Chương này có tình tiết quấy rối, không miêu tả quá kĩ nhưng mong các bạn hãy cân nhắc trước khi đọc.

Vệ Đông im lặng một lúc, vuốt ve gáy người trong lòng, nói: "Được, cho anh chút thời gian, khi nào rảnh anh sẽ đi tìm nhà."

Tần Du Du im lặng, nằm yên không nhúc nhích. Một lúc sau, cậu hỏi bằng giọng rất nhỏ: "Những việc đã làm thì không thể xóa bỏ được phải không anh?"

Vệ Đông cúi đầu nhìn cậu.

Tần Du Du cọ cọ mũi, ngước mắt nhìn Vệ Đông: "Em đã từng bán thân vì tiền, chuyện này sẽ theo em cả đời phải không anh?"

"Đừng nghĩ vậy," Vệ Đông thở dài: "Cuộc sống là của mình, Du Du à, miễn là tâm mình không hổ thẹn là được."

"Nhưng em..." Tần Du Du nghẹn ngào, không nói nên lời.

"Hãy nhìn về phía trước," Vệ Đông lau nước mắt ở khóe mắt cậu, "Du Du, chúng ta hãy nhìn về phía trước."

Vệ Đông không hỏi thêm chuyện gì đã xảy ra, miễn là Tần Du Du không muốn nhắc đến, anh sẽ không hỏi.

Thấy cậu bé buồn, tim Vệ Đông cũng đau nhói.

Cuộc sống của Tần Du Du quá khó khăn, cậu luôn dùng cả cuộc đời mình để vá víu lại cuộc sống tan nát. Cậu đã bị đối xử tệ bạc quá lâu, vật lộn quá lâu, cuối cùng mới thấy được một tia hy vọng, cậu vừa mới thở phào... Vệ Đông không nỡ.

Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn hỏi gì về quá khứ, về những điều không hay ho mà Tần Du Du không muốn nhắc tới. Khi họ gặp nhau lần đầu, Tần Du Du đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất, tan nát nhất. Vệ Đông đã dang tay ôm lấy cậu bé đầy thương tích ấy vào lòng một cách cẩn thận, cho đến bây giờ, ngoài việc càng trân trọng hơn, anh không có gì phải băn khoăn nữa.

Anh chỉ muốn Tần Du Du sống an tâm.

Cuối năm nhiều việc, tìm được căn nhà ưng ý không dễ dàng.

Công trường gần đến kỳ nghỉ đông, công việc gấp rút, Vệ Đông mỗi ngày đều rất mệt.

Tần Du Du bình tĩnh lại sau vài ngày, cảm thấy mình nói những lời đó hơi thiếu suy nghĩ.

"Anh," cậu ngồi trên ghế nhựa vò giặt quần áo trong chậu.

"Hay thôi chuyện chuyển nhà đi, hôm đó em tâm trạng không tốt nên nói vậy thôi."

Vệ Đông xắn ống quần ngồi trên sofa ngâm chân, mắt dán vào TV "hử?" một tiếng, quay mặt nhìn cậu: "Em không thích ở đây, chúng ta sẽ đổi, anh cũng nhờ người quen tìm giúp rồi, em đừng nóng."

Tần Du Du nói: "Em cũng không phải không thích ở đây, thực ra em..."

Cậu ngập ngừng một lúc, cũng không nói rõ được, cúi đầu có vẻ buồn bã.

Vệ Đông cầm cái khăn bên cạnh, "soạt" một tiếng nhấc chân lên, lau vài cái rồi nói: "Dạo này thời tiết càng lúc càng lạnh, công trường sắp ngừng việc rồi, đến lúc đó anh rảnh sẽ đi xem nhà, anh đã hỏi thăm vài căn hộ trong khu chung cư, nếu hôm nào em rảnh chúng ta cùng đi, xem em có thích không."

Tần Du Du nghe vậy hơi lo lắng: "Tiền thuê nhà trong khu chung cư đắt lắm, không được đâu anh."

