Đường Thu Đào nói xong liền muốn nhảy xuống giường, nhưng lại bị mợ Đường kéo trở về giường.
Đường Thu Đào ở nhà rất được cưng chiều, hai vợ chồng già nhà họ Đường cũng chưa từng dám động đến cô ta dù chỉ một chút, hiện tại lại bị mợ Đường kéo như thế, làm sao cô ta có thể chịu được chuyện này, lập tức liền nhảy dựng lên kéo tóc mợ Đường: “Dám kéo tôi à? Ai cho mấy người làm vậy với tôi!!!!”
Ngày thường mợ Đường là người quen làm công việc đồng áng, sức lực của mợ ấy rất lớn, một tay nắm lấy Đường Thu Đào, một tay ném qua một cái bạt tai vang dội.
“Bang” một tiếng, trực tiếp làm méo mặt của Đường Thu Đào, khuôn mặt Đường Thu Đào nóng bừng lên trông rất đau đớn, lỗ tai cũng ong ong hai cái, cô ta thét chói tai: “Chị còn dám đánh tôi sao?!!”
“Dựa vào cái gì mà không dám? Cô sắp đánh tôi, chẳng lẽ tôi còn phải nhịn không dám trả đũa lại hay sao?”
Mợ Đường ôm tay, nhướng mày nhìn Đường Thu Đào, trong lòng đừng nói là thoải mái, có trời mới biết mợ ấy nhịn hai mẹ con Đường Thu Đào bao nhiêu năm, bị hai con người này tính toán bao nhiêu, hôm nay cuối cùng cũng được xả cơn kìm nén.
Đường Thu Đào bị vợ hắn đánh, cậu cả Đường bên cạnh cũng cả kinh, vốn dĩ hắn chỉ muốn nói chuyện cho em gái hiểu là được, không nghĩ tới vợ mình tự nhiên lại động thủ thế này?
Nếu truyền ra bên ngoài, mặt mũi đại đội trưởng của hắn biết đặt ở đâu bây giờ?
Cậu cả Đường vừa định nói chuyện, hai vợ chồng già lão Đường và Vương Xuân Hoa ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền đi vào trong, Vương Xuân Hoa vừa vào phòng liền nhìn thấy khuôn mặt con gái sưng lên, tóc tai bù xù nằm khóc trên giường, lập tức xông tới ôm lấy Đường Thu Đào: “Con gái yêu à, con bị làm sao đây? Sao mặt lại sưng hết lên như vậy? Còn khóc nữa chứ, ai dám bắt nạt con vậy hả?!”
Cha mẹ vừa đến, Đường Thu Đào giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, cô ta càng khóc lớn tiếng hơn như thể vừa bị oan ức lắm.
Đường Thu Đào vừa khóc vừa hung hăng chỉ vào mợ Đường: “Mẹ, là chị ta và Lâm Vãn Thanh cùng xúm vào bắt nạt con!”
Sắc mặt Vương Xuân Hoa trầm xuống, lão Đường cũng có bộ dạng y hệt vậy, căn bản là trông rất khó coi, nói: “Này ông….”
Những lời còn lại, bà ta còn chưa nói ra, lão Đường liền chất vấn mợ Đường: “Vợ lão đại, Thu Đào là do hai đứa con đánh hay sao? Thanh Thanh đâu, đứa nhỏ này đã làm gì vậy hả? Bình thường im lặng không nói năng gì, hôm nay lại còn khi dễ dì út sao?”
Đường Thu Đào là đứa con gái do lão hơn bốn mươi tuổi rồi mới có được, từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau đớn, lúc này con gái lão ta đang khóc từng tiếng thút thít, trong lòng ông ta liền cảm thấy đau xót.
Lâm Vãn Thanh ở ngoài cửa đã nghe thấy tất cả những gì lão Đường nói rồi, trong lòng cô thầm cười lạnh một tiếng, cô đưa tay dùng sức dụi đôi mắt đỏ hoe, làm rối tóc, bày ra bộ dạng tiểu bạch hoa bị tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ho khụ khụ rồi bước vào cửa: “Khụ khụ… Ông à, ông đang tìm cháu sao ạ?”
Lão Đường vốn đang một bụng tức giận, nhưng thấy bộ dạng cháu gái ngoại như vậy, trong lòng liền nổi lên nghi ngờ, chỉ có một trận gió thôi mà cháu gái đã có thể dễ bị bệnh đến vậy sao?
Mang theo nghi vấn này, ông ta sửng sốt: “Thanh Thanh, cháu đây là đang bị bệnh ư?”
“Còn không phải là bệnh sao, ấy vậy mà dì út của con bé vẫn còn khi dễ nó.” Mợ Đường lạnh lẽo lên tiếng.
“Ông nó à!”
“Vợ!”
Mợ ấy vừa dứt lời, Vương Xuân Hoa cùng với cậu cả Đường đều hô lên.
Vừa rồi sắc mặt Vương Xuân Hoa liền thay đổi, Đường Thu Đào đang nằm trong lòng bà ta cũng co rúm lại, con gái xin đồ từ chỗ Lâm Vãn Thanh, chuyện này đương nhiên là bà ta biết, cũng một phần bởi vì bà ta ngầm đồng ý, Đường Thu Đào mới có thể không kiêng nể gì mà khi dễ Lâm Vãn Thanh như vậy, nhưng chuyện này không thể để cho lão già biết, bằng không sẽ rắc rối to….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT