Câu nói đó khiến Ngu Thời giật mình, lập tức thoát khỏi giấc mơ đẹp, tỉnh táo hoàn toàn.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất nhìn xung quanh.
Sau đó không cần hỏi, chính cậu đã nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
Lập tức đứng dậy.
Cầm chặt con dao phẫu thuật trong tay.
Ngu Thời nheo mắt nhìn về phía trước.
Không lâu sau, một nhóm dân làng đi loạng choạng, mặt mày tái nhợt, tay cầm cuốc, xẻng xuất hiện trên con đường lên núi.
Và trong nhóm người đó không chỉ có dân làng.
Ngu Thời còn nhìn thấy bóng dáng của Lục Hiệp.
Khi những người đó nhìn thấy Ngu Thời, họ cũng ngạc nhiên. Sau đó, ánh mắt họ đổ dồn vào ngôi miếu đổ nát của Quỷ Hồ và chiếc quan tài đã bị mở nắp.
Biểu cảm của dân làng ngay lập tức thay đổi.
Bọn họ vội vã chạy về phía này.
Nhưng chưa kịp đến gần quan tài, người dân làng chạy đầu tiên đã bị Ngu Thời chém đứt đầu.
Không cần hỏi nhiều.
Kể cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được, những người dân làng này đến để sửa chữa ngôi miếu, cố gắng phong ấn Quỷ Hồ một lần nữa.
Làm sao Ngu Thời có thể cho họ cơ hội?
Cậu hành động dứt khoát, lúc động thủ cũng không hề do dự.
Khi đầu của người dân làng đầu tiên rơi xuống đất, những người còn lại sững sờ một lúc. Sau đó Lục Hiệp hoảng sợ lùi lại một bước, nhưng những người dân làng khác lại giơ vũ khí lên, toàn bộ đều lao về phía Ngu Thời.
Dao phẫu thuật của Ngu Thời rất sắc bén.
Nhưng không thể đối phó cùng lúc với nhiều kẻ địch như vậy.
Vũ khí của năm người dân làng dài hơn dao phẫu thuật của cậu. Thêm vào đó, sức mạnh của lũ xác sống lớn hơn cậu rất nhiều, chúng không hề sợ hãi những cuộc tấn công có thể gây hại cho mình. Vì vậy, sau một lúc giao chiến, Ngu Thời nhận ra mình đang dần rơi vào thế yếu.
Phải đổi chiến thuật thôi.
Hay là thử xem cậu có thể khiêng chiếc quan tài chạy trốn không?
Ngu Thời đang nghiêm túc cân nhắc khả năng này.
Cậu dùng dao phẫu thuật chặn đứng cuộc tấn công của một người dân làng, định đối phó với những người còn lại.
Nhưng không ngờ người dân làng lúc nãy tấn công cậu đột nhiên duỗi dài cổ ra, giống hệt cậu bé mà cậu gặp hôm qua, há to miệng cắn về phía Ngu Thời.
Lần này không thể tránh được.
Nếu bị xác sống cắn, liệu cậu có bị nhiễm bệnh và trở thành một trong số họ không?
Khi Ngu Thời đang suy nghĩ những điều này, động tác của người dân làng đột ngột dừng lại. Đồng thời, một cái đuôi hồ ly khổng lồ chui ra từ chiếc quan tài. Nó bảo vệ Ngu Thời, đồng thời quét mạnh một cái, những luồng sát khí từ cái đuôi xé nát những người dân làng xung quanh.
Nhưng cái đuôi nhô ra cũng không khá hơn là bao.
Giây tiếp theo, dưới ánh nắng mặt trời, cái đuôi không thể chịu được ánh sáng, ngay cả cơ hội để rút vào trong cũng không có, vào lúc Ngu Thời nhìn chăm chú thì cái đuôi đã hóa thành tro bụi cùng với những người dân làng.
Ngu Thời nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử co lại, rồi nhanh chóng đậy nắp quan tài lại. Cậu run rẩy ấn chặt nắp quan tài, lẩm bẩm: “Đừng ra ngoài nữa, em có thể tự mình giải quyết, anh không cần lo lắng đâu, thật sự có thể giải quyết mà!”
“Đây là chuyện của tôi, tôi nên tự mình giải quyết.”
Giọng nói của Tư Úc không thay đổi.
Mặc dù đã mất đi một cái đuôi.