"Kiếm tiền không phải để tiêu sao?" Vệ Đông đi dép lê vào nhà vệ sinh đổ nước, vừa rửa tay vừa nói: "Trước đây anh ở đây vì gần công trường, tiện. Anh một mình thực ra ở đâu cũng được, nhưng giờ em sống cùng anh." Anh đi qua xoa đầu Tần Du Du, "Kiếm tiền là để chi tiêu cho cuộc sống, trước đây anh không có chỗ nào để tiêu, giờ có em rồi, anh muốn em sống tốt hơn một chút."

"Anh," Tần Du Du đỏ hoe mắt nhìn anh: "Em toàn gây phiền phức cho anh, toàn kéo lùi anh."

"Nói gì vậy," Vệ Đông bật cười, "Chi tiêu cho em đều là việc đáng làm, không hề phí một xu nào, anh biết mà."

Sự dịu dàng của Vệ Đông luôn khiến người ta không thể cưỡng lại. Tần Du Du cảm thấy cay cay nơi sống mũi, tự hỏi bản thân có gì xứng đáng...

Vệ Đông thấy cậu lại chu môi, vừa buồn cười vừa xúc động, đưa tay vuốt cằm cậu: "Không được khóc."

Tần Du Du chớp chớp mắt, môi cắn đến ướt át mềm mại.

Vệ Đông dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn lên môi cậu, "Cậu trai lớn thế này rồi, cứ thích khóc hoài, người ta tưởng em theo anh là chịu thiệt thòi mỗi ngày đấy."

"...Không hề thiệt thòi chút nào đâu anh, em chưa bao giờ được sống những ngày tốt đẹp thế này." Tần Du Du nghẹn mũi, cúi đầu nói nhỏ: "Ở bên anh, em cảm thấy rất hạnh phúc..."

"Vậy là được rồi," Vệ Đông mỉm cười, "Sau này chúng ta sẽ còn tốt đẹp hơn nữa."

Tần Du Du ngẩng đầu: "Sau này em cũng sẽ đối xử tốt với anh, anh à, em sẽ đối xử với anh tốt gấp mười gấp trăm lần, tiền em kiếm được đều sẽ đưa cho anh."

"Ơ kìa..." Vệ Đông cười ha hả, "Đồ ngốc."

Về tương lai.

Trước khi gặp Tần Du Du, Vệ Đông hiếm khi nghĩ đến tương lai.

Anh quen với lối sống một ngày là một ngày, không nhìn lên phía trước, cũng chẳng ngoái lại đằng sau.

Cuộc sống của người khác như thế nào là chuyện của họ, không liên quan gì đến anh. Trong thâm tâm, anh ngưỡng mộ những ngày tháng có gia đình, có người bên cạnh, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh lặng lẽ bước đi một mình ngày này qua ngày khác.

Tần Du Du đã nói với anh rất nhiều về tương lai. Người trẻ tuổi luôn đơn thuần và chân thành như vậy, luôn ấp ủ hy vọng và mơ mộng về cả một đời. Cậu nói muốn ở bên Vệ Đông cả đời, nói sau này sẽ đối xử với Vệ Đông tốt hơn nữa. Cậu bảo: "Anh à, anh đợi em nhé, đợi em có bằng đại học, tìm được công việc tốt, đợi em lớn thêm chút nữa, có năng lực rồi, lúc đó mọi thứ sẽ tốt đẹp..."

Vệ Đông nghĩ, không cần đợi đâu, em đã cho anh rồi đấy, cuộc sống mà anh mong muốn, mỗi ngày em đều đang cho anh rồi.

Hôm đó tan làm về muộn, Vệ Đông đi qua con hẻm tối om, chưa kịp bước lên bậc thang đã nghe thấy tiếng khóc thét thảm thiết của Tần Du Du vọng xuống từ trên lầu. Thái dương Vệ Đông như nổ tung, anh lập tức chạy vội lên lầu.

