Cái dáng vẻ chiếm hữu bùng nổ hoàn toàn của người đàn ông, thật ra có chút đáng sợ.
Nhưng đối với Ngu Thời mà nói, điều này lại khiến cậu cảm thấy vô cùng thích thú.
Bởi vì đó là bằng chứng cho thấy Tư Úc đang yêu cậu.
Cũng đồng thời là bằng chứng tốt nhất chứng minh rằng Tư Úc trước mắt và bạn trai của cậu là một.
Ngu Thời luôn biết rằng, Tư Úc xét cho cùng thì có chút điên.
Nhưng cậu thích cái sự điên của Tư Úc.
Hoặc nói cách khác, đó là do ảnh hưởng của sự bất an từ thuở ấu thơ, khiến cậu chỉ khi được đối phương ôm chặt vào lòng, mới có thể cảm nhận hoàn toàn được cảm giác an toàn thư thái đến mức thư giãn.
Trước đây, Tư Úc đã đưa cảm giác an toàn này cho cậu đến mức tối đa.
Và bây giờ, Tư Úc trước mắt tất nhiên cũng sẽ không làm cậu thất vọng.
Trong phòng không có đồng hồ hay bất cứ thứ gì để xem giờ.
Vì vậy, từ khi cậu bước vào đã bao lâu, trong lòng Ngu Thời thực ra cũng không có một khái niệm cụ thể.
Nhưng mà cũng không sao cả.
Hài lòng ôm lấy cổ đối phương.
Dán môi vào tai Tư Úc.
Dùng hết sức lực cuối cùng của chính mình, Ngu Thời mỉm cười nói một câu, cậu nói: “Tư Úc, em yêu anh.”
Tiếng nói vừa dứt.
Ngu Thời cũng thoải mái thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi cậu ngủ say, Tư Úc cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cúi đầu nhìn người trong lòng.
Mái tóc đen dài, đôi mắt phượng xinh đẹp.
Cộng thêm nốt ruồi lệ như muốn câu hồn đoạt phách bất cứ lúc nào…
Mọi thứ.
Đều tỏa sáng như những viên ngọc trai hoàn hảo.
Ồ.
Không chỉ có vẻ bề ngoài như vậy, bao gồm cả giọng nói của cậu, cũng là lần đầu tiên trong đời anh nghe thấy một âm thanh tuyệt vời như vậy. Hơi thở cũng trong trẻo hoàn hảo hơn bất kỳ ai, khiến người ta không thể dời mắt khỏi cậu.
Chính vì vậy, anh mới lên tiếng khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh muốn nhìn gần hơn để xem sự tồn tại hoàn hảo đó trông như thế nào.
Và bây giờ anh đã thấy, thậm chí còn ôm trọn sự hoàn hảo đó trong lòng.
Thậm chí…
Đã làm ô uế đi vẻ đẹp trong sáng thuần khiết đó.
Nghĩ đến điều đó.
Thật sự khiến người ta cảm thấy vui sướng hơn…
Từ từ thu chặt cánh tay, Tư Úc nhẹ nhàng hôn lên trán Nhu Thời. Biết rõ người đang ngủ sẽ không nghe thấy tiếng nói của mình, nhưng anh vẫn áp sát tai vào Ngu Thời, thì thầm: “Em là của anh.”
“Sẽ mãi mãi là của anh.”
***
Khi mở mắt ra lần nữa, vẫn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Chỉ thấy trong ánh sáng yếu ớt, Tư Úc đang co ro cơ thể quá dài của mình, ngồi yên lặng trên sàn.
Còn bản thân cậu, đương nhiên là đang ngồi trong lòng Tư Úc.
Cứ như thể cả hai đều đã quen như vậy.
Ngáp một cái, Ngu Thời tiến lại gần hôn lên má Tư Úc.
Rồi cậu tùy ý hỏi: “Em hôn mê bao lâu rồi?”
"Không biết," Tư Úc lắc đầu: “Ở đây không có khái niệm về thời gian, nhưng chắc là rất lâu rồi.”
Ít nhất là đối với anh, thời gian chờ đợi đối phương tỉnh lại cảm thấy vô cùng dài.
Vì vậy nói là rất lâu cũng không sai.
May mắn là Ngu Thời không dây dưa với anh về vấn đề này.