Nhưng đối với anh, dường như không hề cảm thấy đau đớn chút nào, ngay cả giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng.
Ngu Thời muốn xem tình hình của anh.
Nhưng lại không dám mở nắp quan tài.
Cậu cố gắng nâng quan tài lên nhưng cuối cùng phát hiện ra mình đã đánh giá quá cao sức lực của mình.
Cậu không thể nâng được chiếc quan tài đó.
Giọng nói của Tư Úc lại vang lên, anh nói: “Đừng lo lắng về tôi, tôi không sao, hãy nhìn xung quanh đi.”
Tư tưởng của Ngu Thời lúc nào cũng tập trung vào Tư Úc.
Lúc này mới nhận ra tình hình xung quanh.
Khi nhìn lại, cậu mới phát hiện ra Lục Hiệp, người từ đầu đã trốn trong rừng, giờ đang bị một con búp bê Tây Dương quen thuộc chặn đường.
Ngu Thời không biết con búp bê Tây Dương đã lên núi từ lúc nào.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc nãy người dân làng đột ngột dừng động tác lại, cũng cục kỳ giống với phản ứng khi bị con búp bê Tây Dương kéo lại.
“Cô... cũng đến giúp tôi à?”
Ngu Thời mấp máy môi.
Thầm thì hỏi một câu.
Con búp bê Tây Dương gật đầu, vẫn dang hai cánh tay ngắn ngủn, cố gắng ngăn cản Lục Hiệp bỏ chạy.
Nhìn thấy hành động của con búp bê, trái tim Ngu Thời cảm thấy ấm áp.
Con búp bê rất sợ đỉnh núi.
Càng sợ Tư Úc hơn.
Nhưng để bảo vệ cậu, nó lại chủ động lên núi, thậm chí còn đứng ở vị trí gần Tư Úc nhất để ngăn cản dân làng…
Có vẻ như câu nói "ở hiền gặp lành" không phải là không có lý.
Con người có thể độc ác.
Nhưng quỷ tâm cũng có thể đơn thuần.
Trong lòng tràn đầy sự ấm áp, Ngu Thời hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đi đến chỗ Lục Hiệp.
Trước tiên, cậu cúi người nhặt con búp bê Tây Dương đang nằm trên mặt đất lên, cho vào túi.
Sau đó, cậu vỗ vai Lục Hiệp.
Vẫn là nụ cười thân thiện như ngày hôm qua.
Ngu Thời hỏi với vẻ tươi cười: “Lục Hiệp, chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”
Lục Hiệp chỉ có thể gật đầu.
Trời ạ, khi nhìn thấy Ngu Thời đánh nhau với đám dân làng, cậu ta đã muốn chạy trốn rồi.
Nhưng chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, Lục Hiệp không thể kiềm chế được mà chân mềm nhũn.
Sau đó, cái đuôi cáo xuất hiện, Lục Hiệp biết mình không chạy kịp nữa.
Nhưng vừa quay đầu lại, con búp bê không biết từ đâu xuất hiện đã chặn trước mặt cậu ta.
Chỉ cần dám bước thêm một bước, con búp bê sẽ đột ngột há một cái miệng to hơn cả cơ thể nó.
Trong miệng dính đầy thịt thối và máu.
Như muốn nhắc nhở Lục Hiệp rằng, chỉ cần bước thêm một bước nữa, kết cục của cậu ta sẽ như vậy.
Bây giờ nhìn Ngu Thời bên cạnh, Lục Hiệp chỉ muốn tát cho bản thân ngày hôm qua một cái thật mạnh.
Cố gắng nở một nụ cười, Lục Hiệp nhìn Ngu Thời, giọng điệu nịnh nọt hỏi: “Ngu Thời, hôm qua là do tôi có mắt như mù, anh là đại nhân không so đo với tiểu nhân, anh có thể tha cho tôi lần này được không?”
“Tất nhiên rồi, tôi vốn không định giết cậu.”
Ngu Thời vỗ vai Lục Hiệp, mỉm cười nói: “Dù sao ngày mai chúng ta cũng phải tổ chức đám cưới, cậu phải giúp tôi nói với dân làng rằng ngôi miếu trên núi không có vấn đề gì, Quỷ Hồ vẫn bị phong ấn. Nếu không họ không tổ chức đám cưới cho chúng ta thì nhiệm vụ của cậu sẽ không hoàn thành.”