc sẽ ra tay.
Trưởng khoa ý thức rõ điều đó.
Vì vậy cuối cùng anh ta chọn cách đứng yên tại chỗ.
Anh ta chưa đủ can đảm để đi liều mạng với Tư Úc.
Đối với sự lựa chọn của anh ta, Ngu Thời cũng khá hài lòng. Cười rạng rỡ một lần nữa với trưởng khoa, cậu nói: “Thưa trưởng khoa, chúng ta cũng từng chia sẻ hộp cơm với nhau. Tôi coi anh như bạn bè, bây giờ mới dẫn bạn trai tôi đến gặp anh. Nếu ạn cũng coi tôi là bạn, tôi hỏi anh vài câu, anh trả lời thật tốt là được.”
Ý tứ ở đây là chỉ cần trả lời làm cậu ấy hài lòng, cậu ấy có thể ngăn cản Tư Úc, không để Tư Úc tàn sát bừa bãi.
Có lẽ đây là cách duy nhất để sống sót.
Trưởng khoa đương nhiên cũng nhận ra điều đó.
Vì vậy anh ta run rẩy gật đầu.
Ngu Thời hỏi anh ta: “Lúc nảy tôi đi xem văn phòng thì thấy viện trưởng không có ở đó. Anh biết ông ta đi đâu rồi không?”
Hoàn toàn không ngờ câu hỏi đầu tiên lại như vậy.
Biểu cảm ban đầu của trưởng khoa đang thư giãn một lần nữa trở lại vẻ sợ hãi như trước.
Cố gắng kéo khóe miệng.
Có vẻ như anh ta rất sợ câu hỏi này.
Chờ đợi vài giây, Ngu Thời thở dài.
Tư Úc bên cạnh giơ tay lên.
Hành động tiếp theo, trưởng khoa đã chứng kiến quá nhiều lần.
Tư Úc định trực tiếp nghiền nát anh ta.
“Tôi... tôi không thể nói cho các anh biết viện trưởng ở đâu, bởi vì dù chúng ta đang làm gì, đang nói gì, viện trưởng đều sẽ thấy! Ông ta sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội, dù tôi làm gì cũng là đường chết.”
“Không chỉ có tôi...”
“Viện trưởng cũng đang theo dõi các anh!”