Trong hành lang và trước cửa chen chúc rất nhiều người, phần lớn là những người hàng xóm quen mặt. Họ nhìn nhau xì xào, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vệ Đông chen qua đám đông, móc chìa khóa ra mở cửa. Bà chủ nhà ngập ngừng hỏi: "Tiểu Vệ à? Trong phòng cậu còn có người khác ở không? Vừa rồi hình như có đánh nhau, cậu mau vào xem có chuyện gì..."

Vệ Đông không đáp lại, chỉ "cạch" một tiếng mở khóa cửa.

Cảnh tượng trong phòng khiến mắt anh đỏ ngầu.

Những người ngoài cửa thò đầu vào nhìn, anh "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, tiến lên túm lấy gã đàn ông đeo kính đang đè lên người Tần Du Du, quật sang một bên rồi tung một cú đấm.

Gã đàn ông đeo kính ôm mũi bò dưới đất, trông như con chó đang động dục. Hắn nhìn Vệ Đông, ánh mắt khiến người ta buồn nôn.

"Anh là ai? Anh cũng... cũng đến tìm cậu ta à?" Gã đàn ông dùng tay áo lau mũi đang chảy máu, tay kia kéo quần. Thắt lưng của hắn đã bị tháo ra, quần tuột xuống một nửa. Tần Du Du đã chống cự quá quyết liệt nên hắn không thể đạt được mục đích. Lúc này, hắn thở hổn hển, đẩy đẩy cặp kính đã vỡ một bên, chỉ vào Tần Du Du đang co ro ở góc giường, khóc đến không còn nước mắt và nói: "Cậu ta, cậu ta không chịu nữa... Trước kia chỉ cần có tiền là cho làm, bây giờ nói gì cũng không chịu nữa, đ* mẹ..."

Chưa kịp nói hết câu, Vệ Đông đã tung một cú đá vào người đàn ông kia. Gã ngã lăn ra đất, còn Vệ Đông từ đầu đến cuối không thốt nên lời, chỉ siết chặt nắm đấm, liên tiếp đấm vào mặt gã. Tần Du Du vội vàng lao tới, ôm lấy cổ anh, khóc gọi: "Anh! Anh ơi—"

Vệ Đông một tay ôm Tần Du Du lùi về một bên, vén áo cậu lên để kiểm tra xem có bị thương không.

Cổ áo len của Tần Du Du đã bị xé rách, trên xương đòn có dấu bị véo và cào xước. Dây lưng quần jean khá chắc chắn nên chưa bị tháo ra, nhưng gã đàn ông đeo kính đã cố sức lột quần cậu như một kẻ điên, để lại những vết cào rớm máu trên xương hông Tần Du Du. Ngay cả lưng cậu cũng bầm tím vì va đập trong lúc vùng vẫy.

Tay Vệ Đông run lên.

Tần Du Du thấy anh giận dữ như vậy, liền trèo vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, toàn thân run rẩy: "Anh đừng đánh nhau, vạn nhất công an đến thì xong đời, đánh người ta còn phải bồi thường nữa..."

"Tôi không cần tiền..." Gã đeo kính khó nhọc bò dậy, dựa vào tường, "Thật đấy... tôi không cần tiền..."

Vệ Đông ngồi xuống sàn đối diện, dựa vào tường, trừng mắt nhìn gã, trong lòng vẫn ôm Tần Du Du.

"Mày vào đây kiểu gì?"

Gã đàn ông ấp úng, thở hổn hển: "Tôi... tôi chỉ là... Tôi đến tìm cậu ta mấy lần rồi, cậu ta không cho tôi vào, cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi, tôi đành... Tôi đợi ở đây cả buổi chiều, đợi cậu ta tan làm... Tôi không chịu nổi nữa, anh hiểu không? Tôi nhịn không được nữa, hôm nay tôi nhất định phải làm cậu ta một lần, nhất định phải! Tôi đợi lúc cậu ta mở cửa, tôi liền..."