Chỉ là nhìn quanh một chút, rồi cười khổ một lần nữa đặt câu hỏi, cậu nói: “Vậy... ở đây có gì để ăn không?”
"Anh không cần ăn," Tư Úc lắc đầu nói: “Vì là quái vật nên anh... A!”
Lời chưa nói hết, đầu đã bị Ngu Thời nhẹ nhàng gõ.
Lớn mắt trừng một cái, biểu lộ vẻ không hài lòng ra mặt.
Ngu Thời nghiêm túc sửa sai cho Tư Úc: “Không được nói mình là quái vật, anh là bạn trai của em, anh là người đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới này, chứ không phải quái vật!”
Tư Úc: …
Cúi đầu nhìn bản thân.
Anh càng chắc chắn rằng những lời Ngu Thời nói với anh không phải là dối trá.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Câu nói này quả thật không sai.
Tuy nhiên nghĩ đến chủ đề vừa rồi, Tư Úc vẫn nghiêm túc hỏi lại: “Em có đói không?”
Anh đã quên mất rằng Ngu Thời chỉ là một con người bình thường.
Đó là lỗi của anh.
Nghe câu hỏi này, Ngu Thời có chút ngượng ngùng mà ấn nhẹ vào bụng mình.
Đúng là có hơi đói.
Dù sao từ khi bắt đầu trò chơi, anh chưa ăn gì cả.
Hơn nữa còn vận động mạnh trong khi bụng đói, dù có muốn no bụng thì cũng khó.
Không cần phải nói gì thêm.
Thấy hành động của cậu, Tư Úc đã hiểu ý.
Nhưng xung quanh không có gì để ăn.
Im lặng một lúc, Tư Úc đưa một cánh tay ra. Rồi cánh tay còn lại cũng đưa ra, khi các ngón tay siết chặt, móng tay sắc nhọn như lưỡi dao, đâm thẳng vào cánh tay của mình.
Động tác của anh rất tự nhiên.
Cứ như không hề suy nghĩ gì.
Nhưng điều này khiến Ngu Thời giật mình.
Nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tư Úc, nhận ra sức lực của mình không thể ngăn cản đối phương, cậu vô thức đưa tay còn lại ra, chặn trước đoạn cánh tay mà móng tay của Tư Úc đang nhắm tới.
Lần này hiệu quả rất tốt.
Động tác của Tư Úc quả thật dừng lại.
Không chỉ không dám đâm nữa, anh còn chủ động thu móng tay lại, để không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Ngu Thời.
Thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Thời không hài lòng mà trách mắng: “Anh định làm gì vậy?”
"Tìm cho em chút gì đó ăn," Tư Úc trả lời: “Ngoài bản thân anh ra, anh không nghĩ ra còn có thứ gì có thể ăn được.”
Nhưng vấn đề là anh cũng không thể ăn được bản thân mình mà!?
Bị suy nghĩ của đối phương làm cho tức nghẹn không biết nói gì, Ngu Thời lại đưa tay véo mạnh vào má anh hai cái.
Rồi lắc đầu nói: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, dù đói thì em cũng có thể chịu đựng được. Chịu đựng cho đến khi đưa anh rời khỏi thế giới này, em sẽ có đồ ăn. Vì vậy anh cũng giúp em một tay, giúp em hoàn thành nhiệm vụ sớm đi, còn hơn là tự mình cắt thịt cho em ăn.”
Tư Úc không hiểu cái gì gọi là "nhiệm vụ" mà Ngu Thời nói.
Nhưng anh muốn phản bác lại.
Thực ra lúc nãy anh không định cắt thịt cho cậu ăn.
Anh nghĩ Ngu Thời là một người đàn ông trưởng thành, khẩu phần ăn chắc hẳn sẽ rất lớn. Vì vậy ban đầu anh định chặt cả cánh tay để cho cậu ăn.
Nhưng lời này không nói ra.
Bởi vì Tư Úc cảm thấy mơ hồ rằng, nếu anh thật sự nói ra, Ngu Thời sẽ rất tức giận.
Vì vậy để tránh tình huống đó, Tư Úc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy…em cần anh giúp gì?”
"Nói cho em biết anh đã trải qua những gì, nói cho em biết bệnh viện này đang giấu những bí mật gì." Ngu Thời cười nói: "Và chỉ cần nghe lời em, cùng em rời khỏi nơi này, đừng hối hận, vậy là đủ rồi.”