Vệ Đông tan ca về nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Anh nhìn vào bếp, thấy Tần Du Du đang mặc tạp dề bận rộn trước bàn bếp.
"Em làm món gì ngon vậy?" Vệ Đông rửa tay xong, đi đến đứng bên cạnh hỏi.
Tần Du Du quay người lấy muỗng xúc cơm, nói nhỏ: "Trứng xào cà chua, và, và thịt xào dưa leo, với một bát canh nữa..."
Giọng cậu đặc sệt.
Vệ Đông vỗ vai cậu: "Sao vậy em?"
Tần Du Du không chịu quay lại, còn đưa tay áo lên chùi mắt.
Vệ Đông đưa tay nắm vai cậu xoay người lại, Tần Du Du ngước mắt nhìn anh rồi lại cụp mi mắt xuống.
Không biết đã khóc bao lâu rồi, mắt đỏ hoe và sưng húp, Vệ Đông lập tức nhíu mày.
"Chuyện gì vậy? Sao lại khóc thành ra thế này?"
Tần Du Du hít hít mũi, càng hít càng cay, đặt muỗng và bát xuống, rúc vào lòng Vệ Đông và bắt đầu nấc lên.
"Rốt cuộc là sao? Nói anh nghe đi, đừng làm anh lo lắng." Vệ Đông ôm cậu vào lòng, vừa vỗ lưng vừa nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Tần Du Du.
"Không có gì đâu..." Tần Du Du cố nén tiếng nấc: "Chỉ là trong lòng không thoải mái, thấy nghẹn..."
Vệ Đông suy nghĩ một lúc, hỏi: "Vì cái cậu họ Trần đó à?"
"...Ừm, hôm nay cậu ta lại đến tìm em, em đã nói chuyện với cậu ta một chút..."
"Nói chuyện gì?"
"Em bảo không muốn gặp cậu ta nữa..."
"Vậy thì đừng gặp," Vệ Đông bóp nhẹ gáy cậu, nói nhỏ: "Đừng buồn vì cậu ta nữa, cậu ta không đáng để em phải thế đâu. Anh cũng không vui khi thấy em lại rơi nước mắt vì cậu ta."
"Em không buồn vì cậu ta đâu," Tần Du Du ngẩng đầu lên, vừa lau nước mắt vừa giải thích: "Không phải vì cậu ta đâu, anh. Em chỉ là thấy khó chịu trong lòng, em nghĩ đến những chuyện em đã trải qua trước đây, em thấy khó chịu..."
"Vậy thì đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đã qua rồi," Vệ Đông dùng ngón cái lau khóe mắt cậu: "Bây giờ nói anh biết, làm thế nào để em không cảm thấy khó chịu nữa."
——
Đũa và bát cơm mới ăn được một nửa vẫn còn đó, thức ăn đã nguội lạnh.
Từ phòng ngủ vọng ra tiếng rên rỉ không kìm nén được của Tần Du Du, mang theo giọng khóc.
"Anh ơi, anh ơi, chậm lại..." Cậu gục đầu vào gối, một tay hoảng hốt đẩy vào cơ bụng cứng rắn phía sau.
Vệ Đông nắm lấy cổ tay đó ấn xuống eo thon, phía dưới đẩy mạnh, Tần Du Du quỳ ở đó, hai chân run rẩy không ra hình dạng.
Cậu không thể nói thành câu nữa, chỉ có thể kêu lên thất thanh, dương v/ật màu nhạt cương cứng, theo lực đẩy từ phía sau mà lắc lư, đầu còn dính chất dịch vừa mới phóng ra.
"Anh ơi..."
Gối bị đẩy ra, mặt Tần Du Du cọ vào chăn, nước mắt nước mũi thấm ướt một mảng lớn, toàn thân cậu run rẩy dữ dội, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, "...Anh hôn em đi... em muốn nhìn anh..."
Vệ Đông dừng lại, thở ra một hơi, rút ra, ôm cậu lật người lại, cúi xuống vừa hôn vừa đẩy vào lại.
Tần Du Du đã không còn chút sức lực nào, khóc nấc lên, hai tay vòng qua cổ Vệ Đông, anh đẩy một cái, tay cậu lại trượt xuống.
"Xem em ấm ức kìa," Vệ Đông mút nước mắt ở khóe mắt Tần Du Du: "Lần sau còn khóc vì người đàn ông khác, anh sẽ lại làm em khóc như thế này, nhớ chưa?"
"Em không phải... không phải..." Tần Du Du đỏ mắt ôm lấy anh: "Anh biết em... không có ý đó mà..."
Cơ bụng Vệ Đông căng cứng, từng cú đẩy mạnh mẽ, Tần Du Du tê dại cả sống lưng, hoàn toàn không chịu nổi từng đợt kh/oái cảm dâng trào từ sâu trong bụng dưới, cậu vừa mở miệng là mất kiểm soát, chỉ còn tiếng khóc, đành phải cắn răng, trong mũi toàn là tiếng nấc gấp gáp "ưm, ưm..."
Kh/oái cảm không ngừng nghỉ, dương v/ật vừa phóng ra đã nhanh chóng đứng lên lại, đôi chân đã mệt lả của Tần Du Du lại một lần nữa căng cứng.