Người trong lòng run lên bần bật, hơi thở cũng run rẩy theo.

Gã đeo kính chỉ vào Tần Du Du, "Cậu ta đ* cho nữa, tôi tưởng giả vờ với tôi, hóa ra đã có người rồi à?" Gã tỏ vẻ thất bại, nhưng vẫn còn chút giọng điệu chế giễu và khó hiểu: "Anh là người yêu cậu ta phải không? Anh có biết trước đây cậu ta làm gì không? Anh yêu cậu ta, anh có phải đồ ngu không?"

"Cậu ta là đĩ!" Gã nghiến răng, từng chữ từng chữ thốt ra đầy căm hận, "Bán thân đấy! Tôi đã bỏ mấy trăm tệ ở đường Nam Công Viên để làm cậu ta cả nửa đêm, từ khi kết hôn tôi chưa từng làm với đàn ông nữa, đ* mẹ nó bao nhiêu năm rồi tôi chưa sướng như thế..."

Gân xanh trên cánh tay Vệ Đông nổi lên, lồng ngực anh phập phồng dữ dội.

Tần Du Du không quay đầu nhìn gã kia, cũng không ngăn cản những lời lẽ thô tục của gã. Cậu gục đầu vào vai Vệ Đông, ôm chặt cổ anh.

Gã đeo kính cười khẽ, cười đến rơi nước mắt, "Thì ra cậu ta đã hoàn lương rồi à, anh bạn, anh dám nhận cậu ta, anh thật không sợ bẩn... Nhưng anh giỏi hơn tôi, anh... giỏi thật..."

Gã liên tục gật đầu, cứ gật mãi, nhưng không biết nói gì thêm, chỉ vừa cười gớm ghiếc, vừa giơ ngón cái lên, ra hiệu với hai người.

Vệ Đông đứng dậy, đặt Tần Du Du sang một bên, bước tới bóp cổ gã đàn ông, lục trong túi gã lấy ra ví tiền. Gã vùng vẫy, không nói nên lời.

Vệ Đông rút từ ví ra một tấm chứng minh thư.

"Đã kết hôn phải không? Có con chưa?"

Gã đàn ông nuốt nước bọt khó nhọc, trợn mắt nhìn anh.

Vệ Đông nhét chứng minh thư vào túi mình, ném ví tiền lại cho gã.

"Đồ rác rưởi như mày, ngoài lừa gạt phụ nữ, bắt nạt kẻ yếu, mày còn biết làm gì nữa?"

Vệ Đông nhìn gã: "Dám quấy rối chúng tao nữa, tao sẽ đến chỗ làm của mày, đến nhà mày, đến trường con mày, tao đ* có gia đình gì hết, tao chẳng sợ gì cả, mày không tin thì cứ thử xem, tao sẽ cho mày nếm mùi thân bại danh liệt, sống không bằng chết."

Sự điên cuồng trong mắt gã đàn ông cuối cùng cũng dần tắt, mặt tái nhợt như tro.

Vệ Đông đứng dậy quay lại bên Tần Du Du, bế cậu lên giường, quay đầu nói: "Cho mày năm phút để suy nghĩ, hoặc cút ngay, hoặc mày sẽ không đi được nữa, tao sẽ gọi điện cho gia đình mày đến đón người."

Chỉ vài giây sau, gã đàn ông khó nhọc đứng dậy.

Gã phủi phủi quần áo, có vẻ đã bình tĩnh hơn.

"... Xin lỗi."

Gã nhìn Tần Du Du, không biết nghĩ gì.

Tần Du Du nằm trong lòng Vệ Đông, không ngẩng đầu lên.

Gã đàn ông dừng lại một chút, thở dài, một lúc sau, gã đứng thẳng người, mở cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, cửa vừa mở họ đều giật mình, vội vàng tránh ra một lối đi.

Khi cửa đóng lại, Vệ Đông ôm Tần Du Du, nhìn những ánh mắt tò mò và kinh ngạc chen nhau lọt vào, sắc mặt lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play