"Anh ơi, anh ơi..." Cậu ngửa cổ: "Em... ah, em..."
Vệ Đông thấy cậu thực sự không chịu nổi nữa, chậm lại một chút, nằm xuống hôn cổ cậu, Tần Du Du ôm lấy đầu anh, sống mũi đỏ bừng vì khóc, run rẩy trông thật đáng thương.
Vệ Đông cắn vành tai cậu, liếm dọc từ cổ xuống vai, Tần Du Du run rẩy dữ dội hơn.
Cậu nâng mặt Vệ Đông lên, nhìn anh chăm chú: "Anh tháo bao ra đi anh..."
"Hả?" Vệ Đông ngẩn người: "Tháo ra vào trong em sẽ không thoải mái đâu, cũng khó vệ sinh..."
"Em muốn tháo," Tần Du Du cay mũi, lại sắp khóc: "Em muốn, tất cả, anh cho em tất cả đi."
Lồng ngực Vệ Đông cũng phập phồng dữ dội, anh nhìn Tần Du Du, lùi người ra, một tay kẹp đầu bao cao su "bốp" một tiếng kéo ra, ném xuống đất bên cạnh, rồi đẩy vào.
"Ah-" Tần Du Du kêu lên.
Vệ Đông vừa từ từ đẩy vào, vừa hôn cậu: "Có thoải mái không?"
"Ừm... ừm... thoải mái, em thích anh quá... anh ơi, em muốn như thế này..."
"Được," Vệ Đông ngồi thẳng dậy: "Anh cho em tất cả."
Hai chân thon gầy được vác lên vai, làn da trắng nõn tương phản rõ rệt với làn da rám nắng của Vệ Đông do thường xuyên làm việc ngoài công trường, hai đôi mắt nhìn nhau, một bên trong suốt vì nước mắt, một bên sâu thẳm đến tối tăm.
Tư thế này đi vào sâu hơn, kh/oái cảm càng mãnh liệt, tay Tần Du Du nắm chặt ga giường theo từng cú đẩy của Vệ Đông, gân trên mu bàn tay nổi lên.
"Trước đây anh nói giữa chúng ta không cần lời hứa hẹn, anh lớn hơn em quá nhiều, nếu sau này em có lựa chọn tốt hơn, anh sẽ không ngăn cản, em còn nhớ không Du Du?"
Tần Du Du không nói nên lời, cắn răng, ngấn lệ nhìn Vệ Đông.
"Nhưng tên họ Trần kia cứ đến tìm em, anh đại khái đoán được ý đồ của hắn," Vệ Đông hơi thở không ổn định: "Anh không muốn, Du Du à, anh không muốn em quay đầu, dù em nói trong lòng em đã không còn cậu ta nữa, anh vẫn muốn nói cho em biết suy nghĩ của anh, anh không muốn, anh sợ trong lòng em vẫn chưa buông bỏ được..."
Tần Du Du nín thở, ánh mắt đã mơ màng vì kh/oái cảm, cậu dùng hết sức bình sinh nâng tay lên, vuốt ve đôi lông mày nhíu chặt của Vệ Đông.
Tiếng va chạm "bạch bạch" phía dưới của hai người càng lúc càng mạnh mẽ, Vệ Đông có chút không kiểm soát được sức lực nữa, kh/oái cảm sắp tích tụ đến đỉnh điểm.
"Anh luôn không muốn mối tình này trở thành gánh nặng cho em, anh... cảm thấy mình quá già rồi, không xứng với em... Nhưng mà, nhưng mà trong lòng anh... anh hơi sợ em đi với người khác... Anh không muốn em đi..."
Tần Du Du gần như òa khóc, cậu không thể nói gì nữa, thân thể vươn lên dữ dội, Vệ Đông dùng sức ấn cậu xuống, bóp chặt hông cậu đẩy xuống.
Không chịu nổi nữa, giây phút này, Vệ Đông không còn che giấu tình yêu mãnh liệt trong lồng ngực, anh yêu Tần Du Du, yêu cậu trai nhỏ này, bao nhiêu sự dịu dàng và kiên định trước đây là vì điều gì? Thật sự không cầu báo đáp sao? Dương v/ật căng cứng nói cho anh biết bản thân không cao thượng đến thế, anh có mưu đồ, dù trước đây không có, nhưng sau bao lần ân ái, bao lần ôm hôn, bao lần xót xa rung động, anh cũng nên hiểu rõ, anh muốn yêu, muốn có người này, anh muốn những lời "cả đời" mà Tần Du Du từng nói một cách vui vẻ chân thành...
Dương v/ật mạnh mẽ ra vào trong cơ thể cậu hơn chục cú, gân xanh trên thái dương Vệ Đông nổi lên, anh gầm lên thấp giọng, ấn người xuống, bắn tất cả nhiệt lượng vào sâu nhất trong cơ thể Tần Du Du.
Ngực Tần Du Du dính đầy tinh d/ịch của chính mình, cơ thể cậu vẫn còn run rẩy dữ dội trong thời kỳ cực kh/oái, nhưng tay vẫn nâng lên, vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Vệ Đông, ôm chặt anh vào lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT